Bán Tiên

Chương 33






(Phi lưu trực hạ: từ trên cao rơi thẳng xuống)

Nghĩ không hiểu nổi tên thư đồng này, Dữu Khánh nhấc chân đá bay chút hành lý Trùng nhi mới nhặt lên, "Muốn đồ vật hay là muốn mạng? Không cần những thứ rách nát này, chạy mau." Dứt lời bản thân liền chạy trước, cũng không thể chạy ngược về phía quan đạo bên kia, chỉ có thể là bị phương hướng động tĩnh tràn tới xua đuổi chạy vào sâu trong thâm sơn.

"Không cần." Hứa Phí cũng hô lên một tiếng, lôi kéo cánh tay Trùng nhi cùng nhau chạy.

Kết quả chạy chưa được mấy bước, Trùng nhi liền bị té ngã xuống rồi, tại trong rừng núi địa hình gồ ghề này cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể chạy nhanh được.

Hứa Phí sốt ruột kéo nó lên, vừa kinh vừa sợ, luống cuống tay chân.

Dữu Khánh nhìn lại, cũng không muốn hai người rơi vào trong tay Yêu nghiệt, nếu không rất dễ dàng lộ ra chuyện hắn giết chết hai tên Yêu tu, lập tức lắc mình nhảy trở về, trường kiếm trở vào bao, một tay nhấc Trùng nhi lên, trực tiếp ôm lấy vắt qua đầu vai, khiêng Trùng nhi chạy vội.

Bị người khiêng tại trên vai, còn bị người quay ngược ôm lấy đùi và mông, trên mặt Trùng nhi hiện lên nét ngượng ngập hoảng sợ, nhưng cũng không thể nói được cái gì, biết rõ mình là một gánh nặng làm vướng bận, Sĩ Hành công tử là đang cứu hắn.

Hắn lo lắng cứ khiêng người chạy như vậy sẽ rất mệt, kết quả phát hiện thể lực Sĩ Hành công tử không phải bình thường, là một người thân thể khỏe mạnh, dù cho khiêng hắn chạy nhảy rong ruổi trong núi rừng cũng đem công tử nhà mình vứt ở mặt sau...

Tại ba người chạy đi không bao lâu, một cái bạch sắc mị ảnh từ trong rừng vọt tới, khi rơi xuống làm cho bầy chuột đang ùn ùn lao nhanh giật mình kinh hoảng, dồn dập né tránh.

Tới chính là con báo tuyết kia, vết thương nơi bụng máu tươi đầm đìa.

Trên mặt đất còn có một con hắc báo lông đen tuyền, thân thể hài hơn một trượng, vốn là một con hắc báo phi thường to lớn vạm vỡ, lúc này thân đầu hai nơi, khắp cả người đều là dấu vết bị loạn kiếm chém giết.

Báo tuyết ngửi ngửi thi thể hắc báo, dụi dụi mũi, thi thể đương nhiên sẽ không có bất cứ phản ứng gì đáp lại.

"Ô..." Báo tuyết phát ra tiếng rên rĩ nức nở.

Nhớ tới tình hình lúc mình mắng trượng phu không có tiền đồ.

Nhớ tới tình hình lúc mình bức trượng phu thực hiện hành động lần này.

Lã chã rơi lệ, đã hối hận.

Nàng ta không chạy nữa rồi, hạ người phủ phục xuống, nằm dựa sát vào bên cạnh thi thể trượng phu, không muốn chạy trốn, nếu là người của Ti Nam phủ đánh tới, mặc cho bị róc xương róc thịt.

...

Không còn đường rồi.

Ba người Dữu Khánh chạy tới sát vách một ngọn núi đá, khẩn cấp dừng lại, dưới vách núi là dòng thác cuồn cuộn chảy xiết phát ra âm thanh ầm ầm, nước không biết sâu bao nhiêu, dù sao dựa vào thực lực ba người là không có khả năng nhảy đến bờ bên kia.

Trong núi rừng xa xa ở phía sau tỏa lên ánh lửa hừng hực, khói đen cuồn cuộn bốc lên.

Hứa Phí chợt chỉ về phía thượng du dòng thác, "Sĩ Hành huynh, mau nhìn, xa xa hình như có cây cầu, hẳn là có thể đi qua."

