Bạn Thân Chị Gái Nhưng Là Bạn Trai Tôi

Chương 63





Đã hơn một tuần trôi qua rồi, điểm thi như ngày càng biệt tâm biệt tích.

Tôi nghe con Dương Trúc Huỳnh đồn hết tháng này sẽ làm lễ tổng kết ấy vậy mà tới nay vẫn chưa biết điểm thi, rầu ơi là rầu!
Hôm nay là cuối tuần, tôi ở nhà làm con gái ngoan của ba mẹ, chị hai tôi hình như được bên công ty nào đó cũng lớn lắm, nhận chị ấy làm thư kí riêng rồi.

Cũng phải thôi, chị tôi giỏi ngôn ngữ vậy mà....!Nhanh thật đấy, chỉ mới đó thôi mà hết hè này là tôi đã lên 12 rồi kìa.
- Sở Chi, ba mẹ chuẩn bị ra ngoài con ở nhà trông nhà đấy, còn nếu có đi đâu thì khóa cửa cận thận!
- Vâng, con biết rồi!
Vẫn là câu nói ngày nào, ông Hạ à con gái út của ba sắp lấy chồng được luôn rồi này, mấy chuyện con kiến đó ba không cần lo đâu.
Nhắc đến "chồng con" mới nhớ, dù sao tôi cũng chưa biết mặt anh rể tương lai thì phải, dù sao hôm nay cũng cuối tuần hay rủ tụi nó đi đâu không nhỉ....!Còn chưa nghĩ xong thì thấy con Trúc Huỳnh vừa gọi đến, đúng là tâm đầu ý hợp mà bạn tôi ơi!
- Chị mày nghe.
- Cái con nhỏ này....!Đi "chơi" không?
- Tao cũng định rủ mày nè nhưng mà đi đâu?
Sao mà chữ "chơi" của nó nhấn mạnh vậy làm tôi đây có hơi sợ nha.

Có thật là đi chơi theo kiểu tôi đang nghĩ không đây?
- Chị ba tao ơi, tao không biết mày có điện thoại làm gì luôn ấy.


Nhà trường thông báo có điểm thi rồi kìa nhưng mà phải lên trường xem, cái trang mạng nhà trường bị gì rồi.
- Cái gì?????
Tôi bất ngờ đứng bật dậy, hét toáng vào điện thoại xém chút nữa thì bạn gái thằng Lâm không toàn mạng rồi.

Nghe đến chữ có điểm thi là ruột gan bắt đầu nóng lên hừng hực.
- Mày alo thằng chồng mày đi, tao ra bến xe buýt liền!
Tôi không thay đồ mà chỉ khoác thêm cái áo rồi nhanh chân chạy ra ngoài, chút xíu nữa là có mạng đi nhưng không có mạng về rồi.
Quên khóa cửa!
Trên đường đi mà tôi có hơi lấy làm lạ, nếu biết điểm rồi sao Giang Lập Thành không cho tôi hay chứ.

Đường link nhà trường có vấn đề chứ điện thoại hắn bình thường mà....!Chẳng lẽ....
- Vãi, sao đông phết vậy?
Ba đứa tôi đứng đực ra trước cổng trường.

Tôi biết học sinh trường này nhiều nhưng bây giờ dù sao cũng là giữa trưa nắng nóng mà sao đông quá vậy nè.

Cứ tưởng đi giờ này sẽ không có ai chứ, đúng thật là!
Đã đến rồi chẳng lẽ đi về, cũng cố mà chen vào thôi chứ biết làm sao bây giờ.
Thằng Lâm thể hiện mình là một người con trai mạnh mẽ, nó dẫn đầu mở đường cho tôi với Trúc Huỳnh.

Cũng được việc lắm chứ bộ à!
Đứng trước bảng điểm tôi hồi hộp đến mức tim sắp rơi ra ngoài rồi.

Tay lần mò cái tên Hạ Sở Chi nhưng....nhưng hết danh sách học sinh giỏi rồi mà tên tôi vẫn chưa thấy đâu cả.....!Bên này Trúc Huỳnh và Gia Lâm đang vui vẻ vì tụi nó được danh hiệu giỏi rồi, nhưng khi quay sang nhìn tôi thì hai nó cũng tắt hẳn nụ cười.
Cảm giác lúc này có chút gì đó gọi là không cam tâm....!Dù biết trước là không dễ dàng nhưng tôi vẫn là không cam tâm.
- Sở Chi à mày không sao đó chứ, thôi đừng buồn mà.

