Bàn Tay Vàng Là Lão Công

Chương 1: Tên mập trốn trong thùng rác




***

Mùa hè, hơi nóng từ dưới mặt đất không ngừng cuồn cuộn bốc lên, nền đá nóng đến mức có thể làm chín trứng gà, từ trong cống ngầm tản ra mùi hư thối, một mùi hôi đến khó tả tràn ngập trong không khí.

"A------"

Một tiếng hét thảm thiết phá vỡ không gian yên tĩnh, một người đàn ông ăn mặc rách rưới nhếch nhác bò ra từ con ngõ nhỏ, thần sắc kinh hoảng, chỉ là còn chưa bò ra được nửa đường, đã bị một cỗ lực khổng lồ túm về.

Tiếng kêu gào như heo bị giết chỉ kéo dài tầm 3 phút rồi đột ngột dừng hẳn, sau đó là tiếng máu thịt bị xé toạc.

Tiếng ừng ực nhai nuốt thức ăn của con quái vật giao tạp với âm thanh máu thịt vỡ vụn liên tục vang lên không ngừng.

Mười mấy cặp mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào thùng rác lớn kia, loé lên thú tính tham lam, tựa hồ đang chờ đợi cái gì, hô hấp cũng dần dần trở nên nặng nề.

Sắc trời dần trở nên ảm đạm, còn chưa đầy 6 tiếng nữa là đêm sẽ đến, và khi màn đêm quét qua thành phố, một bữa tiệc giết chóc mới sẽ bắt đầu.

Hồ Trụ trốn trong thùng rác đã ngót nghét được 2 ngày, trên người hắn dính một cỗ mùi hôi hám từ rác rưởi thối rữa. Có điều nó cũng giúp hắn ta thành công trốn tránh sự săn lùng của đám quái vật này.

Chỉ là hôm nay... thấy cặp mắt sắc bén kia bất động nhìn chằm chằm nơi này, Hồ Trụ biết bầy quái thú kia có khả năng đã phát hiện ra mình, chỉ là vì cố kỵ ánh mặt trời như đang thiêu đốt, những con quái vật đó mới không manh động.

Hoàng hôn dần buông xuống, bóng tối kéo dài về phía con ngõ nhỏ, Hồ Trụ sống lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt hắn tái nhợt, cố gắng kiềm chế thân thể phì nộn không cho run rẩy, dùng hai tay nhéo vào đùi, nhịn xuống xúc động muốn chạy trốn.

Trải qua mấy ngày lẩn trốn, Hồ Trụ biết rằng thành phố nơi hắn đang ở đã hoàn toàn bị chiếm đóng bởi những con quái vật này.

....

Ngay từ một tháng trước, thành phố yên bình này được rửa tội bởi một trận mưa axit đỏ như máu mãnh liệt xối xuống.

Mưa axit có tính độc hại rất lớn, tuy kết quả kiểm tra mưa axit lần này không tính là mạnh nhưng cũng ảnh hưởng không nhỏ đến nhà cửa, có hại cho cơ thể con người, nên mấy ngày đó ai cũng không ra khỏi cửa, chỉ thông qua tin tức để biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Sự kỳ lạ của cơn mưa axit này đã được tin tức từ khắp nơi trên thế giới đưa tin, nhưng không ai tưởng tượng được rằng một trận mưa đỏ như vậy sẽ mang đến cái chết cho mấy trăm nghìn con người.

Những con quái vật bắt đầu xuất hiện từ ba ngày trước, chúng ẩn nấp trong bóng tối, tròng mắt đỏ ngầu như máu, khuôn mặt nhợt nhạt như xác chết, miệng đầy răng nanh, rõ ràng cơ thể trông thì giống con người, nhưng cử động lại chậm chạp trì độn, giống như zombie.

Những con quái vật đó không sợ súng đạn, và có tính lây lan cực mạnh, những người bị cắn sẽ biến thành quái vật giống như bọn chúng trong vòng nửa ngày, vì vậy, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, thành phố với hàng trăm nghìn dân cư sinh sống này đã bị quái vật chiếm giữ.

Hồ Trụ mấy ngày đó nhàn đến hoảng, liền hẹn một cô gái đi ăn tối, kết quả khi đến nơi, liền thấy cô gái ngồi xổm dưới đất, không biết đang làm gì, khoảng cách quá xa không thể nhìn rõ, Hồ Trụ có chút hèn hạ tiến người về phía trước: "Em gái, quần lót của em lộ cả ra ngoài rồi...."

Kết quả là vừa cúi người xuống, khuôn mặt béo ú của hắn lập tức cứng đờ.

Cô gái đang cầm trong tay một thứ gì đó máu thịt lẫn lộn, từng miếng từng miếng gặm nhấm nó, mà bên dưới cô ta là... một khối thi thể nam giới không còn nửa thân trên.

Nói đúng ra, cái thứ mà cô gái đang cầm trên tay mà xem như thức ăn.... hẳn là của người đàn ông kia. Xác chết ăn mặc tây trang kia, gan, thận và các cơ quan khác đều đã bị khoét rỗng, thậm chí cả hạ bộ [1] cũng không còn.

Hồ Trụ nhìn thấy mà khí huyết dâng lên, lập tức cong lưng kịch liệt nôn khan.

