Trăng sáng ngoài kia, lấp lánh ánh sao trời. Lặng người nhìn theo tâm khẽ động. Lòng người có thể tỏa như trăng? Hồn ta phiêu du theo chiều gió. Cảnh sầu, người buồn, có ai thấu hiểu chăng? Đêm tĩnh mịch, một mình ai đơn côi đứng dưới bóng trăng. Cả thân hình toát ra sự đẹp đẽ động lòng người, còn gieo rắc đâu đó xung quanh đây sự bi thương không thể nói lên lời.
Bóng dáng ai lạc lõng giữa đêm khuya? Tâm tình ai sầu buồn không thể nói? Thì ra yêu là khổ sở đến vậy. Nữ nhân khi yêu, trong lòng đều phải giấu kín những tâm tình. Chôn vùi nỗi nhớ thương vào trong lòng, lặng lẽ mang hoa thơm che khuất đi sự thống khổ cùng bi ai. Yêu mà không dám nói, người liệu có thấu hiểu hay chăng? Kiếp này mang phận nữ nhi, làm sao dám ngỏ lời để tâm tình với nam tử mà mình thầm thương trộm nhớ?
Giống như một giai điệu ngọt ngào nhưng trầm lắng, tình yêu thấp thoáng như ẩn như hiện trong đêm đen. Nàng muốn yêu, liệu có thể hay không? Khi những giấc mơ về tương lai vẫn còn vô cùng mờ mịt. Kiếp trước, nàng là con người thời hiện đại. Kiếp này, đứng tại thời cổ đại xa xôi, không bạn bè, không người thân thuộc, nàng biết tâm sự nỗi lòng cùng ai? Chỉ biết nhờ gió gửi lời yêu thương. Chỉ biết dùng trăng để trao đi lời nhung nhớ.