Chương 38: Quidditch cùng với trái banh Bludger quái ác (2)
Harry Potter, chúa cứu thế của thế giới ma pháp, hoàng kim nam hài, đứa bé còn sống, người đã đánh bại kẻ mà ai cũng biết là ai đây 12 năm về trước, giờ đây đang bị một trái Bludger điên t·ấn c·ông tới tấp, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Mới vừa nãy thôi, trái Bludger quái ác đó vừa mới lao vun v·út qua đầu thằng bé. May mà chúa cứu thế của chúng ta là một tay lái lụa lành nghề nên mới tránh được trong đường tơ kẽ tóc, nếu không thì bộ truyện này cũng sẽ kết thúc tại đây.
Tấn thủ của nhà Gryffindor, George Weasley, cũng kịp thời xuất hiện, vung mạnh cây gậy trong tay của mình, nện một cú trời giáng về phía trái banh quái quỷ kia về phía Adrian Pucey, truy thủ của nhà Slytherin.
“BANG!”
Tuy nhiên, trái với những định luật vật lý bình thường nhưng lại vô cùng phù hợp với ma pháp, trái Bludger điên kia đột ngột đổi hướng giữa không trung, đánh một cái vòng rồi quay lại t·ấn c·ông Harry, quyết không buông tha cho thằng bé.
Không còn cách nào khác, Harry đành phải thả mình rơi xuống thật nhanh để né tránh trái banh, anh George cũng tìm ra cơ hội để mà nện trái banh kia một lần nữa. Lần này là về phía thằng công tử bột Draco Malfoy đang lơ lửng trêu tức ở đằng kia. Một lần nữa, trái banh Bludger lại hóa thân thành cái Boomerang của thổ dân châu Úc, đánh một vòng lớn rồi quay về chiếu cố Harry.
–––––––––
Ở phía trên khán đài, mọi người cũng nhận ra có điều gì đó bất thường xảy ra. Ron không chịu được mà lớn tiếng mắng to:
“Chơi xấu! Tụi Slytherin chơi xấu! Tụi nó chắc chắn đã yểm bùa trái Bludger đó để nó đuổi theo Harry.!”
Ginny cũng tỏ vẻ lo lắng:
“Cứ như vậy thì anh Harry b·ị t·hương mất. Bọn mình phải làm gì đây bây giờ?”
Ron nạt lại:
“Chơi Quidditch thì b·ị t·hương là chuyện thường thôi! Harry cũng không yếu đuối đến vậy. Nhưng đây là chơi xấu, bọn mình phải làm gì đó.”
Không chờ Ron nói ra, từ nãy đến giờ Tristan đã mở hết công suất linh thị của mình, quan sát mọi thứ chung quanh nhằm tìm ra cách để mà giúp Harry thoát khỏi sự đeo bám của trái Bludger quái quỷ.
Trong mắt của Tristan lúc này, mọi thứ trở nên rất khác. Ngoài việc màu sắc trở nên vô cùng tiêm minh, rõ ràng thì hầu như mọi thứ xung quanh thằng bé lúc này đều có một lớp màng Aether bao quanh. Không chỉ là những cầu thủ đang bay trên trời cùng với cây chổi của họ,những cây cột gôn ở hai bên sân đấu, ngay cả những trái banh thậm chí là thảm cỏ bên dưới đều đang phát sáng trong mắt thằng bé.
Tristan nheo mắt lại, quan sát kỹ trái banh Bludger điên kia. Nhờ vào việc đã hoàn toàn tiêu hóa được ma dược Quái Vật, nó có thể phát hiện ra chỗ không bình thường của trái banh.
Có một sợi chỉ làm bằng Aether đang quấn quanh trái Bludger mà điều khiển nó hoạt động. Tuy rất nhỏ, rất mảnh nhưng màu sắc lại khác hăn bình thường nên Tristan mới có thể chú ý tới. Thằng bé ngay lập tức rút ra kết luận: có người đang điều khiển trái Bludger kia mà tập kích Harry Potter. Nhưng mà nó phải lại gần mới có thể xác định h·ung t·hủ là ai thực hiện vụ này.
Thằng bé đứng phốc dậy, ba chân bốn cẳng chạy về phía sợi chỉ Aether kia để bắt h·ung t·hủ tại trận, nhưng vẫn không quên nói vọng lại:
“Mấy cậu giữ chỗ dùm mình một cái. Nếu trận đấu kết thúc mà mình chưa về kịp thì mang dùm mấy quyển sách trên ghế về phòng ngủ của mình. Mình đi ra ngoài nhìn một cái rồi về liền.”
–––––––––
Lúc này anh Wood cũng đã hô tạm dừng trận đấu, tiếng còi của Madam Hooch vang lên, Harry, Fred và George đều tụ tập bên cạnh những thành viên khác của đội Gryffindor. Trái banh Bludger quái ác kia vẫn chưa chịu buông tha cho thằng nhỏ, vẫn còn đang lượn lợ trên không tìm cơ hội tiếp xúc khoảng cách âm với nó.
Trên khán đài tụi Slytherin cũng đang la ó ùm trời.
Vừa mới đáp xuống đất, anh Wood đã xổ ngay một tràng:
“Có chuyện gì vậy? Chúng ta đang bị đè bẹp. Fred, George, hai đứa bây ở đâu khi trái Bludger cản phá Angeline làm bàn hả?”