Sức chấn động của cảnh tượng này quá lớn, đến mức thiếu chút nữa khiến hắn nôn ra hết đồ ăn ăn từ đêm hôm qua đến giờ.

Cô gái kia sắc mặt xanh xao trắng ởn, hai mắt đỏ như máu, trong miệng phát ra âm thanh nhai nuốt kẽo kẹt, dường như đang rất chuyên chú vào thức ăn bên miệng, Hồ Trụ gắt gao bịt chặt miệng mình lại, sợ bản thân kêu ra tiếng, trực tiếp quay đầu chạy thẳng.

Hắn thở hồng hộc mà chạy, chạy chưa đến mấy trăm mét liền mệt tới nỗi mồ hôi đầy đầu. Cuối cùng, trong lúc cấp bách, hắn chui vào thùng rác đặt ở góc ngoặt của con hẻm.

Cái này không thể trách Hồ Trụ, hắn vừa to béo lại chạy không được xa, cho nên dứt khoát trốn thẳng vào cái thùng rác lớn kia, hắn chẳng buồn quan tâm xem nó có sạch hay không, sau khi đóng nắp lại, hắn chắp hai tay cầu xin ông trời phù hộ.

Có lẽ thật sự là ông trời đã hiển linh, hai ngày nay, những con quái vật liên tục đi qua đây, nhưng không con nào mở thùng rác ra xem thử.

Hắn không dám bò ra ngoài, mặc cho cũng có người qua đường đi qua đây, nhưng hầu hết họ đều bị những con quái vật ẩn nấp trong bóng tối bắt lấy và trực tiếp xé xác thành từng mảnh.

Lau đi vết bẩn đen trên tay, Hồ Trụ sụt sịt hít nước mũi. Mấy ngày nay tinh thần hắn vô cùng căng thẳng, đầu đau đến muốn nứt ra, nghe tiếng gào thét thảm thiết không ngớt bên ngoài thùng rác, hắn có thể ngủ được mới lạ.

Ba ngày nay hắn căn bản không ăn gì, ngoại trừ tìm được nửa chai nước suối uống dở trong thùng rác, nhưng hắn một chút cũng không tình nguyện uống thêm, hiện tại.....

Tên đàn ông miệng chửi thề một câu, miệng khô đến sắp nứt ra, hắn căn bản không muốn nghĩ nữa, chỉ ngửa đầu một hơi uống sạch nước.

Uống xong chưa đầy ba giây, Hồ Trụ liền hối hận, hai tay ôm đầu, muốn kêu to, nhưng vẫn là gắt gao nghẹn lại.

Chết tiệt.... ai có thể tới cứu hắn đây....

"Rắc--"

Bất chợt, bên ngoài thùng rác truyền tới một ít động tĩnh khác thường.

Hồ Trụ thần sắc ngưng trọng, hơi hơi nín thở, không dám lại phát điên cái gì nữa, hắn xuyên qua khe hở của thùng rác liếc mắt một cái, một đôi chân thon dài lập tức lọt vào tầm mắt.

"Xì."

Giọng của người đàn ông hơi trầm, mang theo một chút không kiên nhẫn.

Hồ Trụ nghe được thanh âm này, suýt chút nữa cảm động rơi lệ: Là người a!! Đó là con người a!! Ahhhhhhhhhhhhhhhh! ! !

Người đàn ông nhìn thấy thùng rác màu xanh lá cây không ngừng rung chuyển nơi đó, hơi cau mày, lông mày rũ xuống lộ ra vẻ chán chường, y khẽ khàng rút súng ngắn ra, hướng vào đống quái vật mắt đỏ trong bóng tối nã một phát súng.

"Phịch"

Nghe như tiếng hàng hoá nặng nề nện xuống mặt đất.

Hồ Trụ trốn trong thùng rác nhìn không rõ, hắn cố hết sức từ lỗ nhỏ nhìn kỹ người này, nhưng nhìn hết nửa ngày, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy cặp đùi thon thả, còn có quần áo sạch sẽ chỉnh tề của người nọ cùng với khẩu súng ngắn màu đen trong tay y.

Hồ Trụ nghiến răng, không biết cái tên bên ngoài kia có cách nào mang hắn đi hay không... Nhưng nếu hắn lại bỏ lỡ cơ hội này, như vậy đêm nay chính là ngày chết của hắn!

Thế là không nghĩ nhiều nữa, Hồ Trụ thô bạo đẩy mở nắp thùng rác, nhảy lên một cái muốn đáp đất thật ngầu, lại đột nhiên cảm thấy như mình dẫm phải thứ gì đó... Xong rồi... Over.

Người đàn ông hờ hững nhìn tên mập chui ra từ thùng rác, mới vừa lui về phía sau một bước, ai ngờ tên ngốc này trượt chân ngã nhào, hai đầu gối khuỵu xuống ôm lấy đùi y.

Một loạt động tác quả thực nước chảy mây trôi [2]. Cơ thể người đàn ông nháy mắt cứng đờ.

___________

[1] Bên trên tác giả viết ko còn nửa thân trên, bên dưới viết không còn phần thân dưới, ko hiểu lắm, nên mạnh dạn đoán phần thân dưới ở đây là hạ bộ.

[2] Nước chảy mây trôi: mượt mà, liền mạch.

*Hết chương 1*