Bần Tăng

Chương 20: Nước Vong Ưu, Chẳng Quên Sầu | “Lông Mi Thật Dài Ngả Bóng Mờ Dưới Bầu Mắt, Gợi Tình Tà Mị, Như Ảo Như Thực.”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Nước Vong Ưu.



Vứt hết ưu sầu, bay lên tận chốn Tây Thiên cực lạc.



Thuốc ngấm cực nhanh, tốc độ gấp mười gấp trăm lần thuốc thường, không nói đến chuyện giờ này y đang bị Lục Hợp Thần Quyết phản phệ, hai phía cùng tấn công, sóng ngầm trong người từ lâu đã sôi trào.



Sau khi thốt lời than thở, Thẩm Độc từ trên cao nhìn xuống hòa thượng thật chăm chú, nhìn đôi con ngươi từng lặng sóng, nay nhuốm màu kinh hãi.



Hiển nhiên y đã cảm nhận được công hiệu của nước Vong Ưu.



Thế nhưng ngoài dự liệu của y, ánh mắt hòa thượng nhìn y, lúc đầu toát ra kinh hãi, dần dần đan xen dăm phần khoan dung, ba phần thương xót.



Cứ như thể…



Những lời y vừa nói chỉ thừa thãi.



Thẩm Độc nở nụ cười: “Đã đến lúc này rồi, người vẫn muốn nói với ta rằng, thực ra ngươi không hề hối hận khi đã cứu ta?”



Tuy hòa thượng không thể nói chuyện, nhưng hàm ý trong đôi mắt hắn lại thực rõ ràng.



Không quan tâm chuyện gì xảy ra, hắn sẽ chẳng bao giờ trách cứ tấm lòng từ bi của mình.



Bởi cứu người không hề sai, dù y có là đại ma đầu giết người như ngóe trong truyền thuyết. Nếu sau đó xảy ra chuyện tày trời, thì sai không phải vì cứu người, mà chẳng may cứu nhầm kẻ lòng dạ bất nhân.



Người nông dân và con rắn mà thôi.



Vốn dĩ Thẩm Độc đựng một bụng lời trào phúng, nhưng chạm vào ánh mắt hòa thượng, chẳng biết tại sao không thốt nổi một câu.



Y đành ngậm miệng, từ từ cúi thấp người, thở dài: “Người hiền lành bị bắt nạt, nên ta lựa chọn làm một kẻ xấu xa, chỉ có vậy mới có thể bắt nạt người tốt như ngươi.”



Dược lực phát tác quá nhanh.



Nửa câu trước, giọng điệu y còn toát ra vài phần thanh lãnh không nhuốm khói lửa trần gian, tới nửa câu cuối cùng, đã khản đặc khàn khàn.



Híp mắt mê say, vươn tay ra trước, vuốt ve gương mặt hòa thượng.



Từ lâu y đã từng nghĩ.



Tại sao thiên hạ lại có hòa thượng đẹp nhường này, tại sao gương mặt hòa thượng lại dễ nhìn như thế?



Muốn dùng bút phác họa, muốn nhẹ nhàng chạm vào, muốn nhuộm thêm nét sức sống cho khóe mắt, đuôi lông mày từ bi chẳng nhiễm bụi trần, muốn kéo hắn vào cõi hồng trần nhân gian.



Hiện giờ, hứng thú bừng bừng, vươn tay khẽ vuốt.



Đầu ngón tay Thẩm Độc, cũng giống làn môi của y, man mát lành lạnh. Nhưng nhiệt độ cơ thể hòa thượng, dưới tác dụng mãnh liệt của nước Vong Ưu mà tăng cao, như một hòn than bỏng rát.



Hơi nóng men theo đầu ngón tay y, đốt thẳng vào tim.



Chỉ mới thoáng đụng chạm, hô hấp của Thẩm Độc đã dồn dập hơn, đáy lòng nảy sinh thứ khát vọng nào đó vừa bí ẩn vừa xấu hổ, theo dược lực ngấm dần mà phóng thích, trở nên rõ rệt.



Con mắt y như bốc lửa.



Dục vọng thiêu đốt, khiến bàn tay y không còn biết phải trái đúng sai, móng tay trong suốt run rẩy, vạch ra một vệt máu mảnh nhỏ bên dưới xương lông mày hòa thượng.



Thẩm Độc bỗng chốc không biết mình đang ở thực tại hay vẫn chìm trong mộng tưởng, hoặc cũng có thể đắm trong cơn say vừa thực vừa ảo.



Y dán lại gần.



Vuốt ve gương mặt hòa thượng không còn đủ làm y thỏa mãn nữa, y muốn nhiều hơn nữa, hôn môi hắn, câu dẫn hắn…



Môi kề môi, dán lấy nhau thêm lần nữa.



