Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 82: Quyển nhật kí siêu bí mật (2)




Chương 82: Quyển nhật kí siêu bí mật (2)

“Có chuyện gì vậy?”

Tristan hé cửa ra, ló đầu ra ngoài. Bởi vì quyển nhật ký giờ đây còn nằm an ổn trên giường cho nên nó không muốn mấy đứa bạn của mình bước vào. Dù nó tin tưởng vào năng lực của đám bạn nhưng an toàn là trên hết, ai biết được quyển nhật ký có tự nhiên nổi điên mà t·ấn c·ông Harry hay không? Hay là thứ nằm trong đầu của Harry bị quyển nhật ký kích thích mà thức tỉnh. Dù sao cũng là đồng căn đồng nguyên mà..

“Ăn mặc kiểu gì kỳ vậy Tristan? Bộ cậu đang lén lút pha chế tình dược à?” Thấy đống đồ bảo hiểm trên người Tristan, thằng anh họ của nó liền chọc cười.

“Có đâu! Mình chỉ là đang kiểm tra mớ chocolate vừa được tặng mà. Không phải cô Molly thường dặn là con trai phải biết tự bảo vệ mình sao?”

“Mẹ mình có nói như vậy à? Sao mình không biết?”

“Chắc là cậu lại vào từ tai này ra tai kia mất rồi. Vậy nha, mình kiểm tra tiếp đây.”

Tristan tính đóng cửa lại để mà tiếp tục tìm cách xử lý quyển nhật ký nhưng mà lại bị Harry chặn lại, thằng bạn nhìn nó mà hỏi:

“Tristan, cậu lại có chuyện gì giấu tụi mình đúng không?”

“Không có!” Thằng bé chối đây đẩy, nhưng ánh mắt của nó lơ đãng nhìn sang hướng khác chứng tỏ rằng nó đang nói dối. Với lại mớ đồ bảo hộ trên người nó bây giờ vô cùng khả nghi, không khó lý giải vì sao Harry nổi lòng nghi ngờ.

Harry liền xoay qua nhìn Ron cùng với Hermione mà nhờ vả:

“Hai cậu lại đây giúp mình một tay chế trụ Tristan dùm cái.”

Hai đứa tụi nó đồng loạt gật đầu, ánh mắt mang theo ý xấu nhìn về phía Tristan.

“Các cậu tính làm gì? Coi chừng mình la lên đó nha!” Thằng bé lúc này đã bắc đầu hoảng.

“Nếu cậu cho tụi mình lời giải thích hợp lý thì không sao cả?” Ron cười hì hì mà đến gần thằng bé.

Hermione thì có chút ngập ngừng, dẫu sao thì tính cánh của cô bé hoàn toàn không phù hợp với việc này, nhưng nghĩ đến việc Tristan năm lần bảy lượt giấu diếm manh mối quan trọng mà tự mình điều tra, ánh mắt của nhỏ liền quyết tuyệt lên.

Thế là dưới sự áp chế của Ron cùng với Harry, Tristan đành phải trơ mắt nhìn Hermione mở ra cửa phòng của mình.



Ngay sau đó, tầm mắt ba đứa bạn của thằng bé đều bắt được quyển nhật ký được đặt ngay ngắn trên giường của Tristan. Không phải vì lý do nào khác mà bởi vì quyển nhật ký rách nát này hoàn toàn không phù hợp với những vật dụng còn lại trong phòng thằng bé.

“Cái gì kia?”

Hermione bước tới tính lượm quyển sách lên, nhưng liền bị Trisran cùng với Ron liên thủ ngăn lại.

“Đừng đụng vào nó!” x2

Hermione nghi hoặc nhìn về phía hai thằng bạn, trong khi đó Harry cũng ngơ ngác không kém, nó hỏi:

“Sao vậy?”

Tristan trở lời:

“Mình vừa về phòng đã thấy quyển sách này trên giường. Có thể quyển sách này rất nguy hiểm.”

Hermione nghi hoặc hỏi lại:

“Nguy hiểm? Làm sao một quyển sách lại nguy hiểm được”

Lúc này Ron trả lời:

“Tristan nói đúng đó. Các cậu không biết được đâu. Ba có kể cho tụi này nghe, hồi đó, trong số sách bị Bộ Pháp Thuật tịch thu, có một cuốn đốt cháy đui luôn mắt người đọc. Có cuốn Thơ Phù thủy, ai đọc qua rồi mãn đời hễ mở miệng ra là nói vè. Lại có một mụ phù thủy già nào đó ở xứ Bath làm ra cuốn sách mà ai cầm lên rồi thì không thể nào ngừng đọc! Các cậu sẽ cứ phải dí mũi vào cuốn sách mọi lúc mọi nơi, làm cái gì cũng chỉ dùng một tay để làm mà thôi. Lại có cuốn…”

“Thôi được, tụi này hiểu rồi.” Harry và Hermione đồng loạt gật đầu, tụi nó lớn lên trong giới Muggle nên còn rất nhiều điều thường thức trong giới phù thủy mà chúng nó vẫn chưa rõ cho lắm. Tuy nhiên, Harry lại lưỡng lự:

“Nếu mình không thử thì làm sao biết được…”

“Để đó cho mình! Các cậu nghĩ mình mặc mấy thứ gì trên người để làm gì?”



Tristan vừa nói vừa ngăn lại đám bạn. Thực tế là nó cũng đang tính tìm cách xử lý quyển nhật ký này. Mà nếu không cầm lên nghiên cứu thì làm sao mà xử lý?

