Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 63




Tia chớp màu bạc xẹt qua phía chân trời,theo sát sau là tiếng sấm rung chuyển bầu trời, cơn mưa to đột ngột àotới ập xuống Metropolis.

Amy ôm Eden bé nhỏ cố gắng dỗ dành, bấtđắc dĩ bên ngoài tiếng ồn quá lớn, nhóc con kia bị dọa làm cách nào cũng không chịu ngừng khóc.

“Làm sao bây giờ? Cơn mưa chết tiệt nàykhi nào thì dừng đây?!!” Amy bất đắc dĩ nhìn sang Clark bên cạnh, hyvọng anh nghĩ ra cách nào đó.

Clark ngẫm nghĩ, lấy trong tủ quần áo rabông bịt tai của Amy dùng vào mùa đông đeo vào tai con trai. Có lẽ vìtiếng ồn nhỏ đi, cũng có lẽ vì sự dỗ dành của bố mẹ, bé con dần dầnkhông lớn tiếng quấy khóc nữa, con mắt ngập nước khóc đỏ ửng, cái miệngnhỏ nhắn nhếch nhếch, trông đáng thương vô cùng.

“Không sao đâu không sao đâu, con ngoanđừng khóc nữa nhe..” Clark cầm khăn bông dành riêng cho trẻ em thấm nước mắt trên mặt bé, uhm.. có lẽ là cả nước mũi nữa.

“Xem ra đêm nay chúng ta đừng mong đượcngủ.” Amy nhét con trai vào tay Clark, bất đắc dĩ duỗi thắt lưng, Edencòn nhỏ, lại rất quấn người lớn, lúc này bị giông tố làm bừng tỉnh, từsau nửa đêm có lẽ Metropolis sẽ không được yên tĩnh, cho nên cần cóngười chăm sóc bé.

“Anh trông là được rồi, em mệt mỏi cứ ngủ tiếp đi.” Clark nhìn thân hình Amy sau khi sinh dần dần phục hồi lạicác đường cong như cũ, hai mắt lấp lóe sáng, nhịn không được nuốt nướcmiếng, liều mạng nhắc mình nhớ hiện giờ con trai đang khó chịu, mìnhphải chăm sóc con không được xằng bậy.

Chờ ngày mai để mẹ đem Eden về chỗ bà ở mấy ngày.

“Vậy em nghỉ một chút, nếu anh mệt thìgọi em dậy nhé.” Amy bò lên giường, lo lắng dặn, “Nếu Eden đói thì phảigọi em, đừng cho con uống sữa bột.” Sữa bột Tam Lộc ở thế kỷ 21 thực sựkhiến cô sợ hãi, kiên quyết không cho con trai uống sữa bột trẻ em, dânbuôn bán từ xưa đến nay chỉ quan tâm đến lợi nhuận, ai biết được thờiđại khoa học kỹ thuật còn chưa quá phát triển này sữa bột sẽ có vấn đềgì không chứ.

“Được rồi, sẽ không để con uống cái đó,em cứ yên tâm ngủ đi.” Clark mỉm cười đáp lại, sự cẩn thận tỉ mỉ của vợđối với bé con khiến lòng anh tràn ngập vui sướng.

Lo lắng làm ồn Amy, Clark ôm bé con, mang theo nôi sang phòng trẻ bên cạnh, chỗ này từ sau khi lắp đặt xong, vẫnchưa nghênh đón cậu chủ nhỏ, nhưng mỗi ngày Amy đều lau dọn, bên trongđẹp đẽ tinh tươm.

Ngồi trên chiếc giường nhỏ có in hình vẽbầu trời, Clark nhẹ nhàng đong đưa cánh tay, khiến Eden càng thêm thoảimái, thỉnh thoảng anh lại nhìn phía bên kia cánh cửa, xem Amy liệu có bị quấy nhiễu hay không.

Cứ ngồi như thế một lúc lâu, con trai rốt cuộc được dỗ ngủ, Clark thả bé lại trong nôi, lo lắng bé tỉnh giấc, với thể chất Siêu nhân của mình, Clark không để ý đến một đêm không ngủ, cứ tiếp tục đong đưa nôi không ngừng nghỉ.

Bên ngoài mưa vẫn rơi như trút, tiếng sấm nhỏ dần, Clark nhìn về phía chiếc đồng hồ đã cũ treo trên tường, kimđồng hồ chỉ số bốn, trời rất nhanh sẽ sáng.

Clark nhìn sang phòng ngủ, lúc này động tĩnh ở giá sách thu hút ánh nhìn của anh.

