Bạn Tình Của Em

Chương 7: Quan Tâm




Cô nhẹ nhàng đi lại. Triệu lâm kéo cô ngồi lên đùi, rúc mặt mình vào bầu ngực nhỏ, thở dài. Anh Nhã hiểu, cô sờ nhẹ lên chân tóc anh, dịu dàng đón nhận. Cô hỏi nhỏ:

- Anh...mệt sao?

Triệu Lâm gật nhẹ, rồi ngước khuôn mặt lên nhìn cô. Sát góc này, anh thật đẹp. Nét đẹp khuôn mặt có phần trẻ con, nhưng cũng chứa đựng những điều từng trải. Anh Nhã hôn nhẹ lên trán anh, tự tay cởi từng nấc khuy áo. Triệu Lâm đặt lên cô 1 nụ hôn nhẹ, bàn tay linh hoạt phía dưới thoăn thoắt cởi nốt chiếc díp bò. Rèm từ hai bên cửa sổ kéo roẹt lại, hai con người tình tứ dần phát ra tiếng động cơ thể. Đặt nhẹ cô lên bàn làm việc, anh thoát y cho cả hai. Anh Nhã tinh tế phối hợp, Cô chống tay đỡ cơ thể trên bàn, hai chân dang dựng chữ V, 1 tay kéo cổ Triệu Lâm lại sát mặt mình. Anh đứng sát lại cô, hai tay chống hai bên, tiếp đón nụ hôn ngây dại của Anh Nhã. Anh len dần từ hôn môi xuống nơi cổ, liếm vòng quanh hai bên xương quai, rồi điểm dừng thích thú tại bầu ng*c nhỏ. Anh Nhã run nhẹ, hớ lên 1 tiếng, hai bầu ng*c run lên. Gió điều hoà thổi thẳng hướng cô nên có chút lạnh. Triệu Lâm thích thú, cắn yêu trên đầu t*. Cô nói nhỏ:

- Đau lắm....

Anh mặc kệ, nói:

- Nhưng anh mê lắm...

Kéo cô quay ra trước, đặt chân Anh Nhã xuống sàn, anh vuốt 1 đường từ bàn chân lên nơi mông, quất mạnh cho da đỏ lử. Côn th*t lăm le phía sau, từ từ tiến sâu vào nơi l* nh*. Hai bàn tay mỏi nhừ của Anh Nhã cố gắng chống đỡ cơ thể phía trước. Cô yêu kiều nói:

- Có vẻ...ưm...sâu..chút..nga...

Triệu Lâm thò 1 tay xuống hoa ngu**t, dơ ngón chữ V, luồn xuống tách hai lớp th*t h*ng nộn đang bao chặc c* v*t của anh, bóp nhẹ chúng, nói:

- Thích không?...

Anh Nhã đạt đến khoái cảm nhất định:

- Ah...có...ngô...

Anh lái lời cô:

- Muốn ăn ngô sao?

Rồi anh thúc mạnh dần côn th*t đang chuyển động bình thường sang nhanh gấp. Bỉ ổi hỏi:

- Em thích gì được nấy...

D**h mật chảy thấm dần xuống sống chân cô, buồn vô cùng. Anh đè cô xuống bàn, hôn từng nấc xương lưng. Hai tay vòng xuống bấu chặt hai ng*c.

Luân động 1 chút sau, anh buông tha cô. Nhẹ nhàng vệ sinh rồi cho cô nghỉ ngơi, về làm.

Tối đến, cả hai cùng nhau dắt tay đi trên con phố nọ. Bỗng ả ta chạy ra, chắn trước mặt hai người, nói:

- Triệu Lâm...Em- Ái Kỳ....

Anh bàng hoàng. Sao ả còn mặt dày đứng đây. Tất cả kết thúc vào 2 năm trước rồi. Ả vô liêm sỉ, ôm trầm lấy anh. Anh Nhã đứng bên thì khá là bất ổn. Anh ẩn mạnh ả ra, khinh bỉ:

- Thật buồn cười...Rẻ rách sao mà còn tới đây

Ả cố chấp:

- Anh còn yêu em, yêu em....

Triệu Lâm phì cười. anh nắm tay Anh Nhã dơ cao lên mặt ả, rồi nhanh chóng kéo cô lướt qua khuôn mặt tức tối. Ái Kỳ căm hận, đứng nhìn, hét lên:

- Tôi không có được anh...Không con nào được phép...

Kéo cô lên xe, phóng khỏi nơi ả đang điên lên. Anh Nhã nhìn anh, có chuyện muốn nói nhưng thôi. Triệu Lâm nhận ra vẻ lấm lết ấy, ôn tồn nói:

- Sao em cam chịu? Em muốn nói gì mà?

Cô chỉ lắc nhẹ đầu, có chút buồn. Anh phanh gấp xe bên 1 cánh đồng, nói:

- Em không ghen sao?

Anh Nhã cứ cụp mặt xuống. Anh quay ra ôm cô, thủ thỉ bên tai:

- Việc của em là bên tôi...Có chuyện gì...Tôi lo

Hôm nay, bố mẹ anh- ông bà Triệu sau bao năm định cư bên Canada giờ quay trở về sống cùng con cái. Triệu Lâm lái xe ra đón họ. Trên đường về, bà Triệu Lam hỏi:

- Thế có cô nào mới chưa hả con?

Anh phì cười, nói:

- Mới về đã bắt bẻ con rồi...