Chương 78: Thăng giai
Chỉ cần uống cạn ly nước này thì Tristan sẽ không còn là siêu phàm giả danh sách 9 quái vật nữa, mà sẽ trở thành siêu phàm giả danh sách 8 robot. Đồng thời cũng có khả năng lý trí của nó bị điên cuồng hoàn toàn ăn mòn. Ở ngay tại đây dị hóa thành một con quái vật chỉ còn bản năng sinh sản và g·iết chóc
Nhưng trên thế giới này không phải làm bất cứ việc gì đều có nguy cơ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng không phải sao? Ngay cả việc uống nước còn có thể bị sặc c·hết nữa là, chơi Quidditch còn có thể bị té xuống chổi gãy cổ đúng không? Làm gì có cơ hội nào mà không đến cùng với nguy hiểm đâu
“Hi vọng hương vị của nó ngon hơn Thuốc Đa Dịch ngày hôm qua”
Hít một hơi thật sâu, thằng bé ngửa đầu uống cạn cốc nước.Sắc mặt của nó lập tức trở nên xanh lơ xanh lắc, nó muốn nôn tất cả ra nhưng không tài nào làm được.
“Nóng! Nóng! Nóng! Phun! Phun! Phun!”
Phán đoán của thằng bé hồi nãy là hoàn toàn sai lầm. Đây là thứ thuốc cấp vị kinh khủng nhất mà nó đã từng uống từ trước tới nay. Cứ như nó vừa nuốt đồng nóng chảy vào trong bụng mình vậy. Cả cuống họng của thằng bé dường như bị thiêu cháy đến không còn hình dạng. Thứ chất lỏng đáng ghê tởm đó chui tọt xuống dạ dày Tristan và tiếp tục thiêu đốt nơi đó.
Chả bù với thuốc đa dịch ngày hôm qua. Tuy bề ngoài có chút khó lòng nuốt xuống nhưng vị cũng không tệ lắm. Đây rõ ràng là minh chứng cho câu nói tốt gỗ hơn tốt nước sơn mà.
Cả người thằng bé trở lên càng ngày càng nóng, da dẻ nó đỏ ửng hết cả lên, hơi nước bắt đầu bốc lên nghi ngút, tựa như gear 2 của ai đó vậy.Tuy đang là trời đông giá rét nhưng Tristan có chút chịu không nổi, thằng bé nhanh chóng cởi bỏ quần áo ra để cho khí lạnh bên ngoài hạ nhiệt độ cơ thể xuống.
Tâm trí của nó lúc này bị kéo ra ngoài thể xác biến thành từng cây kim nhọn, kết hợp với nước thuốc đâm ngược trở lại vào cơ thể của nó. Nhớ đó mà nó có thể ngắn ngủi nội thị, xem xét tình trạng cơ thể của mình, từ trong ra ngoài, nhỏ đến từng tế bào đều hiện ra trong đầu thằng bé.
Trong vài giây, nó cảm thấy mình là một con Robot, đang linh kiện cùng mạch điện cải tạo.
Cũng giống như lần trước, Tristan không nghe được bất kỳ tiếng nói mớ nào. Bình yên vô sự mà vượt qua cửa ải khó khăn nhất. Nếu nó còn sức thì sẽ phải thở phào nhẹ nhõm vì điều này. Cũng phải thôi, nơi này là gì có bán thần hay chân thần cùng con đường để mà ảnh hưởng đâu.
Một trận thanh lương bao trùm toàn bộ bộ não thằng bé, sau đó lan tràn ra toàn thân. Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng hạ thấp đến mức bình thường.
Khi đã nắm lại quyền khống chế thân thể, nó cảm thấy mình có thể dễ dàng điều khiển mọi cơ bắp trong cơ thể bao gồm cả tay chân, thậm chí là cả cơ mặt . Quơ quơ vài quyền để thử xem, nó dần dần nắm bắt được tình trạng cơ thể của mình.
Tuy sức mạnh cơ bắp của thằng bé tăng cường không nhiều nhưng độ chính xác được tăng lên tới mức không tưởng. Chính xác đến mức nếu bây giờ đưa cho thằng bé mấy game ấn phím theo nhạc như Cytus II, Deemo thì đảm đảm nó có thể hoàn thành 100% perfect ở cấp độ khó khăn nhất một cách vô cùng dễ dàng. Còn chuyện nhắm bắn giờ đây nó có thể xem như là thần xạ thủ, bảo đảm bách phát bách trúng.
Khả năng thăng bằng của nó cũng được nâng cấp nhờ vào năng lực khống chế cơ bắp toàn thân. Tuy không đạt đến trình độ của Thằng Hề có thể giữ thăng bằng trên dây vừa đi xe đạp một bánh vừa tung hứng gì gì đó nhưng cũng tốt hơn người thường nhiều. Không hổ là siêu phàm giả.
