Chương 72: Thẳng thắng với cụ Dumbledore
Ngay vào lúc này, cánh cửa văn phòng hiệu trưởng được mở ra, cụ Dumbledore bước vào, mặt của cụ lúc này buồn rười rượi. Nhưng vừa thấy tụi nhỏ vây quanh con chim phượng hoàng của mình mà nói nói cười cười, một nụ cười mãn nguyện liền nở trên môi của cụ.
“Xem ra Fawkes vẫn thích trò như ngày nào.”
Nghe thấy tiếng của cụ Dumbledore, mấy đứa nhỏ luống ca luống cuống mà xếp hàng chào.
“Giáo sư … bọn em không nghĩ … chỉ là Fawkes nó …”
Cụ chỉ mỉm cười mà nói:
“May mắn là các trò không gặp Fawkes vào tháng trước, lúc đó nó hãi hùng hết sức. Thầy đã bảo nó cháy phức cho xong.”
Fawkes rút lên một tiếng rõ to phản đối chủ nhân của mình đang nói xấu nó. Làm cho cụ Dumbledore đành phải lên tiếng dỗ dành:
“Các trò có vẻ thích bộ dáng này của Fawkes . Nhưng thầy lại thích bộ dáng bình thường hơn.Thực ra ngày thường nó đẹp lắm, với bộ lông vũ vàng và đỏ hết sức tuyệt vời.”
Từ lời kể về loài phượng hoàng của Tristan và cụ Dumbledore, mấy đứa còn lại dường như bị mê mẩn trước giống loài kỳ diệu này, quên phén mất nguyên do mà tụi nó phải có mặt tại đây.
Nhưng Tristan lại không có phúc phận đó, từ nãy đến giờ cặp mắt xanh biếc của cụ Dumbledore đều dừng lại ở trên người của nó, kết hợp với vài lời đồn đại về mối quan hệ giữa cụ và Ginderward mà nó đã từng nghe kiếp trước, thằng bé cảm thấy dưới mông đít của nó lạnh lẽo không thôi.
Cánh cửa văn phòng lại bị mở bung ra bằng một sức đẩy rất mạnh khiến cho tụi nhỏ sợ hết cả hồn, và lão Hagrid xông vào phòng, mắt nhìn hớt hơ hớt hải, cái nón trùm đầu trệch khỏi mái tóc đen bù xù. Lão khẩn thiết nói với cụ Dumbledore:
“Thưa giáo sư Dumbledore … Khoan … Nghe nè … thưa giáo sư Dumbledore, Harry không làm vậy đâu.”
“Hagrid!” Cụ Dumbledore đè nhẹ bàn tay của mình, nhẹ nhàng mà nói, sao cho gã khổng lồ bình tĩnh trở lại. Nhưng rất tiếc là cụ không thành công.
“Nếu cần tôi có thể thề độc trước toàn thể bộ pháp thuật.”
“HAGRID!” Lần này cụ cao giọng hơn. “Bình tĩnh”
“Tôi cũng không tin Potter và những người bạn của trò ấy đã hãm hại bất kỳ ai!”
“Thì đương nhiên rồi! Tôi .. Ủa …Quên .. Có lẽ tôi sẽ chờ ở ngoài.”
Lão thẹn thùng bước cồm cộp ra ngoài.
Cụ Dumbledore phủi mấy cái lông gà trên mặt bàn giấy, Harry lặp lại câu nói của cụ một cách tràn đầy hy vọng:
“Thưa thầy, thầy đâu có nghĩ thủ phạm là tụi con, phải không thầy?”
“Không. Thầy không nghĩ vậy.”
Cụ Dumbledore nói, vẻ mặt lại trở nên buồn rười rượi.
Tui nói đợi chờ căng thẳng trong khi cụ Dumbledore dò xét cân nhắc, đầu những ngón tay rất dài của cụ chụm vào nhau.
