Chương 17: Một người ký túc xá
Sau khi đi ra đại sảnh đường, anh Percy dẫn bọn học sinh năm nhất bước lên một cái cầu thang làm bằng đá hoa cương chắc chắn. Sau tám quẹo chín ngoặc thì bọn nó cũng về đến phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor.
Đây là một căn phòng tròn, ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái. Các anh chị lớp trên đã về tới đây từ hồi nào nhưng bọn họ không có chút gì mà muốn đi ngủ ngay lập tức cả. Mọi người đều đang thoải mái ngồi tám chuyện với nhau nhưng ánh mắt lâu lâu liếc về phía lối vào chứng tỏ rằng bọn họ đang chờ đợi người mà ai cũng biết là ai đấy.
Anh Percy lên tiếng chào mừng lần nữa với chúng nó:
“Mau tập trung lại đây! Chào mừng các em đến với phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Phòng ngủ của nam sinh bên tay trái còn nữ sinh thì bên tay phải. Hành lý của mấy em thì đã được chuyển lên phòng của mỗi em rồi.”
Tiếng xôn xao vang lên từ tụi năm nhất. Nhưng anh Percy nói tiếp:
“E hèm! Nhưng năm nay có một vấn đề nho nhỏ. Bởi vì số lượng nam sinh năm nay của nhà Gryffindor năm nay bị lẻ nên sẽ có một người phải ngủ một mình tại căn phòng cũ cuối hành lang. Các em yên tâm, căn phòng đó đã được làm vệ sinh sạch sẽ rồi. Như vậy có ai tình nguyện nhận căn phòng đó không?”
Mấy thằng nhóc năm nhất của nhà Gryffindor nhìn nhau. Nói thật ra thì có phòng ngủ riêng thì ai mà không thích, nhưng mọi người đều lạ nước lạ cái đến nơi này đang cần thiết phải ôm đoàn sưởi ấm. Với lại nơi này là nhà Gryffindor, nơi tập trung của bọn nghịch ngợm nhất Hogwarts thì việc ngủ một mình có vẻ như quá nhàm chán với tụi nó, cho nên mọi người đều có vẻ do dự là không biết nên nhận căn phòng đó hay không.
Tuy nhiên, có một người không nghĩ đến điều đó. Tristan nói ngay:
“Anh Percy, để phòng đó lại cho em, được chứ?”
Percy Weasley nhìn Tristan mà hỏi lại:
“Ngoài Tristan ra có ai còn muốn căn phòng đó nữa không?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu mà tỏ ý không cần, cho nên huynh trưởng của nhà Gryffindor ra quyết định:
“Như vậy thì phòng đó từ bây giờ thuộc về Tristan. Các em có thể về phòng của mình được rồi, trên cửa có ghi tên của các thành viên trong phòng.”
Bọn học sinh năm nhất xôn xao nhưng hiện tại không ai muốn về phòng ngủ bây giờ cả. Mọi người đều lục đục tìm chỗ ngồi chờ xem kết quả của “anh hùng” nhà Gryffindor. Ai mà chưa nghe thấy các tin đồn về bọn họ trong suốt bữa tiệc vừa rồi . Tụi năm nhất thì hầu như đều tò mò xem dung nhan của người trong cuộc đâu.
Không được bao lâu thì bức chân dung của Bà Béo lên tiếng. Bà là một người đàn bà mập ú mập áo lụa màu hồng lãnh nhiệm vụ bảo vệ cánh cửa bí mật để vào phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.
“Mật khẩu?”
Có tiếng ú ớ vang lên ở ngoài cửa. Nhưng giọng của Hermione vang lên ngay sau đó:
“Các cậu đây rồi! Hai bồ cư nhiên dám ngồi một chiếc xe ô tô bay đến trường học, các cậu sẽ bị đuổi học cho mà xem.”
Giọng của Harry vang lên:
“Không sao, tụi này chưa bị đuổi. Ginny cùng với Tristan được phân vô nhà nào vậy.”
Hermione trang trọng thốt lên:
“Đương nhiên là nhà Gryffindor rồi! Các cậu đừng có làm gương xấu cho mấy em đó."
Giọng Ron vang lên có vẻ sốt ruột:
“Cho qua bài giảng đạo đi, nói cho tụi này biết mật khẩu mới nào.”
Hermione nóng nảy:
“Là Wattlebird, nhưng đó không phải là … ”
Nhỏ cố ý chờ ở bên ngoài chính là vì để mắng Harry và Ron một trận trước khi hai đứa chúng nó một trận, làm bọn họ nhận thức đến sai lầm của mình. Nhưng cô bé chưa nói hết câu thì bức chân dung của Bà Béo đã xịch qua một bên để lộ lối vào phòng sinh hoạt chung, những gì mà nhỏ định nói đã hoàn toàn bị che lấp bởi một tràng vỗ tay vang lên từ bên trong. Harry và Ron thì bị những cánh tay thò qua lỗ chân dung nhất bổng kéo vào, bỏ mặc cô bé bơ vơ ngoài cửa phải tự bò vào mà theo bọn chúng.
Tristan ngồi trên ghế bành mà nhìn Harry và Ron trở thành mọi người tiêu điểm. Bọn họ đang cuồng nhiệt chào mừng sự trở lại của hai đứa. Hầu như mọi người đều tham gia chúc mừng nhưng Tristan thấy có ít nhất hai người không có vẻ vui gì hết. Một người là Huynh Trưởng Percy, anh ấy đang cố gắng để mọi người giải tán, người còn lại hiển nhiên là Hermione rồi, nhỏ ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh Tristan mà nói:
“Mấy người đó nghĩ gì trong đầu không biết?”
