Chương 68: Từ bỏ? ( kết thúc?)
“Từ bỏ đi! Từ bỏ đi!” Những tiếng thì thầm của ma quỷ vẫn luôn vang lên bên tai.
Không biết người khác sẽ như thế nào nhưng Tristan chắc chắn sẽ không từ bỏ!
Làm sao có thể từ bỏ được, trên đời này còn có rất nhiều thứ hấp dẫn mà nó chưa từng thử, mà quan trọng nhất, 2 đời cộng lại gần 30 cái xuân xanh mà một người bạn gái vẫn chưa có thì coi làm sao được. Tuy rằng nó là một siêu phàm giả, bạn gái gì đó đối với nó là điều vô cùng xa xỉ, nhưng nắm tay với hôn một chút cũng tạm có thể chấp nhận được mà.
Nhưng mà đối với người đã từng c·hết một lần như nó mà nói mạng sống là vô cùng quý giá, cho dù khoảng thời gian đầu mới chuyển sinh lại đây còn lạ nước lạ cái, không một người thân thuộc, chung quanh còn toàn là ngoại ngữ không mà nó còn chưa từng từ bỏ nói chi là lúc này.
“Từ bỏ đi! Thế giới này không cần mày! Mày là cội nguồn của tai họa!”
Mặc dù lý trí của nó đang dần dần trôi đi nhưng Tristan vẫn cố gắng bám víu lấy nó, hòng duy trì sự tỉnh táo của mình.
Trong khi thằng bé chìm sâu vào trong nội tâm để đấu tranh với sự điên cuồng vừa mới nảy sinh thì bên ngoài, phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin phải gánh chịu áp lực vốn dĩ không dành cho nó.
Các đồ vật lơ lửng xung quanh người Tristan đã bắt đầu chuyển động ngược chiều kim đồng hồ xung quanh nó. Các cây kim đồng hồ cũng bắt đầu chuyển động hỗn loạn, có khi đang đi về phía trước thì đột ngột dừng lại, lùi về phía sau vài giây mà không ai hay biết gì.
Từng tiếng la hét thất thanh vang vọng bên trong phòng sinh hoạt chung nhưng không có chút âm thanh nào có thể lọt ra ngoài cả, cả căn phòng dường như bị tách rời khỏi thế giới, tạo thành một không gian độc lập.
Những người ở bên cạnh Tristan lúc đó g·ặp n·ạn nghiêm trọng nhất. Thằng Draco Malfoy không biết đã ngất đi từ khi nào trong khi Harry thì kêu gọi Tristan đến mức khàn cả giọng, hy vọng nó có thể tỉnh táo lại.
“Nghe không? Những tiếng la hét mỹ diệu kia! Tất cả đều là do mi tạo thành.”
Nhưng Harry có biết không? m thanh mà nó gắng sức tạo ra trong môi trường điên cuồng này không thể lọt vào lỗ tai của bất cứ người nào khác cả, hoàn toàn bị bao phủ trong những tiếng nói mớ điên cuồng cùng với những tiếng thét chói tai vọng lại từ khắp nói trong căn phòng điên cuồng và đầy kinh tởm.
Nhưng mà tại sao Tristan lại gây ra động tĩnh lớn đến như thế? Hoàn toàn không phù hợp với thân phận là một phù thủy nhỏ cùng với là siêu phàm giả danh sách 9 của Tristan. Điều này phải hỏi về thứ đang ẩn sâu trong linh hồn thằng bé. Chính xác, đó chính là hệ thống, nó được một thứ có vị cách cực cao tạo ra, và cũng nhờ đó gây ảnh hưởng đến môi trường xung quanh.
Làm sao đây bây giờ? Tất cả chỉ có thể phụ thuộc vào ý chí của Tristan mà thôi.
Nhưng mà Tristan thật sự có thể vượt qua sao? Kiếp trước kiếp này nó đều là một thằng trạch nam, suốt ngày ru rú trong nhà cũng không phải là một lão binh thân kinh bách chiến nên ý chí của thằng bé cũng không cao đến đâu.
Với lại nó cũng không giống như mấy người xuyên việt khác, kiếp trước gà cũng không dám g·iết, ấy thế mà chuyển sinh một cái liền trở thành một ma đầu g·iết người không gớm tay. Hệ thống của nó cũng không có công năng này.
Nó cũng không có một tuổi thơ dữ dội như Harry và Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy để mài giũa ý chí của mình. Nhưng mà Tristan có được thứ mà hai người đó không có: gia đình. Không chỉ có một mà có đến hai gia đình yêu thương nó: gia đình Weasley và gia đình kiếp trước của Tristan.
Nếu như trong game COC (Call of Cthulhu) điểm lý trí của nó sẽ vào tầm 40-50 điểm, hơi thấp hơn người bình thường một chút. Nhưng vào lúc này, điểm lý trí yếu đuối đó không phát huy được chút tác dụng nào.
Bởi vì có những người yêu thương, Tristan cũng không dễ dàng mà từ bỏ sinh mạng của mình. Nó nuối tiếc, không muốn chia xa, không muốn làm cho bọn họ thất vọng.
“Bọn họ không cần đến mi! Mọi người đều không cần đến mi! Mi là cái thứ dư thừa ở đây!”
Nhưng mà tất cả những điều đó có thật sự đối kháng được với điên cuồng sao? Phải biết rằng lý trí là nhất thời, điên cuồng mới là vĩnh hằng!