Lạnh lẽo và nóng bỏng, trao cho nhau nhiệt độ.





Y biết dáng vẻ của mình hiện giờ chắc chắn không hề dễ nhìn, bởi vì hòa thượng không nhắm mắt, y có thể nhìn thấy từ đôi mắt đối phương phản chiếu gương mặt mình.



Không còn hung tàn khiếp người thường ngày, ngay cả lệ khí nặng nề cũng tiêu giảm, nhuốm trên người y, thêm phần lả lơi ướt át.



Nhưng y lạnh quá, nên diễm sắc cũng lạnh theo.



Lúc này khóe mắt y ửng hồng mê mẩn, nào còn tôn nghiêm của Đạo chủ Yêu Ma đạo?



Tim đang đập rộn ràng.



Máu nóng chảy trong người tăng tốc độ.



Thẩm Độc chỉ cảm thấy, lần này hiệu lực của nước Vong Ưu sao mà mạnh mẽ hơn, dữ dội hơn tất cả những lần trước đây.



Y trúc trắc hôn đôi môi hòa thượng.



Vừa bắt đầu chỉ cọ sát thăm dò, chốc lát sau cảm thấy không đủ nên vươn đầu lưỡi ra, định cạy đôi môi mím chặt của hòa thượng ra, lùng sục sâu hơn nữa.



Nhưng ánh mắt hòa thượng nhìn y, chỉ có lạnh lùng.



Ngay lúc y đặt nụ hôn thứ ba xuống, năm phần thương hại trong đôi mắt hắn như thủy chiều từ từ hạ xuống. Theo hành vi càng ngày càng càn quấy của y, giá rét ẩn sâu dưới nơi tối tăm nhất, dần dần thoát ra.



Loáng thoáng còn thấy chút thất vọng.



Nhưng chỉ lóe lên trong chớp mắt đã biến mất, thay vào đó là thương tiếc, nhưng không hề có do dự.



Hắn nâng tay lên.



Thẩm Độc vẫn còn hôn say mê.



Nhưng một giây sau đó, cái lưỡi đang lướt qua viền môi đối phương bỗng dừng lại. Một thứ cảm giác rợn tóc gáy, kèm theo xúc cảm nóng bỏng trên cổ, từ phía sau đầu y trườn lên!



“Ngươi –––”



Giọng nói chỉ kịp phát ra một nửa, nửa sau chạm vào ánh mắt cuồn cuộn sát khí của hòa thượng, tức thì biến mất.



Hắn muốn giết y!



Nhận thức được điều đó, bỗng Thẩm Độc thấy nghẹt thở.



Dù cơ thể đã bị Lục Hợp Thần Quyết và nước Vong Ưu đùa bỡn tới mức quên cả tên họ, nhưng sống chết đang ở trước mặt!



Trong giây lát, y theo bản năng tập trung ý chí, muốn phóng một chưởng vào đầu hòa thượng để đáp lễ!



Nhưng ai lường trước được điều gì?



Nháy mắt khi chưởng phong của y sắp hạ xuống, thần sắc tỉnh táo của hòa thượng đột nhiên biến đổi, trên mặt bỗng xuất hiện rặng mây ửng hồng khác thường!



Đồng tử co rút kịch liệt, đau đớn bất ngờ ập tới!



Ngay sau đó, “Khụ” một tiếng, chợt phun ra một búng máu!



Bàn tay vốn đặt trên gáy Thẩm Độc, muốn dùng sức bẻ gãy, đột nhiên vô lực trượt xuống. Dường như toàn thân hắn, lục phủ ngũ tạng hắn, đang có một luồng sức mạnh kì dị càn quấy, khiến cho hắn nhận đau đớn khôn cùng!



Gương mặt ôn nhu như ngọc, bỗng chốc dấy lên một làn sương đen.



Tàn bạo, u ám.



Hoàn toàn không khớp với con người vốn ôn hòa như hắn!



Máu tươi nóng bỏng tràn ra, rơi xuống tăng bào xanh nhạt, nhuốm đẫm mu bàn tay và từng ngón tay của hòa thượng.



Thẩm Độc giật mình.



Bàn tay đánh về phía hòa thượng khựng lại, sát khí cuồn cuộn bỗng chốc rút đi, thay vào mấy phần hoang mang: Hòa thượng này, làm sao vậy?




Y chỉ mơ màng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không sao nhớ ra được.



Hòa thượng trước mặt, hiển nhiên không rõ vì sao trong người mình xuất hiện biến cố như vậy, bởi thế mà hồ nước dưới đáy lòng luôn phẳng lặng, xưa nay chưa từng gợn sóng, bỗng xao động, càng khiến cho thuốc phản ứng mạnh hơn.