Vì nữ chủ nhân đang nghỉ ngơi, cho nênphòng ngủ chỉ mở một ngọn đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, ánh đèn ngủ mờ mờkhông thể mang đến nhiều ánh sáng, nhưng vậy cũng đã đủ.

Clark thấy trên góc giá sách có gì đó đang sáng lên, lấp lóe lấp lóe, càng ngày càng sáng.

Anh nhìn lại Eden bé nhỏ đang ngủ trongnôi, xác định chắc chắn là bé đang ngủ say, liền đứng dậy rời khỏi phòng trẻ đi vào phòng ngủ, bước tới trước giá sách.

Ánh sáng phát ra kẽ hở của chiếc hộpchuyên để đồ quan trọng của anh, trên nắp hộp còn có ổ khác, anh với tay lên tầng cao nhất của giá sách lấy chìa khóa, mở nắp hộp.

Trong hộp, báu vật của anh – một quả cầuthủy tinh hình tinh cầu giống như một chiếc bóng đèn có cắm điện, sángchói mắt. Trong chớp mắt, những vân nổi mờ ảo hình lục địa biến thànhmàu đỏ, dường như sắp tan chảy.

Một cảm giác khó hiểu thúc đẩy Clark đưa tay chạm vào, độ nóng khiến anh cảm thấy tay dường như bị bỏng.

Quả cầu thủy tinh trong khoảnh khắc Clark chạm vào đột nhiên xảy ra biến hóa, một tia sáng từ quả cầu bắn về phía Clark, anh phản xạ lui về sau một bước.

Tia sáng kia không gây ra điều gì nguy hiểm, mà chiếu thành hình ảnh của một người.

Một người đàn ông trung niên mặc trang phục màu trắng, trên bộ đồ có dấu chữ “S” của Siêu nhân.

Mà vẻ bề ngoài của người đàn ông này càng khiến Clark kinh ngạc, nếu như mấy chục năm sau nhìn lại mình, có lẽgiống như thế này.

Quả cầu thủy tinh đến từ Krypton, dấu chữ “S” và vẻ bề ngoài giống nhau, đáp án thực rõ ràng.

Người đàn ông bí ẩn sau khi xuất hiện, liền bắt đầu nói ra câu chuyện của mình, bằng tiếng Anh.

Clark thấy lạ tại sao ông ta lại biết tiếng Anh, nhưng lúc này anh không có thời gian suy nghĩ chuyện đó.

“Tên của ta là Jor-El, con là contrai của ta, Kal-El, vật thể con đang giữ lúc này phù hợp với bước sóngcủa con, sẽ truyền đạt lại thông tin cho con.”

“Khi con nghe những lời nhắn này,chứng tỏ con đã vượt qua hành trình dài trong vũ trụ và đã trưởng thành, giờ hẳn là lúc để con biết được những gì cần biết. Ta sẽ chỉ xuất hiệnnăm lần, con hãy chú ý đến ánh sáng, nghe và nhớ lấy.”

Hình người trong không trung chậm rãi nhỏ đi, biến mất trong quả cầu, thay thế vào đó là những hình ảnh khôngngừng biến đổi trong quả cầu, nhưng thanh âm kia còn tiếp tục: “Tuyrằng thời gian ngắn ngủi, nhưng chúng ta vẫn không ngừng tìm kiếm, trong biển vũ trụ vô cùng chắc chắn tồn tại cả hy vọng và hiểm nguy, trong vô số những tinh cầu nhất định sẽ có một nơi thích hợp, hy vọng và tuyệtvọng cùng đồng thời dằn vặt chúng ta.. Lara không ngừng nghỉ ở cạnh bêngiúp đỡ ta, cùng đối mặt với tai họa sắp đến gần.. Có lẫn nhau chính làsự an ủi duy nhất đối với chúng ta lúc này.”

Câu chuyện vẫn còn tiếp tục, nhưng Clarkhầu như không nghe thấy gì, anh mê muội nhìn hình ảnh trong quả cầu,trong không gian thuần màu trắng bày các loại máy móc cũng màu trắng,người cha ruột của anh đứng trước một cỗ máy móc loay hoay làm gì đó,một người phụ nữ đẹp tóc vàng bước tới bên cạnh ông, hai người nhìn nhau cười, sắc mặt thân mật và ấm áp.

Chỉ cần liếc mắt, Clark liền nhận ra đó chính là mẹ anh, người mẹ anh chưa bao giờ gặp.

Giữa lúc đó, đột nhiên hình ảnh trong quả cầu rung lên, là động đất, mọi thứ đều rung động, mẹ anh sợ hãi trốntrong lòng cha anh, được ông che chở.

