Bần Tăng

Chương 18: Kinh Động Như Gặp Người Trời | Ngân Bôi Thạnh Tuyết, Minh Nguyệt Tàng Lộ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Một tháng trước, nếu có người nói với Thẩm Độc rằng, y sẽ bị kẻ khác ám toán sau lưng đến mức trọng thương suýt chết, chắc y chỉ nở nụ cười, bảy ngày trước, nếu có người nói với Thẩm Độc rằng, y sẽ bị người ta đánh cho không còn lực phản kháng trong điện Thiên Phật thiền viện Thiên Cơ, chắc y cảm thấy cực kỳ hoang đường.



Nhưng hôm nay, vế đầu đã xảy ra, vế sau cũng đã tới.



Sự bá đạo của Lục Hợp Thần Quyết nằm ở chỗ không một kẻ tu hành nào có thể phá giải.



Dù năm đó “Đệ nhất tiên” Cố Chiêu giao chiến cùng y cũng không thể quấy rối dòng chảy kinh mạch và kình lực của y, một chút cũng không!



Vững như bàn thạch, tựa gió mát thổi núi cao, tựa trăng sáng rọi sông sâu!



Nhưng trước mắt, ấy thế mà bị một tay hòa thượng thần bí phá vỡ!



Dù y vừa rồi bị phân tâm, dù công lực hiện tại của y chỉ có bảy phần mười, thì lực lượng ngưng tụ trên bàn tay đủ để đánh vỡ dòng chảy vững chắc kiên cố của Lục Hợp Thần Quyết, đòi hỏi tu vi người thi triển phải kinh khủng đến mức nào?



Bỗng nhiên thổ huyết, da đầu Thẩm Độc tê dại!



Nhưng đứng trong bóng tối, sau một kích thành công, đối phương khồng hề tỏ ra kinh ngạc, thậm chí không chút giật mình, thật giống như chuyện xảy ra trước mắt quá mức bình thường.



Ngay cả công kích tiếp cũng không hề dừng lại!



Sau khi tung ra Vô Tướng Kiếp Chỉ, hắn thoáng tiến lên, vươn tay muốn bắt Thẩm Độc gần trong gang tấc!



Đổi thành bất cứ kẻ nào yếu tim đứng ở đây, bị người khác phá hủy công pháp căn bản nhất, chỉ sợ đã sớm vứt sạch niềm tin, không hề chống cực, khoanh tay chịu trói.



Nhưng người đứng đây là Thẩm Độc.



Trong nháy mắt móng vuốt của đối phương vọt tới, không phải y không nghĩ rằng mọi chuyện coi như xong rồi, sống trên đời đâu còn nghĩa lý gì nữa. Nhưng một ý niệm chợt lóe lên, bỗng dưng sợ cái chết.



Sống, tất nhiên không còn gì thú vị.



Nhưng cái chết là cảnh giới gì đây?



Hết thảy trên nhân thế, y đã không còn biết sợ, nhưng đối với những thứ không rõ ràng, trong lòng vẫn hãi. Tất tần tật giãy dụa, cũng chỉ bởi vì sống để tồn tại.



Bởi thế giờ khắc này, y hiếu thắng, y muốn nén tất cả thống khổ, vì mình mở một con đường sống!



Giữa ranh giới sống chết, tốc độ phản ứng, vượt qua cực hạn!



Thậm chí Thẩm Độc còn nghe thấy tiếng xương cốt chuyển động khi y cưỡng ép bả vai hoạt động, trong không gian giao chiến chật hẹp, mạnh mẽ kéo dãn khoảng cách với móng vuốt của đối phương ra nửa tấc(*)!



(*) Nửa tấc = 2cm



Nửa tấc là đủ rồi!



“Ầm!”



Tĩnh như chớp, nhanh như sét!



Chỉ nửa tấc, cách nửa tấc thôi đã đủ để y nhấc tay phải lên, năm ngón tay xé rách bóng tối, dính phải máu tươi còn bay trong không khí, thu thành nắm đấm, đụng độ với bàn tay hòa thượng!



Thực sự không giống như đấm vào cơ thể máu thịt bình thường!



Cứng đến mức làm người khác giận sôi gan!



Nếu không phải âm thanh máu thịt bị đè ép lọt vào trong tai, y suýt đã tưởng tay mình đấm phải một tảng đá, một tấm sắt cứng rắn.



Đau!



Tốc độ quá nhanh, dẫn tới va chạm kịch liệt.



Thẩm Độc tưởng như thấy ngón tay của mình sắp bị bẻ gãy đến nơi, tất nhiên, hòa thượng thần bí đối diện cũng không khá hơn chút nào.



Cổ tay vốn là khớp xương yếu ớt trên cơ thể, dù thiền viện Thiên Cơ chú trọng tu luyện ngoại công cũng không thể luyện cho cổ tay cứng hơn nắm đấm.