Nước Vong Ưu là thứ Thẩm Độc điều chế cho bản thân y, bá đạo cỡ nào?



Mới đầu hắn còn giữ vững tỉnh tảo được là do tu vi hùng hậu, nền tảng tu luyện vững vàng kiên cố, lại thêm định lực siêu phàm, không gì có thể ảnh hưởng.



Nhưng vừa nãy, ngay khi hắn nổi sát tâm với Thẩm Độc, muốn vận công động thủ, cơ thể bỗng trào ra một luồng khí cực âm cực hàn như kim châm đâm vào lục phủ ngũ tạng.



Cơ sở tu luyện của hắn, là chí dương chí cương.



Nay gặp cực âm cực hàn, như nước với lửa, còn hắn không chút đề phòng, nháy mắt đã bị tàn phá.



Khắp người từ trên xuống dưới, có bao nhiêu kình lực thâm hậu, toàn bộ đều chảy về phía nguồn khí tức ngoại lai trong nội tạng.



Giao chiến xảy ra trong người hòa thượng, khổ không thể tả.



Mặc dù vẫn muốn giết Thẩm Độc, nhưng thực sự lực bất tòng tâm. Hơn nữa, giờ khắc này Thẩm Độc vẫn còn bốn phần công lực, há có thể bị đánh giết dễ dàng?



Vấn đề nằm ở chỗ hớp trà đối phương cưỡng ép đút cho hắn vừa rồi.



Nhưng mỉa mai thay, thấy mình thổ huyết, y lại ngớ người ra, không giống như giả bộ, giống như không nghĩ tới cơ hội bỗng bày ra trước mắt!



Lần đầu tiên hắn hối hận vì đã cứu Thẩm Độc.



Kẻ yêu ma trời sinh như y, dù có mời thần phật trên chín tầng mây xuống, cũng chưa chắc làm y hối cải. Còn hắn chỉ có một thân xác thịt phàm trần, lấy gì để mà độ?



Không bằng giết chết!



Thương xót trong mắt dấy lên, dường như xen lẫn bi ai vô cùng; còn cơ thể hắn vẫn diễn ra tranh chấp, hai bên băng lửa đối chọi, chỉ cần hơi bất cẩn một chút thì công lực hai mươi năm khổ tu sẽ bị diệt sạch, tẩu hỏa nhập ma!



Hòa thượng cứ thế nhìn y một lúc.



Rốt cuộc vẫn thu cánh tay vô lực lại, bờ môi mấp máy, lầm bầm “A di đà phật”, sau đó chắp hai tay trước ngực, ngồi xếp bằng, chậm rãi cụp mắt, như thể hóa thành một bức tượng phật.



Nhưng hắn cách Thẩm Độc quá gần, vẫn dễ dàng thấy được ngón tay khe khẽ run rẩy của y, đôi môi tái nhợt lạnh băng, lớp mồ hôi mỏng trên vầng trán cao.



Một giọt mồ hôi nhỏ xuống, chảy dọc cần cổ thon dài của hòa thượng.



Vừa rơi xuống, lặng yên không một tiếng động, thấm vào quần áo.




“Hừ!”



Giây phút ấy, Thẩm Độc bỗng bật cười lạnh, vừa rồi bị ánh mắt của hòa thượng dọa, nhất thời đứng hình, giờ thì hoàn hồn, hệt như đá tảng nện vào mặt hồ phẳng lặng! Dấy lên lửa giận ngùn ngụt của y!



“Con lừa trọc chết tiệt, ngươi muốn giết ta?!”



Y còn chưa từng nghĩ muốn giết hòa thượng, ai ngờ hòa thượng thoạt nhìn từ bi hỉ xả, thế mà dám định giết y trước!



Quả thực vô cùng nhục nhã!



Thẩm Độc tức đến bật cười.



Dục vọng làm y lạc lối, lửa giận làm y điên rồ.



Ngón tay lạnh lẽo duỗi ra, tàn nhẫn bóp hàm dưới hòa thượng, ép hắn phải ngẩng đầu, mở mắt ra, dùng đôi mắt đang dần dần bị dục vọng xâm chiếm nhìn y.



Tức giận trong giọng nói không hề thuyên giảm, còn sắc bén mỉa mai hơn!



“Ngươi cho rằng ngươi là đồng môn của Thiện Tai sao? Công phu mèo cào mà cũng dám ra tay với ta!”



“Dám coi trời bằng vung để cứu ta, bây giờ lại muốn giết ta!”



“Con kiến bị nghiến chết, ngươi còn có thể sinh lòng từ bi, thế mà ta – một người sống sờ sờ, ngươi lại muốn giết! Là do Thẩm Độc ta say trong ảo tưởng, đắm trong mộng mị, hay do hòa thượng nhà ngươi lục căn bất tịnh, ngũ uẩn bất không(*), quá mức điên cuồng?”




