Bần Tăng

Chương 23: Cố Chiêu Hồi Âm | “Phía Bắc Bất Không Sơn, Nghe Tin Quân(*) Chưa Chết, Đáng Tiếc Quá Cơ!”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







‘Cũng.’



Dùng từ này có cảm giác rất kì diệu, thậm chí đến mức vi diệu.



Chỉ một chữ thôi, có thể là cái này, cũng có thể là cái kia. Đến cùng nó có ý tứ gì, thực ra còn phải phụ thuộc vào tâm tư người nghe, trong tiềm thức muốn nghĩ như thế nào.



Thẩm Độc hỏi xong cũng im lặng.



Ngón tay của hòa thượng vẫn đặt trên mạch đập cổ tay y không hề dời.



Chỉ là khoảng cách giữa hai người thực sự quá gần. Đôi con ngươi tà mị của Thẩm Độc đánh giá hòa thượng gần trong gang tấc, từ đây có thể thấy rõ vành tai của hắn, lông mi thật dài, hai mắt ôn hòa, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím.



Hoàn mỹ đến mức như tạo vật của trời cao.



Cho nên trong phút chốc ánh mắt hòa thượng lấp lóe, y cũng nhìn thấy rõ ràng.



Đó là ánh mắt cực nhạt nhưng cũng cực sâu, chỉ hơi nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn y, trong đôi mắt thâm thúy, lần đầu tiên biểu hiện rõ ràng ý định dò xét kĩ càng.



Dường như đang muốn biết lời này của Thẩm Độc là thật hay giả.



Hoặc đang suy ngẫm, từ “cũng” trong lời y nói, rốt cuộc có ý gì.



Thật lâu sau vẫn không ai mở miệng.



Mắt thấy hòa thượng không trả lời, hoặc có lẽ, ánh mắt dò xét kĩ càng của hòa thượng làm cho y nảy sinh cảm giác vô cùng không thoải mái, so với ánh mắt lần trước y nghiền chết con kiến còn sâu thẳm hơn.



Càng khiến y khó chịu…



Trong lòng buồn phiền một hồi, Thẩm Độc nhếch khóe môi, cuối cùng thờ ơ rút cằm về, giễu cợt nói: “Hừ, thật sự là không bị mắc lừa. Thôi, không thích thì không thích. Ông đây có rất nhiều người thích!”



Nói xong dựng thẳng thân thể mềm như không xương dậy, đứng phắt lên bên cạnh hòa thượng, trong miệng còn cố tình thốt ra mấy lời lạnh lẽo đầy hàm ý: “Cơ mà, trên đời này có rất nhiều người thích nói một đằng làm một nẻo.”



Nói một đằng làm một nẻo, không biết đang nói ai đây.



Tay y tránh khỏi tay hòa thượng.



Hòa thượng vẫn chẳng ừ hử, hai mắt đăm đăm nhìn về phía Bất Không sơn cổ xưa mà tĩnh mịch. Bóng dáng thiền viện Thiên Cơ nguy nga cao ngất, chiếu vào đáy mắt hắn, cũng rơi vào đáy lòng hắn.



Thẩm Độc không biết thiền viện kia có cái gì hay để xem.



Người khác nhìn thiền viện có lẽ sẽ nghĩ tới rất nhiều điều, nhưng trong mắt y, chỉ nhớ có mỗi ngón tay thon dài của Tuệ tăng Thiên Tai, dứt khoát nhanh chóng, tàn nhẫn đến mức không giống người cửa Phật.



Nghĩ lại mà hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.



Nếu không phải đêm hôm trước đi thăm dò điện Thiên Phật, gặp được người này, lại còn bị đối phương đánh cho trọng thương, thì Lục Hợp Thần Quyết của y cũng không phản phệ sớm như vậy, khiến y không có lực chống đỡ.



Khụ.



Mặc dù đã vượt qua một cách hữu kinh vô hiểm(*), nhưng mối thù này đã kết sâu rồi.



(*) Hữu kinh vô hiểm: Có sợ hãi nhưng không có nguy hiểm.



Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, y đứng trên bậc thang bên người hòa thượng, chắp tay sau lưng ngước nhìn đỉnh núi thiền viện, hỏi hòa thượng một câu: “Hòa thượng, ta là một đại ma đầu, ngươi nên biết điều ấy. Bây giờ thiền viện đang tìm ta, ngươi cứ giấu ta như vậy, không sợ có ngày bại lộ, bị trừng phạt sao?”



Lần này, hòa thượng trầm tư hồi lâu, mãi sau mới từ từ lắc đầu.



Thẩm Độc phát hiện, nói chuyện với người câm, thật sự rất thử thách đức tính nhẫn nại.



Mà y vừa vặn là người không biết nhẫn nại.



Tự dưng ngươi lắc lắc cái đầu, rốt cuộc là không biết, hay không sợ, hay căn bản là không thèm quan tâm? Hoang mang, thật sự là quá hoang mang.



Y có lòng muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng vừa định mở miệng, bỗng nhiên một tiếng chuông đồng vang lên từ trên đỉnh núi.



