Chương 80: T. M. Riddle
Bên trên không có gì nhiều, chỉ vỏn vẹn có một dòng chữ:
“1943: T. M. Riddle được tặng giải thưởng công lao đặc biệt.”
Ron nhìn thấy dòng chữ này liền bậc thốt lên:
“Khoan đã, mình biết cái tên này…”
Harry ngạc nhiên hết sức:
“Sao cậu biết được chuyện đó?”
Ron nhắc lại mà còn thấy quạu:
“Tại thầy Filch bắt mình đánh bóng cái huy chương của anh ta tới năm chục lần hồi mình bị phạt cấm túc đó, nhớ không? Mình đã lỡ ói sên vô tấm mề đay đó, rồi mất cả tiếng đồng hồ chùi nhớt dính trên một cái tên, thì mình phải nhớ cái tên đó chứ.” Rồi nó hỏi lại: “Nhưng T. M. Riddle có liên quan gì đến phòng chứa bí mật?
Harry liền trả lời:
“Malfoy nói là Phòng chứa Bí mật từng được mở ra cách đây năm mươi năm, đúng không?”
“Ừ…”Ron chậm rãi gật đầu.
“Và T. M. Riddle cũng nhận được giải thưởng công lao đặc biệt cách đây năm mươi năm.”
“Thì sao?”
Hermione cũng đã chịu hết nổi sự tối dạ của Ron, nhỏ liền thay Harry giải thích:
“Ron ơi là Ron, đầu óc của cậu để đâu vậy?”
Nhỏ chặc lưỡi cầu nhàu:
“Tụi mình biết cái người mở ra Phòng chứa Bí mật lần trước đã bị đuổi cách đây năm mươi năm. Tụi mình biết T. M. Riddle được thưởng vì công lao đặc biệt với trường Hogwarts năm mươi năm về trước. Vậy thì biết đâu Riddle được thưởng chính nhờ công đã bắt được người thừa kế Slytherin?”
Ron gật gù:
“Đó là một giả thiết xuất sắc đó Hermione à! Nhưng biết được chuyện đó có ích gì?”
“Thì nếu tìm hiểu về anh ta thì biết đâu bọn mình tìm thêm được manh mối gì thì sao? Mình nói đúng không Tristan?”
“Ở .. ừ .. đúng rồi.” Lúc này thì nó mới hoàn hồn lại sau những thông tin vừa mới tiếp nhân. Không hiểu vì sao khi nhìn thấy cái tên T. M. Riddle thì cảm thấy quen quen, đồng thời một cỗ ớn lạnh chạy dọc theo xương sống của nó. Chỉ từ một cái tên thôi mà Tristan đã cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm.
Nhanh chóng vận chuyển Cơ giới hóa tâm trí xua tan dư thừa cảm xúc, đầu não của nó nhanh chóng vận chuyển lên, kết hợp với những gì đó đã biết để đưa ra kết luận:
Năm mươi năm trước, Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã mở ra phòng chứa bí mật, vu oan cho bác Hagrid, mà T. M. Riddle lại nhờ đó mà nhận được giải thưởng công lao đặc biệt. Cùng với phản ứng hồi nãy của nó thì không khó suy ra T. M. Riddle chính là tên họ Kẻ mà chớ gọi tên ra.
Không biết trên thế giới này có bao nhiêu người biết được bí mật này nhỉ? Mọi người đều sợ hãi hắn ta, tên còn không dám nhắc đến huống chi là tìm hiểu về quá khứ của gã. Nhưng mà ai mà ngờ cho được Chúa tể Hắc Ám ngày xưa đã từng theo học ở Hogwarts còn được nhận thưởng công lao đặc biệt vì những cống hiến cho trường. Thật là châm chọc mà!
Tuy đã biết được một phần chân tướng từ trước nhưng khi làm rõ ràng được điều này Tristan không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
Nhưng mà lúc này lũ bạn đều đang nhìn chăm chú vào nó. Tuy cảm xúc ngượng ngùng đã bị áp chế nhưng nó vẫn cảm thấy khó chịu a. Bằng một giọng lạnh băng, nó liền nói:
“Các cậu còn chờ gì nữa? Còn không tìm thêm thông tin về T. M. Riddle đi!”
Hermione chậc lưỡi một cái rồi quay đi hướng về các kệ sách, Harry cùng với Ron cũng nhanh chân theo sau. Mấy đứa tụi nó cũng nhận ra lúc này Tristan có gì đó sai sai, nhưng dạo gần đây thằng bé lâu lâu cũng trở nên như vậy. Bọn nó cho rằng có thể là do áp lực mà Tristan phải một mình chịu tương đối lớn mà thôi.
Thằng bé cũng biết điều này, biểu hiện của mấy đứa bạn rõ ràng như thế mà làm sao mà nó không biết được. Nhưng mà đây là hậu quả khi cảm xúc bị đè ép một cách quá mức, khi đó nó giống như một cỗ máy lãnh đạm với tất cả vậy.
Bởi vì lý do đó, nếu không cần thiết thì Tristan hầu như không bao giờ sử dụng kỹ năng này. Hiệu quả xấu của nó quá lớn!
Rất nhanh thì mấy đứa bạn đã trở lại.Tụi nó lại tìm được tên của Riddle được ghi trên một cái huy chương Hạnh kiểm pháp thuật đã cũ, và trong danh sách các Thủ lãnh nam sinh cũng có tên Riddle.