(*) Lục căn bất tịnh, ngũ uẩn bất không: Trái nghĩa với “Lục căn thanh tịnh, ngũ uẩn giai không” – giáo lý nhà phật (ngộ tính không cao, cho phép Chúi không giải thích kĩ Ụ A Ụ Chờ cao nhân chỉ giáo)



Hòa thượng bị ép ngẩng đầu, mắt nhìn Thẩm Độc.



Đôi mắt vốn sáng ngời đã cực kỳ không ổn, như chìm trong địa ngục trần gian, ánh mắt dần dần tối tăm.



Sau khi nghe y nói, vẫn thờ ơ vô cảm đến mức làm người ta nổi nóng.



“Tốt, tốt, tốt! Tốt lắm cái đồ cứng đầu!”



Thẩm Độc thấy, một sợi dây lý trí trong đầu cuối cùng đã bị lửa giận thổi bay, nhẫn nại đã đạt tới đỉnh điểm.



Tốt xấu gì y cũng là cao thủ hàng đầu đương thời, liếc mắt một cái đã nhận ra hắn đang nằm trong thời khắc mấu chốt, chỉ sợ lơ là một chút thôi sẽ tẩu hỏa nhập ma. Huống hồ còn chẳng có võ công?



Cho nên, như thể cố ý muốn chạm vào điểm mấu chốt của hòa thượng, y ghé sát gương mặt lạnh lùng lần nữa, kề bên môi hòa thượng.



Lần này, dùng sức gặm cắn như những con dã thú.



Giờ đây y chỉ muốn dằn vặt hòa thượng, nên hành động vô cùng thô bạo, vô cùng ngoan độc.



Ngắn ngủi phút chốc, giữa răng môi hai người đã tràn ngập mùi máu tanh ngọt.



Chỉ là ánh mắt hòa thượng nhìn y đăm đăm vẫn lạnh lùng.



Như đao băng, tuyết kiếm mang theo thương hại, cao cao tại thượng. Mà đây chính là điểm Thẩm Độc ghét nhất, cũng không muốn thấy nhất.



Cọ nửa ngày cũng không cạy được miệng hòa thượng, rốt cuộc y đành bỏ qua, ngón tay lạnh lẽo, trượt lên trên theo cần cổ ấm nóng, trong lòng nảy sinh suy nghĩ tàn độc muốn khoét đôi mắt hắn ra.



Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.



Y nghĩ mình bị bệnh thật rồi. Hoặc có khi Lục Hợp Thần Quyết phản phệ ác quá, làm y đột nhiên không thể di chuyển ngón tay, nên đành đặt trên cổ họng hắn, vuốt ve hầu kết cộm lên.



“Hòa thượng…”



Trong miệng thốt ra một tiếng trầm khàn, dường như muốn nói lời gì, loáng thoáng như thấy thất vọng đau lòng, nhưng tất cả đã tan biến theo âm điệu cuối cùng.



Thẩm Độc nhắm hai mắt lại, lười nhìn tiếp sắc mặt hòa thượng.



Mắt không thấy, tâm không phiền.



Y đến gần, ngậm hầu kết hắn, vươn đầu lưỡi cọ cọ hai lần, day day hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn. Khi nghe thấy hơi thở hòa thượng bỗng chốc nặng nề, thì từ từ trượt xuống.



Cửa sổ hé mở, ánh sáng chiếu vào.



Gương mặt y hạ thấp, lông mi thật dài ngả bóng mờ dưới bầu mắt, gợi tình tà mị, như ảo như thực.



Đạo chủ Yêu Ma đạo giờ đây, rất ưa nhìn.



Chẳng qua y không biết điều đó.



Môi và tay cùng hoạt động, từng chút từng chút vạch tăng bào xanh nhạt của hòa thượng ra, phơi bày thân thể cường tráng, từ lồng ngực đến vòng eo, xuống tận nơi bí mật.



Trong nháy mắt chạm vào nơi ấy, ngón tay gắng gượng lần mò xuống dưới của Thẩm Độc bỗng chốc run lên bần bật.



Y chưa từng hôn môi ai cả.



Chuyện đang làm đây, trước nay chưa từng có.



Dù có chìm trong ảo mộng mà nước Vong Ưu tạo ra, hành vi như thế cũng đã vượt xa cực hạn tôn nghiêm của y rồi…

Chuối muốn nhiều thịt hơn: ~ (⨀ ∆ ⨀)~ Thịt tobe countinue ~



Cúc : hê hê có nước thịt rồi Thẩm Thẩm ngoan hãy mau mau trình diễn 7749 tư thế Ch**h đuy nào ~~~~~ hãy trau dồi kinh nghiệm cho Trọc cưng đuy (((o(*゚▽゚*)o)))