“Coong ——”



Rúng động chín tầng mây, chim muông hoảng sợ.



Thẩm Độc nghe thấy bỗng chốc ngẩn người.



Còn hòa thượng nhíu lông mày, đứng dậy từ trên bậc thang, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị. Một lát sau, không một câu chào tạm biệt với Thẩm Độc, cứ thể cất bước rời khỏi rừng trúc.



Nhìn hướng đi, có vẻ muốn lên núi.



“Xảy ra vấn đề gì vậy?”



Trước đây chuông đồng trên Bất Không sơn luôn được gõ vào lúc sáng sớm và chiều muộn, còn bây giờ trời đã sáng bảnh mắt, mặt trời mọc từ lâu rồi, không có chuyện gì sao tự dưng gõ chuông?



“Có chút không bình thường…”



Nhìn bóng lưng hòa thượng, Thẩm Độc lẩm bẩm một mình, cuối cùng sắc mặt trở nên cổ quái: “Lúc ta chọc thủng điện Thiên Phật cũng không thấy ai gõ chuông, bây giờ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Nội tâm thật sự có chút ngạc nhiên.



Những lúc thế này, y lại muốn lén lút chạy lên núi xem thử. Dù sao bây giờ tu vi của mình đã khôi phục, còn tăng tiến không ít, dù có tái chiến với Tuệ tăng Thiên Tai thì cũng không đến nỗi không đủ sức đánh trả.



Nhưng suy đi ngẫm lại, vẫn cảm thấy không ổn.



“Thứ nhất, bây giờ ban ngày ban mặt, chỉ có thể xảy ra chuyện lớn mới đánh chuông đồng, nói không chừng đang nghị sự, trên núi ắt hẳn đề phòng nghiêm ngặt, không dễ xâm nhập.”



“Thứ hai, đêm hôm trước xâm nhập, sợ rằng bọn họ đã cảnh giác cao độ, cũng không dễ lẩn trốn.”



“Thứ ba…”



Suy nghĩ đến điều “thứ ba”, Thẩm Độc nhấc tay, duỗi ngón tay sờ sờ cằm mình, đáy mắt chợt lóe sáng lập lòe, bên môi nở nụ cười.



“Phải đi thử kiếm mới được!”



Một tháng nay xui xẻo, mãi mới khôi phục tu vi, quả thực cả người khoan khoái, thực lực không giảm mà ngược lại còn tăng tiến, có thể coi như niềm vui bất ngờ.



Có câu “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng”.



Nhưng chỉ “biết người” thôi thì chưa đủ, “biết ta” cũng là chuyện rất quan trọng.



Cho nên, đối với Thẩm Độc trước mắt đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm to lớn nhất mà nói, chuyện quan trọng nhất không phải đi thám thính tình hình trên núi hay tình hình bên ngoài, mà là tìm hiểu thực lực mới của bản thân.



Chỗ dựa tốt nhất, chính là bản thân mình.




Nghĩ vậy, y không nhìn thiền viện trên đỉnh núi nữa, mà xoay người quay về nhà trúc, nhấc ngoại bào đã được giặt rạch trên giá phủ lên người.



Không nhịn được, trong lòng thầm khen hòa thượng một câu “Hiền lương thục đức”.



Còn tay cũng không nhàn rỗi, trực tiếp mở cửa tủ, nhấc thanh Thùy Hồng kiếm đặt trong góc ra.



Đã lâu không dùng, trên mặt phủ một lớp bụi.



Thân kiếm tựa bạch ngọc, dưới ánh nắng hắt qua ô cửa sổ lóe lên tia sáng ấm áp long lanh, nhưng hình dáng thanh kiếm lại quá mức sắc bén, thậm chí còn phảng phất mùi máu tươi.



Không giống với chất liệu ôn hòa, thanh kiếm lạnh lẽo, tràn ngập lệ khí.



Kiếm lấy tên “Thùy Hồng”, dựa theo điển tích “Nhiếp Chính đâm Hàn Khôi như vậy, Bạch Hồng Quán Nhật”(1), mang ý nghĩa “Kiếm khí như hồng, thùy thiên hạ thủ”(2)



(1) Nhiếp Chính hành thích Hàn Khôi, kiếm tuốt khỏi vỏ như cầu vồng ngang trời (bạch hồng quán nhật) (Tam Quốc)



(2) Thanh kiếm như cầu vồng (hồng), giáng xuống (thùy) hàng (thu phục) thiên hạ.



Sau Vô Thương đao, nó là binh khí y yêu nhất, cũng hay dùng nhất.



Phỏng chừng lúc cứu y về, tiện tay nhặt luôn cả kiếm, vẫn để ở đây không hề động đến, nên vết máu loang lổ trên thân kiếm vẫn còn đấy. Từng vệt từng vệt, đã biến thành màu nâu khó coi.



Nhưng mỗi một vệt, đều đang nhắc nhở Thẩm Độc về thời khắc khốc liệt ngày hôm ấy.



Y duỗi tay, ngưng tụ sức mạnh vào đầu ngón tay, chậm rãi trượt trên thân kiếm lạnh băng. Hết thảy vết máu dính trên thân kiếm, dần dần bị kình lực dưới ngón tay y thổi bay thành mây khói.