Sự cố gắng của mày ai cũng nhìn thấy mà, đợi đây nha để tao kiếm tên mày.
- Không cần đâu.


Không được loại giỏi rồi thì xem chi nữa....
- Mày đừng nói vậy chứ, dù được hay không thì đó vẫn là thành quả mà mày đã cố gắng trong thời gian qua mà!
Trúc Huỳnh tao....thấy thất vọng quá! Ai cũng nhìn thấy sự nỗ lực của tao nhưng biết mẹ tôi chấp nhận không? Tao đã mạnh miệng thế mà!
- Ê Chi, mày đứng đâu mấy đứa học sinh khá đó.

Trung bình môn 7.9 điểm.
Thằng Lâm nhào đến vịn vào tai tôi nói như muốn tôi tỉnh táo lại.
7.9....! Hơi tiếc nhỉ, chỉ một chút nữa thôi.

Bây giờ tôi mới hiểu, không phải tôi thất bại mà vì điểm học kì 1 tôi quá thấp nên chỉ riêng học kì 2 này kéo không nổi....!Haizzzz, phải chi ngay từ đầu cố gắng giống vậy thì bây giờ đây phải than ngắn thở dài thế đâu!
Nhưng mà dù sao nghe thằng Lâm thì nói xong thì tôi không buồn nữa bởi vì tôi đã thắng chính mình rồi!
Trở về nhà, tôi thấy Giang Lập Thành đã đứng đợi trước cửa.
- Em mới từ trường về à? Tôi....
- Thầy yên tâm em vẫn ổn lắm, thật đấy dù có hơi buồn thật nhưng với kết quả đó em đã thấy tự hào lắm rồi.
Tôi nói xong thì ba mẹ tôi vừa về tới, hơi sớm thì phải.

Thấy Giang Lập Thành cũng ở đây, mẹ tôi cũng hiểu là có điểm thi rồi, liền bảo hai chúng tôi vào nhà.
- Sao rồi, điểm thi của con bao nhiêu?
- 7....7.9 ạ!
Tôi lấp bấp không dám nói nhưng hình như mẹ tôi bình tĩnh lắm, cũng phải trông mắt mẹ, tôi có bao giờ giỏi giang đâu.
- Vậy chuyện đó, con tính làm sao đây?
- Con....con...
Con nuốt lời có được không?

Bây giờ mà nói như vậy chắc mẹ tôi cho tôi nghỉ học luôn quá à! Làm sao đây.
- Thưa hai bác, tuy em ấy không đạt học sinh giỏi như đã nói nhưng mà môn hóa em ấy thi đạt giải rồi ạ!
- Cháu nói thật à? Con bé thi có giải rồi?
- Vâng ạ!
Tôi còn chưa kịp nhận thông tin thì ba tôi đã bất ngờ đứng lên xác nhận lại.

Lúc đầu tôi tưởng đâu Giang Lập Thành vì muốn cứu tôi nên nói đùa nhưng mà nét mặt hắn nghiêm túc lắm.....!Thế, là thật à? Tôi thi hóa có giải rồi á? Aaaaaaa, ba mẹ ơi thật không thể tin được, một đứa từng mù hóa như tôi bây giờ lại có giải học sinh giỏi cấp tỉnh....!Aaaaa, bất ngờ thật đấy!
Nội tâm gào thét không ngừng, nhưng bên ngoài tôi vẫn đứng ngay ngắn nhìn mẹ mình.
Hạ Đình Vũ cũng bình tĩnh lại ngồi xuống tháo kính ra lấy tay dụi mắt vài cái....!Ba à, đừng bảo là xúc động đến mức khóc rồi nhé?!
- Sở Nhung à, em xem lời thầy hiệu trưởng nói đâu có sai, con bé thật sự đã rất cố gắng đấy!
Gì cơ? Hóa ra ba mẹ đi gặp thầy hiệu trưởng à, thế là biết điểm thi trước con luôn rồi còn gì, rừng càng già càng cay mà!
Đoạn sau đó, tôi thấy bà đứng lên dưới đáy mắt lòe sáng.

Bà quay lưng bỏ đi về phòng thì liền bị tôi gọi dừng lại.
- Mẹ....Vậy....?
- .....Hạ Sở Chi, con trưởng thành thật rồi, ta không cấm con nữa!.