Thằng bé lật trang đầu tiên, trên đó chỉ có một cái tên bằng mực đã phai “T. M. Riddle”. Thật chùy, suy đoán của nó không sai vào đâu được.

“T. M. Riddle? Từ ngày tháng thì có thể xác định được đây là một quyển nhật ký từ năm mươi năm trước.” Harry tựa lên vai nó mà quan sát.

Nó lật ra mặt sau thì thấy in tên của một tiệm bách hóa ở đường Vauxhall, thành phố Luân Đôn. Harry đăm chiêu ngẫm nghĩ:

“Anh ta mua một cuốn nhật ký ở một cửa tiệm trên đường Vauxhall. Chắc anh ta xuất thân trong một gia đình Muggle.”

Bên trong quyển nhật ký thì trang nào cũng trắng bóc. Không có một chút dấu vết mờ nhạt nào chứng tỏ là đã từng có chữ nghĩa được viết lên những trang giấy đó, dù là một ghi chú thông thường như “sinh nhật dì Mabel” hay “hẹn nha sĩ lúc ba giờ rưỡi”. Ron cùng với Harry không giấu được vẻ thất vọng.

Hermione lại tỏ ra vô cùng hăng hái:

“Ôi, chắc thế nào nó cũng phải ẩn chứa một quyền lực nào đó.”

Ron giễu:

“ Nếu mà có, thì điều đó phải được giấu kỹ lắm. Hổng chừng nó mắc cỡ đó. Tristan, mình không hiểu tại sao bồ không quẳng nó đi cho rồi.”

Tristan đáp lại:

“Nhưng trước hết mình phải tìm ra người nào quăng nó vô phòng mình đã chứ.’

Harry đưa ra ý kiến:

“Các cậu có cho rằng quyển nhật ký này có liên hệ gì với phòng chứa bí mật không?”

Ron tỏ ra mất hết hứng thú với quyển nhật ký:

“Mấy cậu suy nghĩ nhiều rồi. Làm gì có chuyện đó. Theo mình thì nên quăng nó đi cho rồi.”

“Không, mình cho rằng Harry nói rất có lý.” Hermione cau mày chặt lưỡi, thoạt nhìn cực kỳ giống với bộ dáng của giáo sư McGonagall: “ Không phải tụi mình đã biết Riddle được thưởng chính nhờ công đã bắt được người thừa kế Slytherin? Biết đâu nhật ký của anh ấy có thể cho mình biết mọi thứ – Phòng chứa Bí mật ở đâu chẳng hạn, và làm thế nào để mở nó ra? Có quái vật gì sống ở trong đó? Chính cái kẻ nào đã chủ mưu những vụ t·ấn c·ông gần đây nhất định là kẻ không muốn thấy cuốn nhật ký này nằm vất vưởng quanh đây, đúng không nào?”



Ron gật gù:

“Đó là một giả thiết xuất sắc đó Hermione à. Chỉ có điều bồ sót một chi tiết: trong nhật ký không có chữ viết nào cả.”

Hermione bèn rút cây đũa phép ra khỏi cặp của mình. Cô bé nói nhỏ:

“Có thể nó được viết bằng mực vô hình.”

Hermione gõ đầu đũa lên quyển nhật ký ba lần, đọc thần chú:

“Aparecium!”

Chẳng có gì hiện ra cả. không một chút nao núng, Hermione nhét cây đũa phép trở vô cặp, rồi lấy ra một cái giống như cục gôm màu đỏ chói. Cô bé nói:

“Đây là cục Gôm Tiết lộ, mình mua ở Hẻm Xéo.”

Cô bé hí húi chà cục gôm lên chỗ có chữ 1 tháng Giêng. Cũng không hiện ra cái gì. Ron ngao ngán nói:

“Mình đã bảo rồi, chẳng có gì để phát hiện trong cuốn nhật ký như một món quà Giáng Sinh, nhưng rồi chẳng hơi đâu mà viết gì vô trong đó.”

“Chính là......” Hermione không cam lòng nói.

Ngập ngừng một chút, Harry mới nói: “ Mình cảm thấy Riddle dường như vẫn mang một ý nghĩa gì đó đối với mình, gần như thể Riddle là một người bạn thời thơ ấu của mình vậy, mà mình còn nhớ mang máng. Nhưng mà chuyện đó nghe nhảm nhí quá. Trước khi nhập học trường Hogwarts, mình không hề có một đứa bạn nào hết vì thằng anh họ Dudley đâu có muốn cho ai chơi với mình đâu”

“Có thể chỉ là ảo giác mà thôi!” Ron an ủi.

Nhưng mà Tristan cau mày mà nhìn thằng bạn của mình. Chuyện mà nó lo sợ đã trở thành sự thật, quyển nhật ký này có vẻ như đang hấp dẫn đến Harry, hoặc là khách thuê phòng đang nằm trong đầu thằng bạn. Suy nghĩ thật nhanh, nó đưa ra quyết định:

“Được rồi, cứ giao quyển nhật kí này cho mình. Biết đâu mình có thể tìm ra manh mối nào đó thì sao. Hơn nữa, nếu có chuyện gì thì mình sẽ lập tức dùng cú gửi nó cho dượng Arthur để dượng xử lý, được không?”

Tuy Harry có chút không nỡ nhưng dưới sự quyết tuyệt của Tristan, nó đành phải đồng ý. Dõi theo thằng bạn dùng nhiều lớp quần áo quấn quanh rồi cất dưới đáy rương quần áo, nó đành phải chấm dứt ảo tưởng này.

.