Chỉ trong chớp mắt, đã là thanh Thùy Hồng kiếm khiến người giang hồ sợ mất mật.



Nụ cười mơ hồ bên môi, rốt cuộc cũng rõ ràng hơn, nhiều thêm sự sắc bén đã lâu không gặp. Trong đôi mắt phượng hẹp dài, bắn ra tia sáng chói lòa, toát lên sự sắc bén khiến lòng người kinh hãi.



Vào giờ phút này, kẻ nào dám nói y không phải ——



Đạo chủ Yêu Ma đạo đứng đầu thiên hạ?



Trời cao mây mỏng.




Gió nhẹ không tuyết.



Đúng là thời tiết thích hợp để luyện kiếm, Thẩm Độc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, muốn tìm một nơi yên tĩnh không người, tìm hiểu thực lực của mình hôm nay, xem thử sâu cạn thế nào.



Nhưng ngay khi y vừa bước chân đến gần cửa, đang định ra ngoài, vành tai bỗng giần giật, nghe thấy âm thanh không bình thường.



Bước chân lập tức dừng lại.



Thẩm Độc xoay người, xuyên qua khe cửa sổ nhìn ra bên ngoài.



Chỉ một lát sau, từ ngoài truyền đến tiếng vỗ cánh.



Một cái bóng trắng loáng qua.



Con chim U Thức trên đầu có chỏm lông dài thu cánh, dừng lại trên bệ cửa sổ, cũng không biết có phải nhận ra Thẩm Độc hay không, còn ngoác mỏ kêu hai tiếng.



Tim Thẩm Độc đập dồn.



Mắt sáng lên, nghĩ đến chuyện quan trọng y vẫn luôn canh cánh trong lòng không thể quên.



Chim U Thức lại đến, tức là Cố Chiêu đã hồi âm.



Mặc dù trên danh nghĩa là tử địch, nhưng quan hệ giữa y và Cố Chiêu, không phải như nước với lửa như hầu hết người trong giang hồ nghĩ. Thậm chí, hai người họ, mặc dù đứng ở hai bên trắng đen đối đầu, nhưng trên thực tế lại là quan hệ đôi bên cùng có lợi.



Giống như hồi đứng trên bãi san hô đỏ, Cố Chiêu từng nói.



Thiên hạ này, không thể không còn hắn, cũng không thể không có y.



Nói theo một cách nào đó, thời điểm có thể tín nhiệm cả thiên hạ, thì không thể tin Cố Chiêu; thời điểm không thể tin tưởng cả thiên hạ, thì lại có thể tin Cố Chiêu.



Cho nên lần này, y chọn liên hệ với Cố Chiêu.



Tuy chọn Cố Chiêu rất mạo hiểm, nhưng dù sao cũng còn hơn Bùi Vô Tịch nhiều.



Bởi vì, dù có thất bại, bị Cố Chiêu – tâm địa đen tối, thứ người hai mặt – hại chết, y cũng không cảm thấy bất ngờ…



Cất bước tới gần cửa sổ.



Đặt kiếm xuống bàn.



Thẩm Độc rút ống trúc nhỏ dài cột trên đùi chim U Thức, cậy nút ống, đổ một tờ giấy từ bên trong ra.



Y mở ra nhìn.



Trang giấy không nhỏ, còn chữ viết thì ít, chữ viết lưu loát nước chảy mây trôi, thể chữ hành thảo(*) mang theo khí chất phóng khoáng tài tình.



(*) Thể chữ hành: dạng viết nhanh của chữ khải, biến tấu thành thể hành khải hoặc hành thảo. Thường dùng cho thư từ thân mật hoặc viết trên tranh vẽ.







Theo cách nói của người trong giang hồ, đây là chữ viết mang theo tiên khí.



Chẳng qua nội dung thì…



Thẩm Độc quét mắt đọc qua, nhìn rõ rành rành mười cái chữ này một lượt, đầu óc căng như dây đàn suýt thì đứt phựt!



Nhịn không được mở mồm mắng: “Cái thứ tiện nhân này!”



Mặc dù đã sớm biết Cố Chiêu không phải thứ đồ chơi gì hay ho. Nhưng! Ở trong thư, y đã giải thích qua tình hình của mình hiện tại, mà nay, giang hồ đang dấy lên gió tanh mưa máu vì sự mất tích của y, nên y không tiện liên lạc, nói thế nào thì nói, ít nhất đối phương cũng phải hồi âm cho y biết tình hình của hắn và Bồng Sơn chứ?



Hắn không làm vậy!



Không có lời nào hay ho, chỉ phí lời nói một câu ——



“Phía bắc Bất Không sơn, nghe tin Quân(*) chưa chết, đáng tiếc quá cơ!”



Đáng tiếc cái con mẹ ngươi!



(*) “Quân” trong “Quân vương”, “Quân chủ”, theo mình ở đây họ Cố dùng với nghĩa mỉa mai.

Cúc: Tính em Cố Chiêu này tau thích =)))))