“Dù vậy, thầy vẫn muốn nói chuyện với các trò. Nhưng phải để cho bộ xương già này nghỉ ngơi chút đã. Hồi nãy thầy và giáo sư Snape đã phải bỏ ra rất nhiều công sức để dọn dẹp phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Cũng mất khá nhiều công sức. Các trò nên thấy mặt của thầy ấy lúc đó.”
Mấy đứa tụi nó liền cúi gằm mặt xuống, đặc biệt là Tristan và Harry, tụi nó lúc này không dám đối diện với thầy hiệu trưởng của Hogwarts.
Cuối cùng cụ nói nhẹ nhàng:
“Các trò có chuyện gì muốn nói với thầy không? Bất cứ điều gì?”
Harry, Ron và Hermione đều lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì để nói, riêng Tristan thì sau một hồi suy ngẫm, nó liền giơ tay xin phát biểu:
“Về danh tính của con quái vật giấu trong phòng chứa bí mật có tính không giáo sư? Các cậu làm gì mà nhìn mình như vậy, mình có giấu diếm gì đâu? Chỉ là vừa mới đoán ra mà thôi.”
Mấy đứa bạn của nó liền quăng cho nó cái nhìn đầy giận dữ, không biết còn có bao nhiêu chuyện Tristan giấu tụi nó. Nói thật ra, thằng bé cảm thấy mình là một người bạn tồi. Chỉ bởi vì một câu nói dâu lại phải biên thêm vô số câu nói dối khác để che lấp lại, cứ như vậy nó sẽ thành một thằng nói dối như cuội mất.
Nhưng đúng là có một vài thứ không thể dễ dàng lộ ra được, tri thức là có trọng lượng, tri thức về thần bí học thì lại càng như vậy. Nó thà rằng một mình mình bị tri thức ăn mòn cũng không muốn liên lụy đến những người xung quanh.
Giáo sư Dumbledore lại nhìn thằng bé một cách tràn đầy hứng thú:
“Trò cứ nói thử xem!”
Tristan bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi mới chậm rãi giải thích:
“Theo những chứng cứ mà con thu thập được, thì con quái vật đang trú ngụ trong phòng chứa bí mật chính là xà vương Basilisk.”
Sự tồn tai của Basilisk tương đương hiếm thấy, ngay cả người ham mê đọc sách như Hermione cũng chỉ nhớ mang máng đến loài này. Cũng phải thôi, cô bé mới năm hai mà, đâu thể nào biết hết được mọi thứ trong giới phù thủy được.
Nhưng là một trong những vị phù thủy hùng mạnh nhất châu u, tuổi đời lại gấp đôi tổng số tuổi của cả bốn đứa tụi nó, hiệu trưởng Dumbledore sao lại không biết về loài sinh vật thần kỳ này được cơ chứ? Thầy gật đầu nhẹ rồi vẫy vẫy tay, một quyển sách bay ra từ chồng sách đằng sau lưng cụ.
Không cần nghi ngờ, đó chính là quyển 《 Fantastic Beasts and Where to Find Them》của Newt Scamander mà Tristan đã từng đọc trong thư viện. Thầy hiệu trưởng tra cứu vài thứ rồi đưa cho bọn trẻ xem, ngay cả trang cũng được thầy lật sẵn.
“Ta nghĩ các trò nên đọc những thứ này, quyển sách này là quà tặng mà ông bạn già Newt đã tặng cho ta.”
Harry, Ron và Hermione gấp không chờ nỗi mà lao vào đọc ngấu nghiến:
Trong số những ác thú và quái vật đáng sợ đi lang thang trên mảnh đất của chúng ta, không có con nào lạ lùng hơn và nguy hiểm hơn con Basilisk [(Tử Xà – basilisk là con rắn có cái nhìn và hơi thở c·hết người trong truyện thần thoại)] còn được gọi là Tử Xà.
Con rắn này có thể sống đến nhiều trăm năm, và đạt tới kích thước lớn kinh hồn. Nó được phôi thai trong một cái trứng gà, nhưng được một con cóc ấp nở ra.
Phương cách g·iết người của nó thật kỳ lạ: ngoài những chiếc răng nanh có nọc độc c·hết người, tất cả những ai bắt gặp ánh mắt của Basilisk, thì chỉ một cái nhìn cũng đủ c·hết ngay lập tức.