Nên sau khi hứng chịu một đòn vừa rồi, hòa thượng vốn muốn chụp tay Thẩm Độc, lập tức điều khiển lực lượng mạnh mẽ chuyển hướng.



“Rầm!”



Bàn tay cứng như sắt thép sượt qua cổ Thẩm Độc, nện lên vách tường gỗ dày dạn sau lưng y, làm cho tường gỗ cứng rắn lún sâu, hệt như đấm vào đậu phụ!



Thẩm Độc không hề nghi ngờ, nếu bàn tay này tóm bả vai mình, nhất định sẽ bay mất một cánh tay!



Hòa thượng thần bí nấp trong bóng tối này, thế mà ra tay hung ác như vậy!



Y không khỏi hít một hơi khí lạnh, trong lòng cảm thấy hòa thượng này không giống hòa thượng của thiền viện Thiên Cơ mà y vẫn biết, nhưng ngoài mặt không hề lãng phí thời gian!



Thời cơ không thể vuột mất, mất rồi không thể trở lại!



Sau khi bị nắm đấm của y ngăn cản, một đòn của đối phương thế mà thất bại. Nhưng không chờ đối phương thu tay lại, Thẩm Độc đã không chút do dự bổ một chưởng xuống!



Nhưng không phải đánh về phía hòa thượng, mà đánh lên trên đỉnh đầu!



Mặc dù Lục Hợp Thần Quyết vừa bị đánh tan, nhưng lợi hại ở chỗ, chỉ vẻn vẹn chốc lát nó đã tự động ngưng tụ lưu chuyển trong cơ thể y.



Một chút sức mạnh này, nếu giao chiến với hòa thượng chỉ như giật gấu vá vai.



Nhưng để chạy trốn, chắc chắn đủ dùng!



“Răng rắc!”



Mái ngói bằng gỗ, nứt toác!



Chưởng lực phóng ra, tức thì chọc thủng một lỗ đường kính khoảng ba thước(*) trên nóc điện Thiên Phật!



(*) 3 thước = 1 mét.



Bỗng chốc gỗ vụn trên nóc nhà bay tán loạn như mưa, ngói vỡ tung tóe rơi như tuyết!



Đêm đã khuya.



Trăng sáng nhô trên đỉnh núi.



Ánh trăng lạnh lẽo rọi qua lỗ thủng xuống đây, phút chốc chiếu sáng gương mặt tinh xảo tràn ngập lệ khí của Thẩm Độc, chiếu sáng đôi con ngươi u ám cất giấu xoáy nước cuồn cuộn của y, cũng chiếu sáng góc áo tăng bào trắng tuyết, không nhiễm bụi trần!




Trong lúc vội vàng, Thẩm Độc không thấy rõ thứ gì cả.



Ánh trăng vừa chiếu vào, mắt y chỉ kịp lướt qua một vệt trắng ngần, tiếp đó không hề do dự, giậm chân nhún người thoát khỏi hòa thượng!



Hệt như một cơn lốc, trực tiếp vọt ra từ lỗ hổng!



Giờ này rồi làm sao còn nghĩ được sẽ kinh động đến ai, không kinh động đến ai?



Trước ranh giới sống chết, trong đầu y chỉ có hai chữ “thoát thân”!



Sau một chưởng đục thủng nóc điện Thiên Phật, Thẩm Độc biết, sự việc tối nay, ắt sẽ dấy lên phong ba bão táp ở thiền viện Thiên Cơ, thậm chí toàn bộ võ lâm!



Thiền viện Thiên Cơ dưới màn đêm, yên tĩnh như thế ngoại đào nguyên.



Vậy động tĩnh y vừa gây ra, sẽ kinh người đến mức nào?



Ngay lúc y nhảy ra, có không ít hòa thượng công lực thâm hậu nghe thấy, tức thì mở trừng mắt. Chớ nói chi đến đệ tử vừa lúc đi qua điện Thiên Phật, nghe thấy động ngẩng đầu lên, lập tức kinh hãi!



Dưới ánh trăng, thân ánh tím sậm ma mị vọt ra từ nóc điện Thiên Phật!



Một thân lệ khí cô độc, giống tà ma!



Yên lặng trong thoáng chốc, khắp mọi nơi bỗng ầm ầm vang lên tiếng hô kinh hãi nối tiếp nhau, đại loại là “Địch tấn công”, “Có người”, “Yêu ma dừng lại”.



Mặc kệ âm thanh vang dội đến cỡ nào, Thẩm Độc không hề nghe thấy!



Bên tai chỉ có tiếng gió gào thét, tàn phá bừa bãi!