Ngoài ra, khả năng tính toán của Tristan cũng được nâng cao một cách vượt bậc. Trước đây có nhiều thứ được ghi trong sách giáo khoa nó không tài nào hiểu nổi thì giờ đây nó đã có thể dễ dàng lý giải. Có thể nói nó một bước từ một đứa học bá, học giỏi chủ yếu là nhờ chăm chỉ trở thành học thần, liếc mắt một cái là có thể giải quyết vấn đề.
“Hắc Hắc Hắc, xem ra danh hiệu học sinh đứng nhất khối năm nay chắc chắn thuộc về ông đây rồi.”
Cùng với đó là trí nhớ của nó cũng được cải thiện rất rất nhiều. Giờ đây Tristan muốn quên một việc nào đó gần như là không có khả năng. Nhưng mà khác với siêu nhớ chứng, trí nhớ của nó được chải chuốt một cách vô cùng tỉ mỉ, hoàn toàn không gây ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của nó.
Thằng bé còn đạt được một năng lực khác có tên gọi là Cơ Giới Hóa Tâm Trí, tác dụng cũng giống như tên vậy, biến tâm trí của nó trở nên giống như một cỗ máy, có thể khiến cho nó gạt phăng đi hầu hết các cảm xúc không cần thiết, dùng sự bình tĩnh tuyệt đối để giải quyết vấn đề. Ngoài ra, năng lực này còn có khả năng tăng cường năng lực chống cự với dụ hoặc hoặc mê hoặc tâm trí. Như vậy không biết có thể chống được bùa lẫn lộn Confundo hay lời nguyền độc đoán Imperio không ta? Nhưng mà Tristan cũng kiếm đâu ra người thử nghiệm đâu.
Nhưng điểm yếu của năng lực này là khả năng kéo dài của nó, hiện giờ mới chỉ có 5 phút mà thôi, sau đó Tristan phải nghỉ ngơi cả ngày mới có thể sử dụng lại được. Ngoài ra, nếu sử dụng nhiều sẽ gây ra áp chế cảm xúc, lúc đó cảm xúc của Tristan khó lòng hồi phục lại được, chỉ như một cỗ máy, một cái xác không hồn tồn tại trên thế giới này.
“Để xem, hình như ông đây còn có khả năng bói toán và phản bói toán nữa. Tuy có vẻ như không đa tài đa nghệ như Chiêm bặc gia có thể học hết các thể loại nhưng coi bói bằng quả cầu thủy tinh ông đây là chuyên nghiệp. Lát nữa phải đặt hàng một quả để xem sao mới được.”
Một cơn gió lạnh thổi đến khiến cho cả người nó lạnh sưu sưu, đặc biệt là cậu nhỏ của nó teo lại gần như biến mất vậy. Nó mới nhận ra rằng giờ đây nó đang hoàn toàn không một mảnh vải che thân giữa trời đông giá rét, bộ quần áo mới của nó vừa nãy đã bị nó xé thành vải vụn, rải rác dưới sàn, nếu bình thường muốn phục hồi phải cần thời gian không nhỏ.
Nhưng mà Tristan là ai? Vừa mới tân tấn siêu phàm giả danh sách 8, tương lai học thần của Hogwarts, thì làm sao sợ hãi điều này. Nó liền chộp lấy cây đũa phép để gần đó để chuẩn bị làm phép:
“Để coi nào! Hãy xem sự tiến bộ vượt bật của ông đây! Reparo!”
Dưới sự điều khiển ma lực chính xác của Tristan, mớ vải vụn kia đều bay lên không trung, lắp ráp lại với nhau tạo thành một bộ quần áo y xì như cũ, không hề có một sự khác biệt nào dù là nhỏ nhất. Các mối nối cũng hoàn toàn biến mất giống như chưa hề bị xé nát qua vậy.
Trong khi đang chiêm ngưỡng thành quả bùa sửa chữa Reparo của mình thì một cơn gió lạnh lần nữa thổi qua khiến cho Tristan run cầm cập. Không một động tác thừa, nó liền tròng ngay bộ quần áo này vào người để mà sưởi ấm, nếu không sẽ bị cảm lạnh mất. Nó không muốn quay về bệnh xá với Madam Pomfrey đâu.
Sau khi đã ăn mặc ấm áp trở lại, Tristan lại không thể không lâm vào trầm tư suy nghĩ một vấn đề vô cùng quan trọng: Làm sao để mà đóng vai Robot đây? Điều này quả thật là làm khó cho bộ óc đã được nâng cấp của thằng bé.