Nhền nhện thường trốn chạy trước khi Basilisk xuất hiện, bởi vì đó là kẻ tử thù của chúng. Và Basilisk thì chỉ bỏ chạy khi nghe tiếng gáy của gà trống, tiếng gà trống gáy là tai họa chí tử đối với Basilisk.
Như thể có ai đó vừa bật một ngọn đèn trong đầu Harry. Nó thở hổn hển:
“Nhền nhện thường trốn chạy trước khi Basilisk xuất hiện, đúng vậy, các cậu có nhớ mấy con nhền nhện ở thư viện hôm bữa không? Bởi vì Basilisk xuất hiện cho nên tụi nó mới chạy trốn.”
“Các cậu xem chỗ này nè: tất cả những ai bắt gặp ánh mắt của Basilisk, thì chỉ một cái nhìn cũng đủ c·hết ngay lập tức. Nhưng mà đâu có ai c·hết đâu?”
“Bởi vì đâu có ai nhìn trực tiếp vào mắt con rắn đâu?” Tristan giải thích. “ Các cậu có nhớ vũng nước đọng trên sàn hôm bà Norris bị tập kích sao? Mình đoán là Bà Norris chỉ nhìn thấy bóng phản chiếu…”
Dựa theo suy nghĩ của Tristan, mấy đứa tụi nó cũng dần dần phân tích ra các vụ tập kích còn lại, trong khi cụ Dumbledore chỉ mỉm cười mà nhìn bọn trẻ.
“Colin… Colin.. Đúng rồi! Colin nhìn nó qua ống kính máy chụp hình. Cái nhìn của Basilisk đã đốt cháy tất cả phim trong máy chụp hình, còn Colin thì bị hóa đá. Còn Justin… Justin và John hẳn là nhìn thấy Tử Xà xuyên qua thân hình trong suốt của Thầy tu béo, trong khi con mà là kẻ lãnh đủ hiệu lực cái nhìn của Tử Xà, nhưng con ma đâu có thể c·hết thêm lần nữa…”
Hermione lúc này nó đã tìm ra manh mối mới, nó chỉ cho hai thằng bạn:
“… tiếng gáy của gà trống là tai họa chí tử đối với Basilisk. Hèn gì mấy con gà trống của bác Hagrid bị g·iết. Người kế vị Slytherin không muốn có con gà trống nào quanh quẩn gần lâu đài một khi Phòng chứa Bí mật được mở ra.Hoàn toàn phù hợp!”
Ron vẫn thắc mắc:
“Nhưng làm cách nào mà Basilisk di chuyển quanh lâu đài được? Một con rắn khổng lồ… thì phải có ai đó thấy nó chứ?”
Tristan không trả lời mà chỉ nhìn Harry, thằng bé ngay lập tức hiểu ý:
“Ống nước. Ống nước… Đúng rồi, Ron! Nó dùng hệ thống ống nước để di chuyển. Mình nghe tiếng nói bí ẩn vang lên từ bên trong những bức tường …”
Nhưng chợt nhận ra mình vừa nói hớ, nó liền lấm la lấm lét mà nhìn về phía cụ Dumbledore.
“Không sao! Giáo sư Snape đã nói với thầy về chuyện này. Thầy biết có chút khó khăn nhưng thầy hy vọng con gặp bất cứ chuyện gì có thể nói với thầy. Được không, Harry?”
“Vâng, thưa giáo sư.”
Bọn nhỏ tiếp tục bàn luận, manh mối cũng đã được giải đáp gần hết, chỉ còn lại vấn đề quan trọng nhất:
“Nhưng mà chúng ta vẫn không biết Người kế vị Slytherin là ai và ai là người đã mở ra phòng chứa bí mật ?”
Ba đứa bạn đều quay sang mà nhìn Tristan, nó chỉ đành phải nhúng vai mà trả lời: “Cái này thì mình thực sự không biết. Thề luôn đó!”