Trước câu hỏi của Hermione, Tristan chỉ biết lắc đầu và nhún vai. Điều này càng khiến cho cô bé mím môi, cau có y như anh Percy.
Màn nghi thức hoan nghênh của nhà Gryffindor cũng không kéo dài lâu lắm, dưới sự khuyên can của anh Percy, tất cả mọi người đều về phòng ngủ của mình.
Harry và Ron loay hoay mãi mới đi đến bên cạnh Tristan mà nói nhỏ:
“Anh em, chúc mừng cậu tiến vào Gryffindor. Mình biết là mình không nên khoái chuyện đó nói chung hay mấy chuyện đại loại như vậy nhưng … ”
Harry vừa mới thúc vô be sườn Ron và hất đầu về phía Hermione. Dưới cái nhìn chăm chú của cô bé, Ron không dám nói tiếp bất kỳ một lời nào nữa.
Trước khi sắc mặt của Hermione trở nên tệ hơn, Harry lúng túng nói nhanh:
“Ngủ ngon, Hermione! Ngủ ngon, Tristan.”
Dưới sự hối thúc của anh Percy, nó cũng đứng dậy chúc cô phù thủy nhỏ ngủ ngon rồi leo lên cầu thang để về phòng ngủ của mình. Thằng bé mem theo hành lang đến căn phòng cuối cùng có biển ghi tên của nó.
Đó là một căn phòng tuy nhỏ nhưng ngũ tạng lục phủ đều có đủ. Ở ngay chính giữa căn phòng là một chiếc giường có bốn cột thẳng đứng ở bốn góc giường, chăn ga và lớp màn nhung đều có màu đỏ bắt mắt và có huy hiệu của nhà Gryffindor được in trên đó. Một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ được đặt bên cạnh còn rương hành lý của nó đã được xếp gọn dưới chân giường. Ở một bên giường có một cái ghế nhỏ cùng với tủ quần áo bằng gỗ, ở bên kia thì là một kệ sách nhưng hiện giờ đang trống không.
Căn phòng ngủ nhỏ của Tristan có tường bằng đá và sàn gỗ nhưng hoàn toàn không cho nó một cảm giác lạnh lẽo nào thay vào đó là một cảm giác ấm áp lạ thường. Nguyên nhân là do tông màu đỏ nổi bật ở đây, ngoại trừ chăn ra gối nệm màu đỏ ra, ngay cả rèm cửa sổ cùng với tấm thảm lót sàn đều mang một màu đỏ chói chang, tiêu chí của nhà Gryffindor.
Đánh giá một vòng phòng ngủ của nó trong suốt bảy năm theo học tại Hogwarts, Tristan hài lòng mà gật đầu:
“Lựa chọn của ông đây thật không sai một chút nào, nơi này thoải mái gấp trăm lần mấy phòng kia vậy mà còn bị kén cá chọn canh nữa chứ. Thiêt là … đây là phúc lợi của con đường Wheel of Fortune ư?”
Không tiếp tục nhiều lời, Tristan bắt tay vào việc sắp xếp đồ dùng cá nhân của nó vào căn phòng này. Khoảng chừng nửa tiếng sau căn phòng trở nên rực rỡ hơn thấy rõ, tủ quần áo đã được chất đầy mấy bộ đồng phục cùng với quần áo thường ngày của thằng bé, kệ sách cũng đã được bao phủ bởi sách giáo khoa cùng với những quyển sách nhỏ mà nó đem theo từ nhà của mình.
Tristan vừa lòng nhìn thành quả lao động của mình một chút rồi lấy ra một bộ quần áo mà tiến vào nhà tắm để mà tẩy trần trước khi ngủ. Đúng vậy, căn ký túc xá một người của nó còn có phòng tắm riêng, đúng là không thể chê vào đâu được.
Tắm rửa sạch sẽ rồi thì thằng bé chung vào ổ chăn của mình, hai mắt của nó díu lại và ngủ th·iếp đi, hòa chung vào tiếng ngáy vang dội vang lên từ những phòng bên cạnh.
Tuy vậy, giấc ngủ của Tristan đêm nay không ngon một chút nào cả. Một phần là vì nó còn lạ giường lạ chiếu, một phần vì nó gặp ác mộng. Nó mơ thấy một con rắn khổng lồ, to bự dài đến hơn 50 feet đuổi theo nó chạy khắp nơi. Cuối cùng con rắn đó cũng đuổi kịp thằng bé, há cái miệng lởm chởm những cái răng kinh khủng của mình mà nuốt chửng nó vào bụng.
Tristan bừng tỉnh dậy, cả người run rẩy, toát mồ hôi hột. Tuy nhiên cơn buồn ngủ vẫn chiến thắng một cách tuyệt đối, nó cuộn tròn người lại mà chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Khi thức giấc vào ngày hôm sau, nó không nhớ gì về giấc mơ hôm trước nữa.
_______________
Xin lỗi mọi người, mấy hôm nay mình bận quá không viếc tiếp được. Hôm nay rảnh tay cái là mình nhào vô viết liền nè, mong mọi người ủng hộ truyện này nha.