Ron nhăn mũi một cách khó chịu:
“Tay này có vẻ giống anh Percy: cũng Huynh trưởng, Thủ Lĩnh Nam Sinh… và có lẽ cũng đứng nhất ở mọi môn.”
Hermione nói bằng một giọng hơi bị tổn thương:
“Sao cậu nói như thể điều đó là tệ hại lắm vậy!”
—-------------------------------
Có vẻ như cảm thấy mọi chuyện đã lắng xuống, giáo sư Lockhart bắt đầu nhảy ra thể hiện sự tồn tại của mình. Trong tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám năm thứ nhất, thầy thông báo với cả lớp:
“Tôi cho là phen này cửa Phòng chứa Bí mật đã được khóa lại vĩnh viễn. Thủ phạm ắt phải biết là sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi tóm cổ. Thành ra nó khôn hồn thì dừng lại ngay bây giờ, kẻo tôi sẽ phải nặng tay với nó.”
Đương nhiên là hầu như không ai tin những lời ba hoa chích chòe của lão, nhưng lúc này lão ta lại nói tiếp:
“Cái mà bây giờ trường ta cần là một cuộc kích hoạt tinh thần. Để xả xui thôi. Xóa hết những ấn tượng xấu của học kỳ vừa rồi đi! Bây giờ tôi chưa thể tiết lộ gì được, nhưng tôi đã có kế hoạch rồi…”
Rất nhanh chúng nó liền biết được kế hoạch của lão ta là gì.
Vào ngày 14/2 tức là ngày Valentine, khi Tristan không một chút tinh thần bước vào đại sảnh đường thì nhận ra nơi này đã hoàn toàn thay đổi. Các bức tường đều treo đầy những bông hoa to tướng màu hồng phơn phớt. Ghê hơn nữa là hoa giấy hình trái tim cứ rơi như mưa t·ừ t·rần nhà màu xanh lơ xuống.
Nó cảm thấy mình như bị vạn tiễn xuyên tâm! Cả người nó toát ra mùi chua lè chua lét!
Đó chính là sự phẫn nộ của độc thân cẩu. 18 năm kiếp trước không một mảnh tình vắt vai, chưa từng biết tay bạn gái là như thế nào. Chuyển sinh vào thân thể này thì bởi vì còn quá nhỏ nên không xơ múi được gì, nhưng khi nhìn người khác anh anh em em thì sự ghen tị vẫn khiến cho nó không thích ngày lễ này một tí nào cả.
Bình thường thì hằng năm vào ngày này Tristan đều lập đàn cầu mưa trong phòng. Năm nay cũng thế, thực tế là nó đã chuẩn bị nghi thức cầu mưa học được trong cuốn ≪Book of Secret≫
sẵn trong phòng ngủ, chỉ chờ thời cơ thích hợp mà thôi, nhưng lúc này nó đã có chút chờ không được.
Thằng bé xụ cả mặt đi tới ngồi xuống bên cạnh Ron và Hermione, vẻ mặt của Ron dường như muốn bệnh còn Hermione thì không tài nào nhịn cười được. Trên dãy bàn của các giáo sư thì ngoại trừ lão Lockhart còn tươi cười ra thì các thầy cô khác đều đeo một bộ mặt như đá. Từ chỗ nó ngồi, nó có thể nhìn thấy gò má giáo sư McGonagall gồ lên do cơ bắp dưới da mặt gồng quá sức. Còn thầy Snape thì mang một bộ mặt của người vừa bị dọng vô họng một vại thuốc Ske-Gro.
Không lâu sau Harry cũng lật đật chạy đến, chờ cho thằng nhỏ ngồi vào chỗ ngồi của mình thì lão Lockhart liền hô to:
“Chúc mừng ngày lễ Tình yêu! Và cho phép tôi cám ơn bốn mươi sáu người, tính đến nay, đã gửi cho tôi thiệp chúc mừng. Vâng, tôi đã tự ý bày ra cuộc vui này để cống hiến cho quý vị một sự ngạc nhiên thú vị – và chưa hết đâu nhé!”
Giáo sư Lockhart vỗ tay, và một tá chú lùn mặt mũi cáu kỉnh từ hành lang tiền sảnh đều bước diễu hành qua cánh cửa vào Đại Sảnh đường. Không phải những chú lùn tầm thường đâu! Giáo sư Lockhart đã cho tất cả các chú lùn đeo cánh và ôm đàn hạc.
Ổng rạng rỡ nói tiếp:
-”Đây là những vị thần ái tình dễ thương đi trao thiệp! Ngày hôm nay các vị thần ái tình này sẽ đi khắp trường để cho quý vị cầu chúc tình yêu! Và cũng vẫn chưa hết! Tôi chắc chắn các vị đồng nghiệp của tôi sẽ nhân cơ hội này mà trổ chút tài ba. Sao các trò không thử yêu cầu thầy Snape điều chế một thuốc Tình Dược? Trong khi thầy Snape chuẩn bị món thuốc tuyệt vời ấy thì giáo sư Flitwick sẽ chứng tỏ ông biết nhiều về Bùa Mê hơn bất cứ một pháp sư nào mà tôi từng gặp, chánh hiệu con chó già láu cá đấy nhé!”
Tristan không biết là có ai điên rồ đến mức xin Tình Dược của lão Snape hay không nhưng mà nó biết được rằng ngày lễ Tình yêu rõ ràng là không nên tồn tại trên cõi đời này. Nó tin rằng hầu như toàn bộ giáo sư của Hogwarts đều sẽ gật đầu đồng ý với nó.