Cưỡng ép vận công chạy trốn, kinh mạch quanh người y nóng rẫy, nhưng máu chảy trong cơ thể lại đem đến cho y ảo giác lạnh như băng, gió rét quật lên mặt làm toàn thân y đông cứng!



Bước chân y vượt qua vô số tòa nhà trong thiền viện Thiên Cơ.



Thẩm Độc nghĩ lần trước mình chạy trốn sự truy sát của nửa cái giang hồ cũng không nhanh thế này!



Vô số tiếng kêu kinh ngạc, vô số tiếng gầm phẫn nộ trong thiền viện Thiên Cơ, chỉ sau dăm ba lần hít vào thở ra, đã bị bỏ lại phía sau!




Chớp mắt đã vượt qua phạm vi thiền viện!



Tuyết đọng trong rừng còn chưa tan chảy, trên vạt áo y còn vết mau chưa khô, không chút nghĩ ngơ, lập tức nhảy từ Bất Không sơn xuống, dựa theo lưng núi, thuận gió mà đi!



Mây mù quanh núi, vây lấy y.



Cổ họng Thẩm Độc bỗng thấy tanh ngọt, mùi máu xộc lên, nội tạng đau như bị cắt, dường như muốn đập tan lý trí của y.



Giữa lúc ý thức mơ hồ, y cố sức xoay người, ngoảnh đầu nhìn lại…



Vì thế mà thấy một bóng dáng trắng ngần như tuyết ——



Đêm đen như mực, trăng vàng rực rỡ.



Trên đỉnh núi thiền viện Thiên Cơ, lúc này toát lên khí thế hùng vĩ bao la. Cách điện Thiên Phật không xa là một tòa tháp cao ngất, hòa thượng giao thủ cùng y lúc nãy đang đứng trên đỉnh tháp.



Tăng bào hứng gió tung bay, sáng trong như ngọc!



Có lẽ tuyết rơi quá dày, có lẽ vết thương của y quá nặng, hoặc có lẽ khoảnh cách thực sự quá mức xa xôi, thời khắc này tầm mắt Thẩm Độc bỗng nhiên mờ ảo.



Y không thấy rõ đôi mắt hòa thượng.



Ngay cả bóng dáng cao ngất trắng ngần cũng lờ mờ.



Trong đêm dài, thế gian tăm tối, dưới trăng sáng, tuyết bay đầy trời, chỉ có một bóng người, chỉ có một vệt trắng, không giống như đứng trên đỉnh tháp, mà tựa như người đứng trong ảo mộng, thấy nhưng không thể chạm vào…



Ánh mắt trong suốt xa xôi, xuyên thủng hư không.



Thẩm Độc mơ màng cảm thấy, hắn đang nhìn mình, nhìn mình chăm chú, nhưng ẩn ý trong ánh mắt ấy, rốt cuộc là gì, sao giống như giấc mộng, nhấn chìm dưới ánh trăng vằng vặc và bóng tối vô biên.



Quên đi phiền não.



Quên đi ưu sầu.



Quên đi cả sống và chết.



Hiện lên trong đầu y, chỉ có câu kinh văn y từng đọc ngày xưa ở căn nhà trúc, tám chữ…



Ngân bôi thạnh tuyết, minh nguyệt tàng lộ(*).



(*) Trích “Bảo kính tam muội ca”



Ngân bôi thạnh tuyết: bát bạc đựng tuyết, bát bạc và tuyết đều trắng nên câu này mang ý nghĩa “không nhiễm bụi trần”, trong ngoài đều trắng đều sáng.



Minh nguyệt tàng lộ: trăng sáng giấu cò. (câu này tui chịu nhưng có lẽ ý nghĩa giống câu trên)



Câu này, chẳng phải nói về hòa thượng hay sao?



Kinh động như gặp người Trời.



Một tiếng ngâm nỉ non khe khẽ, chợt theo bóng người trắng tuyết như mơ như mộng, cuốn vào trong gió, chìm vào xa xăm.



“Thiện Tai…”







Trên đỉnh tháp, hòa thượng vẫn đứng thẳng lưng.



Gương mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút tức giận nào, trên cổ đeo chuỗi phật châu đã đứt, tay trái vẫn nắm tràng hạt mười tám viên.



Dưới tháp vang lên âm thanh lo lắng: “Thiện Tai sư huynh, ngươi không sao chứ?”



Hắn không đáp.



Cứ như không nghe thấy âm thanh kia, chỉ nhìn chăm chăm dưới ngọn núi – nơi xa xăm kẻ thâm nhập vừa biến mất, giống lúc ngồi thiền, ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng.



Gió thổi tăng bào, từ bi bất biến.



Mây mù trên núi vờn quanh tay áo hắn, mùi bạch đàn hương trắng tản mát trong không khí giá rét, trở nên nhạt nhòa mơ màng…