Không cần hắn nhắc nhở, theo thói quen hết nhìn đông tới nhìn tây, Dữu Khánh đã sớm nhìn thấy, thị lực cũng tốt hơn hẳn hắn, xa xa nào phải là cây cầu gì, là một tòa tiểu sơn, dòng nước hình như là từ trong lòng núi lao ra.

Nếu thật sự có thể kịp chạy xa như vậy để qua cầu thì lúc trước đã chạy ngang vòng về quan đạo rồi, còn cần phải chạy rất xa tới nơi đây?

Động tĩnh di chuyển ùn ùn ào ạt của bầy chuột đông nghịt kia đã tới gần, Dữu Khánh nhận định bầy chuột là bị Yêu tu điều khiển, không có thời gian giải thích cho Hứa Phí, thuận tay bỏ Trùng nhi xuống, lắc mình đến bên cạnh một gốc cây đại thụ, rút kiếm chém ra, một đạo hàn quang chặt đổ cả cây.

Đem đại thụ nỗ lực kéo tới bờ sông, Dữu Khánh nói với chủ tớ hai người, "Cùng ta ôm chặt đại thụ, cùng nhau nhảy xuống sông."

"A?" Hứa Phí vươn đầu nhìn dòng nước xiết dưới vách núi một cái, hoảng hốt hỏi: "Sâu như vậy, nhảy đi xuống?"

"Tùy tiện ngươi, ngươi nguyện ý bị yêu quái ăn thì ta cũng không có ý kiến." Dứt lời, Dữu Khánh lại đưa tay kéo Trùng nhi tới, một tay ôm lấy eo hắn, một tay kia kéo đại thụ, trực tiếp kéo tới vách đá, nhảy xuống.

Sở dĩ ôm Trùng nhi, không phải vì chiếu cố đặc biệt gì, mà bởi vì biết rõ Trùng nhi không phải người luyện võ, sức lực khẳng định không đủ, thời điểm khi rơi vào dòng nước xiết lực chấn động rất mạnh, chưa chắc đã ôm được đại thụ, dễ dàng buông tay bị nước cuốn đi.

Trùng nhi hoảng sợ nhắm chặt hai mắt, nhưng cũng không cảm thấy quá mức sợ hãi, ôm lấy khuỷu tay hắn đem lại cho nó cảm giác an toàn khó giải thích.

Nói nhảy liền nhảy rồi? Hứa Phí giật mình. Hiện tại gã cũng không có chủ kiến gì, nhìn thấy tán cây tươi tốt cũng bị kéo xuống vách núi, sợ bị Dữu Khánh bỏ qua, cũng không đếm xỉa đến gì nữa rồi, "Sĩ Hành huynh chờ ta chút!" Lập tức tung người lao ra ngoài, nhào về phía tán cây, hai tay vững vàng chụp lấy cành cây.

Ầm!

Dòng nước xiết tung tóe lên bọt nước, một gốc cây đại thụ kéo ba người đập chìm vào trong nước, dập dềnh trôi theo dòng nước xiết.

Đầu nổi lên khỏi mặt nước, Trùng nhi bị uống nước, sặc sụa ho khan không ngừng.

Đây còn là có Dữu Khánh bảo hộ, thời điểm chạm nước, Dữu Khánh vận lực trợ giúp nó chút lực, nếu không lực va chạm mặt nước không phải Trùng nhi có thể chịu đựng.

Hứa Phí thì cảm nhận được đầy đủ rồi, thân thể bị nện làm cho đau nhức, tại trong đám tán cây cành lá một trận liều mạng cào chụp, mới lại trồi lên mặt nước thở dốc.

Dữu Khánh cũng đưa Trùng nhi đến một vị trí nhiều cành lá khô trên đại thụ, đẩy một cái, trực tiếp đẩy Trùng nhi lên khỏi mặt nước, đem Trùng nhi đẩy lên trên ngồi tư thế như cưỡi ngựa, cưỡi thân cây, tay vịn cành cây ở hai bên, cho dù tại trong dòng nước xiết cũng là rất ổn định.

"Sĩ Hành huynh." Hứa Phí gọi một câu rồi cũng bò về bên này.

Trên thực tế cây đại thụ này chính là chuẩn bị cho hai người bọn họ, nếu không chỉ bản thân Dữu Khánh thì căn bản không cần tới cây đại thụ này, vách đá hai bờ sông dù có cao, hắn cũng tùy thời có thể từ trong nước leo lên.