Lý trí của Tristan bây giờ giống như đang điều khiến một con thuyền nhỏ bé đang lênh đênh trên biển rộng những ngày bão tố vậy. Điên cuồng như từng con sóng dữ ập đến từ mọi phía, tìm đủ mọi cách nhấn chìm con thuyền mang tên lý trí xuống biển rộng, biến nó thành miếng mồi ngon cho con quái vật đầy rẫy xúc tu đang chờ sẵn ở bên dưới.
“Thấy con quái vật ở dưới đó không? Đó chính là ta. Không! Đó chính là ngươi! Chính là ngươi!”
Con thuyền đó càng ngày càng trở nên rách nát, cột buồm, mái chèo bánh lái, từng thứ từng thứ lần lượt bị biển rộng nuốt mất. Sự đối kháng của Tristan với điên cuồng sắp sửa thất bại. Khoảng cách nó biến thành quái vật không còn xa nữa.
Tuy vậy nó vẫn không hề từ bỏ, dùng hết phần lý trí của mình, Tristan đưa ra một quyết định vô cùng gian nan, nó phải tìm cách thoát khỏi Hogwarts, chạy vào rừng cấm. Chỉ có chỗ đó nó mới có thể tồn tại được. Theo thời gian dài dằng dặc trôi qua, có thể một ngày nào đó trong tương lai nó có thể tỉnh táo lại một lần nữa, cho dù lúc đó không ai còn có thể nhớ đến nó.
“Chạy trốn ư! Ha Ha Ha! Hèn nhát! Yếu đuối! Bất lực! Mà có khả năng sao? CÓ KHẢ NĂNG SAO? Mi vừa mới ra khỏi căn phòng này liền sẽ bị g·iết c·hết, bị chính lão hiệu trưởng mà mi yêu quý g·iết c·hết.”
Với lại nó cũng không muốn tổn thương bất kỳ người nào cả, cho dù là thằng bạn Harry Potter hay là thằng Draco Malfoy đáng ghét cùng với tụi Slytherin, nó không muốn đôi tay của mình dính phải máu người. Cho dù sau đó những người này có thể ngả về phe chúa tể hắc ám đi chăng nữa, nhưng giờ đây tụi nó vẫn là những đứa trẻ hồn nhiên vô tư lự mà thôi.
Nhắm ngay hướng cửa ra vào, Tristan sẵn sàng cho việc chạy trốn. Nếu không phải bất đắc dĩ nó đâu có muốn đưa ra quyết định này.
Nhưng mà cả căn phòng sinh hoạt chung này đã hoàn toàn tách biệt với thế giới hiện thực, làm sao mà Tristan có thể dễ dàng trốn thoát như vậy được?
“Sự tồn tại của mi sẽ gây c·ái c·hết cho tất cả mọi người. Đúng vậy! Bọn họ đều bị mi g·iết c·hết! Chính bàn tay của mi sẽ xuyên qua thân thể tất cả mọi người ở đây, moi trái tim của ho mà bỏ lên miệng nhắm nuốt, liếm từng giọt máu còn sót lại trên móng vuốt!”
Lối thoát duy nhất đã bị hoàn toàn chặt đứt, chút lý trí còn sót lại trong Tristan không đủ cho nó đưa ra bất kỳ một quyết định nào nữa cả. Hiện thực tàn khốc đã đập nát mọi hy vọng của thằng bé.
Trong thế giới nội tâm của mình, Tristan nằm dài nằm dài trên một tấm ván gỗ, thứ duy nhất còn sót lại từ con thuyền hồi nãy. Vạn niệm cầu hôi, hai mắt lờ đờ ngước nhìn lên bầu trời đầy giông bão. Dùng ý chí tàn khuyết của mình để ngăn lại cơn khát máu đang nổi lên, được phút nào hay phút đó.
“Đứng vậy! Đúng vậy! Từ bỏ đi! Ta sẽ giúp ngươi sống sót! Ta sẽ thay thế mi tồn tại trên đời này! Ta là ngươi và ngươi sẽ chính là ta! Hai chúng ta chính là một! Ha ha ha!”
Ngay khi thằng bé sắp sửa buông xuôi tất cả thì dị biến nổi lên.
Một chùm sáng nho nhỏ mà ngoan cường xuyên qua từng đám mây đen vần vũ mà tiếp cận Tristan, chỉ cần nó vươn tay một chút là có thể chạm đến. Từ bên trong chùm sáng, một làn hơi ấm tỏa ra mang theo hơi thở của sự cứu rỗi và hy vọng. Chỉ cần tay của thằng bé đụng vào một chút thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc một cách tốt đẹp.
Nhưng mà lúc này tâm trí của Tristan đã hoàn toàn trống rỗng. Nó thật sự có thể làm được điều đó sao? Nó có thể thật sự vươn tay chạm đến chùm sáng đó sao?
“Phát hiện túc chủ đang trong tình t·rạng n·guy k·ịch. Cần 50 điểm vận mệnh để hơi thay đổi vận mệnh của túc chủ. Yêu cầu xác nhận trong vòng 30 giây. Bắt đầu đếm ngược:
30 … 29 ……… 2 …1 …0
30 giây đã kết thúc mà vẫn không nhận được xác nhận của túc chủ. Thiết lập mặc định được chấp hành.
Kiểm tra thiết lập mặc định … tự động đồng ý!
Keng!
Điểm vận mệnh đã được trừ, vận mệnh của túc chủ đã được thay đổi một chút, nghênh đón ánh rạng đông.
Thỉnh túc chủ vui vẻ tiếp tục cuộc hành trình của mình. "
Giọng nói của hệ thống vang lên trong óc của Tristan nhưng nó có thể nghe lọt vào sao? Không biết nữa, tâm trí của nó giờ đây đã hoàn toàn trống rỗng.