Quả cầu thủy tinh sáng ngời, tất cả những hình ảnh đều biến mất, ánh sáng cũng dần mờ xuống, tắt ngấm như chưa hề tồn tại.

Clark lo lắng cầm lấy quả cầu, muốn xem những hình ảnh tiếp theo, nhưng quả cầu không có chút phản ứng nào.

“Đó là bố mẹ anh?”

Từ phía sau bỗng vang lên một giọng nói pha chút ngái ngủ, Clark quay đầu lại, ừ một tiếng, cầm quả cầu bước tới bên cạnh cô.

“Bọn họ và anh rất giống nhau.” Amy giơtay ôm Clark, lúc này trông anh có chút yếu ớt – tuy rằng tính từ nàychưa bao giờ dùng để nói về anh.

Clark vùi mình vào trong lòng Amy: “Anh chưa từng có ký ức về bọn họ.. Anh cứ nghĩ là anh bị vứt bỏ…”

“Đó chỉ là suy đoán của anh, em có thểcảm nhận được, bọn họ rất yêu anh, yêu hơn tất cả.” Vì con mà bỏ qua cơhội sống cho mình, không phải ai cũng có nghị lực như vậy.

Chỉ có tình yêu thuần khiết nhất mới có thể làm được.

“Vậy tại sao bọn họ lại vứt bỏ anh?”Giọng Clark tràn ngập bất an và hoài nghi, rõ ràng việc này đối với anhcó sức đả kích vô cùng.

Amy vuốt ve mái tóc đen của anh, giốngnhư trấn an một đứa trẻ, bất đắc dĩ khiến anh nhận rõ sự thật: “Anhkhông nghe lời ông ấy nói sao?”

“Nói cái gì?” Clark ngẩng đầu nhìn cô, ban nãy nhìn cha mẹ của mình, căn bản anh không chú ý nghe được gì hết.

“Ông ấy nói: “Cùng đối mặt với tai họa đang đến gần”.”

“Tai họa sắp đến gần?”

“Tất cả đều rung chuyển, đó là động đất,mẹ anh tuy có vẻ rất sợ hãi, nhưng không ngạc nhiên, rõ ràng tai họa màbọn họ nói đến không chỉ có thế, như vậy điều gì có thể khiến nhữngngười có lẽ cũng có siêu năng lực như anh phải sợ hãi?”

Đồng tử Clark co lại: “Em muốn nói…”

“Nếu như chỉ là vứt bỏ bình thường, cầngì phải khổ tâm vất vả như vậy? Em không tin Krypton không có nơi đểchứa một đứa trẻ. Cho nên chúng ta có thể bỏ qua giả thuyết vứt bỏ này.Mà cha anh cũng đã nói rằng du hành trong vũ trụ rất nguy hiểm, vậy bọnhọ đã biết rõ nguy hiểm còn muốn đưa một đứa trẻ như anh đến tận nơinày, anh nghĩ là vì nguyên nhân nào?” Amy nói ra những gì mình biết theo một cách khác cho Clark nghe.

“Một tai họa có thể khiến hành tinh Krypton biến mất..” Clark hồn bay phách lạc chầm chậm nói.

Amy ôm lấy đầu anh, để anh tựa vào vaimình: “Đó cũng chỉ là suy đoán, dù có là thật sự thì anh cũng đừng đaukhổ, bọn họ trao cơ hội sống cho anh, anh phải sống cả cho phần bọn họnữa.”

Có gì đó ẩm ướt rớt xuống vai cô, Amy cảm giác được Clark đang run rẩy, anh đang im lặng khóc, cô không nói gìnữa, chỉ ôm chặt anh, đợi anh bình tĩnh lại.

Ánh mắt cô dừng lại trên quả cầu trongtay Clark, Amy tự đáy lòng kính nể sự lựa chọn của cha mẹ anh, lại cảmthấy điều này thật hiển nhiên, cha mẹ luôn dành những gì tốt nhất chocon cái, giống như bố mẹ cô, dù có là kiếp trước hay kiếp này, bọn họđều dành cho cô sự yêu thương lớn nhất.

Cô hy vọng Clark sẽ không đau khổ, cũnghy vọng Clark hiểu được tình yêu của bọn họ, giữ lại cảm giác yêu thương này ở đáy lòng, sau đó bất cứ khó khăn đau khổ gì cũng có thể vượt qua, trở thành người mạnh mẽ nhất.

Cho nên bây giờ hãy cứ khóc đi, chờ khi bình minh đến, anh nhất định sẽ càng thêm hạnh phúc, Siêu nhân của em…