Lúc này đương nhiên sẽ không leo lên vách đá, nhất định cần phải rời xa đám Yêu tu này một chút mới trở lên bờ, rồi đi vòng lại tụ tập cùng đội ngũ vào kinh thành, như vậy mới ổn thỏa.

Dòng nước chảy rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đem ba người cưỡi trên cây dập dềnh cuốn đi xa rồi.

Sau khi đi xa mấy dặm đường, Dữu Khánh dần dần phát hiện không thích hợp, phát hiện dòng nước tựa hồ càng lúc càng nhanh, không bao lâu liền phát hiện phía trước vậy mà không nhìn thấy mặt nước nữa.

Chờ đến khi một thân cây chở ba người bay ra khỏi mặt nước, ba người mới phát hiện dòng nước xiết bị cắt đứt tại nơi đây, biến thành thác nước lao thẳng xuống.

Chỉ là độ cao này quá lớn, cao phải đến hai trăm trượng.

Gặp quỷ chính là, phía dưới nhìn không thấy có dòng nước kéo dài, trực tiếp chính là mặt đất, lượng nước thật lớn lao thẳng từ trên xuống này cũng không biết đi đâu rồi.

Cảm giác nhằm mặt đất lao xuống này thực sự hù chết người, tròng mắt Dữu Khánh thiếu một chút lồi hẳn ra, hai chân kẹp chặt thân cây, dựa vào tu vi của hắn cũng chịu không nổi từ nơi cao như thế nện thẳng xuống mặt đất, Trùng nhi ngồi ở mặt sau đã sợ đến gắt gao ôm chặt hắn.

Đón gió mà rơi xuống, Hứa Phí nằm tại trong tán cây run rẩy cầm cập, nhắm chặt hai mắt không dám mở ra, đời này thời điểm nghịch ngợm nhất cũng không dám chơi như vậy, thiếu một chút bị hù dọa chảy nước đái, cảm giác còn đáng sợ hơn cả việc đối diện bầy chuột ùn ùn nhào tới kia.

Thác nước đổ thẳng xuống ba nghìn thước là bối cảnh nền cho hình ảnh bọn hắn rơi xuống.

Khi rơi tới gần mặt đất, Dữu Khánh mới phát hiện cũng không phải là nện xuống mặt đất, mà là rơi vào trong một cái thủy đàm(hố nước) ở phía dưới. Thủy đàm quá nhỏ, khi ở trên cao thì không nhìn thấy, vì vậy cho rằng mình sắp nện xuống mặt đất.

Khi toàn bộ thân cây rơi vào thủy đàm thì lực chấn động cũng không có đáng sợ như bọn họ tưởng tượng.

Thân cây còn nguyên vẹn tán cây tạo ra lực cản rất lớn, làm cho tốc độ rơi xuống kỳ thực không nhanh như bọn họ tưởng tượng.

Khi rơi xuống thì phần thân cây năng hơn chìm xuống mặt nước trước tiên, cả thân cây từ đầu tới đuôi cắm vào mặt nước thì tạo ra tác dụng giảm chấn đáng kể, đợi cho tán cây chìm vào trong nước thì lực chấn động đã trên diện rộng giảm bớt.

Ầm ầm chìm vào nước, nhắm chặt hai mắt, ba người chỉ biết ôm chặt lấy thứ gì có thể chụp được.

Đợi cho ba người lại lần nữa trồi lên mặt nước thì Dữu Khánh có phần hoài nghi có phải mình đã chết rồi hay không, trước mắt chỉ có đen kịt, tựa hồ đột nhiên đi tới một cái thế giới khác.

Cũng may có tiếng Trùng nhi và Hứa Phí đang kịch liệt ho khan ở phía sau, rõ ràng là bị sặc nước rồi.

Dữu Khánh lập tức vận công kiểm tra thân thể của mình, phát hiện vậy mà không có vấn đề gì, phát hiện mình từ trên cao như thế nện xuống vậy mà còn sống, ngay cả chính hắn đều cảm thấy không thể tin nổi, quả thực mạng lớn!

Sau nhấc tay sờ sờ Linh Mễ cột ở phía sau, phát hiện vẫn còn tại, tức thì thấy may mắn, may có Trùng nhi ôm chặt ở phía sau, nếu không thật sự không thể đảm bảo có bị chấn động làm rớt hay không.