Anh George tức giận đáp lại:
“Tụi này lúc ấy đang ở trên cao cách bạn ấy gần hai mươi feet, và đang bận đánh trả trái Bludger kia để ngăn nó á·m s·át Harry. Có người đã ếm nó – Nó không chịu buông tha Harry. Suốt từ đầu trận đấu, nó không thèm rượt đuổi theo ai khác hết. Bọn Slytherin ắt là đã làm gì nó. ”
Anh Wood nói một cách lo lắng:
“Nhưng hai trái Bludger đã được khóa kỹ trong phòng cô Hooch từ cuộc tập luyện cuối cùng tới nay mà. Lúc đó, mấy trái banh đâu có bị gì đâu.”
Nhìn thấy Madam Hooch đang đi tới, Harry nói nhanh:
“Xin nghe em. Hai anh mà cứ bay xung quanh em hoài như vậy thì chỉ còn cơ hội duy nhất để em có thể bắt được trái Snitch là nó tự bay vô ống tay áo của em thôi”
Qua vai Madam Hooch, Harry có thể nhìn thấy bọn Slytherin đang la ó, chỉ trỏ về phía nó. Thằng bé quay sang hai anh em sinh đôi mà nói:
“Hai anh cứ quay về với đội, để mặc em xoay sở với trái Bludger quỷ quái.”
Anh Fred nạt ngay:
“Đừng có ngu. Nó tông bể đầu em như chơi.”
Angelina, với làn da hơi ngăm đen, một trong ba truy thủ của đội tuyển Quidditch nhà Gryffindor, tỏ vẻ giận dữ:
“Anh Wood, chuyện này hết sức điên khùng. Anh không thể để một mình Harry xoay sở với trái Bludger điên đó. Anh phải yêu cầu điều tra…”
“Nếu chúng ta dừng trận đấu lúc này thì chúng ta thua thiệt!” Harry lắc đầu tỏ vẻ phản đối. Mà chúng ta không thể để thua đội Slytherin chỉ vì một trái Bludger phát khùng! Chúng ta không thể bỏ phí công sức luyện tập suốt mấy tháng qua. Anh Wood, anh hãy bảo các anh ấy cứ để một mình em xoay sở.”
George tỏ vẻ bất bình:
“Đây là lỗi của anh, anh Wood. “Có c·hết cũng phải cố gắng” anh đã nói với thằng bé một điều hết sức ngu ngốc!”
Cả đội tuyển Quidditch nhà Gryffindor trầm mặc lại một chút, Madam Hooch lúc này đã đến gần mà hỏi tụi nó:
“Sẵn sàng tiếp tục trận đấu chưa?”
Anh Wood nhìn vào đôi mắt cương quyết của thằng bé, rồi ra quyết định :
“Được. Fred, George, hai em đã nghe Harry nói rồi đó – Cứ để nó một mình chọi tay đôi với trái Bludger đó.”
Mưa vẫn tiếp tục rơi, càng ngày càng nặng hạt, nhưng vẫn không cách nào che lấp tiếng trái banh Bludger lao vun v·út đuổi theo Harry khi thằng bé mới vừa rời khỏi mặt đất.
–––––––––
Lúc này Tristan cũng không có rãnh rổi, dựa vào linh thị nhìn thấy sợi chỉ Aether chỉ dẫn, nó chạy hồng hộc về phía khán đài nhà Hufflepuff, nơi mà h·ung t·hủ đang chờ sẵn.
“Chỉ một chút nữa thôi! Ông đây sẽ cho mày đẹp mặt cho mà xem! Dám động vào bùa hộ mệnh của ông à!
Thằng bé vừa nói vừa rút ra cây đũa phép cầm sắn trên tay. Bởi vì nó mới nhập học chưa tới 3 tháng, tổng thời gian cảm nhận được ma lực chưa tới 4 tháng cho nên các câu thần chú như Avada Kedavra, Crucio, Imperio nằm ngoài tầm với của nó.
Nhưng lúc này Tristan cũng không cần máy câu thần chú cường lực như vậy. Nó biết một câu thần chú tương đối dễ học nhưng khả năng khống chế người khác không chê vào đây được.
Rốt cuộc thì Tristan cũng nhìn thấy đầu cuối của sợi chỉ Aether, đó là một sinh vật nhỏ thó, hai lỗ tai to như cánh dơi và hai mắt xanh lồ lộ to như trái banh quần vợt, đang dùng ngón tay thon dài của mình điều khiển trái banh Bludger đuổi theo t·ruy s·át Harry. Đó là…
“... một con gia tinh?”
Tuy khá là ngạc nhiên khi thủ phạm là một con gia tinh, nhưng không một chút chần chờ, Tristan chỉ cây đũa phép của mình vào h·ung t·hủ rồi la to:
“Petrificus Totalus!”
Do vẫn còn mải mê điều khiển trái Bludger t·ấn c·ông Harry, con gia tinh không để ý đến Tristan cùng với tia sáng trắng bắn ra từ đũa phép của thằng bé. Một phát nhập hồn. Con gia tinh nhanh chóng bị trói gô lại, hai tay ép sát vào hai bên đùi, té dập mặt xuống đất.
Tristan hùng hùng hổ hổ mà tiến lại gần, đũa phép vẫn còn chỉ vào gia tinh mà quát:
“Nói mau! Ai sai mày đến á·m s·át Harry!”