Quay đầu nhìn lại, phương hướng dòng nước chảy tới mơ hồ có một chùm ánh sáng, là nguồn sáng duy nhất của cái thế giới đen kịt này, tiếng vang ầm ầm do dòng thác đổ xuống mơ hồ truyền đến cũng đến phía chổ ánh sáng kia.

Sau khi hơi chút suy tư, hắn đại khái đã minh bạch lúc trước rơi xuống vì sao nhìn không thấy sông nước mà chỉ nhìn thấy một cái thủy đàm, kỳ thực vẫn có sông nước, chỉ là nó không ở trên mặt đất mà trực tiếp chuyển vào trong lòng đất.

Nói cách khác, hiện tại mọi người đang ở trong một cái mạch nước ngầm.

Thật vất vả bình thường trở lại, Hứa Phí cuối cùng cất tiếng, "Trùng nhi, là ngươi sao?"

Lúc trước nghe được tiếng Trùng nhi ho khan.

Trùng nhi ừ một tiếng, "Công tử, ta đây."

Hứa Phí khẩn trương hỏi: "Sĩ Hành huynh, ngươi có đó không?"

Dữu Khánh ừ nói: "Yên tâm, không có bỏ ngươi."

Nghe được vị này còn tại đây, trong hoàn cảnh này, Hứa Phí lập tức có cảm giác tìm được trụ cột, thả lỏng không ít, "Sĩ Hành huynh, xung quanh tối đen như thế, chúng ta là đang ở đâu?"

Dữu Khánh: "Mạch nước ngầm phía dưới thác nước." Nói xong nhấc tay vỗ vỗ cái tay đang ôm eo mình, "Đừng có ôm hoài không thả. Ta nói tiểu tử ngươi thật đủ hung, lúc rơi xuống, hai cái tay vậy mà bấu chặt lấy da thịt bên hông lão tử không thả, thiếu một chút bị ngươi xé ra một lớp da."

Trùng nhi như bị rắn cắn vội vàng rụt tay lại, lúng túng nói: "Sĩ Hành công tử, xin lỗi, lúc đó, lúc đó, ta có hơi sợ." Đâu chỉ là hơi sợ, bị hù muốn chết rồi, lúc đó ý nghĩ cầu sinh duy nhất chính là cảm thấy ôm chặt lấy vị này mới có thể an toàn.

Hứa Phí lại hỏi: "Sĩ Hành huynh, chúng ta có thể đi ra ngoài không?"

Dữu Khánh: "Yên tâm đi, dòng nước mạnh mẽ như thế, có cửa vào khẳng định có lối ra."

Quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện nguồn sáng duy nhất ở phía sau cũng đã nhìn không thấy rồi, không nhìn thấy được gì xung quanh, triệt để một màu đen kịt...

Sơn lâm đại hỏa, tro bụi phiêu đãng khắp nơi, sương mù đã biến mất vô tung vô ảnh từ lâu.

Nằm tại bên cạnh thi thể hắc báo, tâm tình báo tuyết dần dần ổn định lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, có phần bất ngờ, nàng ta vốn nghĩ muốn chết, nhưng người của Ti Nam phủ lại không có tới đây lục soát?

Không người nào đến giết nàng, nàng ta không thể không đối diện với hiện thực này, trong lúc vô ý ánh mắt nhìn thấy được lỗ thủng máu trên trán trượng phu, chợt đứng lên, trong cổ họng phát ra âm thanh thở dốc phù phù trầm thấp, phát hiện mình thật sự hồ đồ, trượng phu bị giết, mình còn chưa báo thù cho trượng phu, vậy mà lại hồ đồ muốn chết?

Hung thủ giết chết trượng phu là ai? Vì sao sau khi hành hung còn phải đem thi thể chém lung tung một trận?

Nàng chịu đựng đau đớn đứng lên, xoay quanh thi thể trượng phu không ngừng ngửi ngửi kiểm tra, rất nhanh liền cho ra kết luận.

Trượng phu có hai nơi vết thương chí mạng, một cái là tổn thương xuyên qua trên trán, vừa nhìn chính là do mũi tên gây ra, một cái là vết kiếm chém đứt cổ.

Kiếm mà hung thủ dùng, khả năng tìm được không lớn, rất có thể đã được mang đi rồi, nhưng mũi tên dùng tay cầm qua hẳn còn tại hiện trường, thời gian trôi qua không bao lâu, trên hung khí có khả năng còn lưu lại mùi của hung thủ.