Bần Tăng

Chương 16: Người Trong Đêm | Cường Địch Ẩn Trong Bóng Tối




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Giang sơn như họa, chiều tà phủ bóng.



Trận tuyết lớn lần trước đã qua được mấy ngày. Tuyết đọng dưới vách núi cũng đã tan sạch, nhưng giữa sườn núi vẫn đọng một tầng trắng xóa, dưới ánh hoàng hôn như phủ thêm một lớp sa(*) đỏ.



(*) Loại vải thượng hạng ở Trung Quốc.



Lúc Trọng Thư tới thì thấy Cố Chiêu đang đứng bên lề đường, nhìn xuống.



“Cố sư huynh, đệ tử được phái đi Bất Không sơn đã trở về, thiền viện Thiên Cơ giải thích rằng họ chưa từng trông thấy Thẩm Độc, cũng chưa từng cứu y.”



Tiến về phía trước vài bước, Trọng Thư khom người cúi đầu, giọng điệu có chút khó hiểu.



Gã cũng là đệ tử của Bồng Sơn, tính ra là sư đệ của Cố Chiêu.



Chẳng qua địa vị giữa hai người quả thực một trời một vực, nói là sư đệ nhưng chỉ được coi là “thuộc hạ” mà thôi, không có gì quá đáng cả.



Dù sao hắn cũng là người đứng đầu trong lứa đệ tử Bồng Sơn cùng thời, được người người xưng tụng “Bồng Sơn đệ nhất tiên”.



Thực sự Trọng Thư chưa từng cảm thấy hắn không gánh nổi ba chữ “Đệ nhất tiên”.



Dáng người chắp tay đứng bên lề đường trên đá tảng nhấp nhô toát ra vài phần phong thái.



Một bộ thanh sam mộc mạc, trong tay cầm theo sáo ngọc, tóc dài búi bằng cây trâm gỗ lê, sườn mặt thanh tú, đôi mắt rủ mi cất chứa sóng xô khói lượn, vạn dặm tầng mây.



Gương mặt Cố Chiêu cực kỳ dễ nhìn.



Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy, sẽ không ai cảm thấy vậy.



Thứ đầu tiên người ta cảm nhận được, chỉ một chữ “Đạm”. Đạm tĩnh, đạm nhiên, đạm bạc, khiến người ta nảy sinh cảm giác tách biệt nhân gian, như trăng sáng soi lầu ngọc(*), rọi bóng ảnh thiên tiên.



(*) Lầu ngọc: dao đài (瑶台), lâu đài làm bằng ngọc dao, chỉ nơi tiên ở.



Nghe thấy Trọng Thư nói thế, hắn cũng không ngoảnh đầu.



Người đứng trên tảng đá lớn, ánh mắt nhìn sườn núi đọng tuyết, giữa màn trời bao la bát ngát loáng thoáng trông thấy một bóng trắng vụt tới nhanh như chớp.



Hắn nở nụ cười đáp lại: “Thiền viện Thiên Cơ chưa từng trông thấy Thẩm Độc, không có nghĩa rằng Thẩm Độc không ở trong Bất Không sơn.”



“Ý của sư huynh là?”



Thực ra Trọng Thư cảm thấy không có khả năng cho lắm, bởi vì lúc đó Thẩm Độc bị thương rất nặng, sao có thể sống sót? Nhưng Cố Chiêu nói thế, như thể biết rằng Thẩm Độc chưa chết.



Cặp mắt hẹp dài của Cố Chiêu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, không trả lời gã, chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Lần này đi cũng chưa gặp vị Thiện Tai ấy sao?”



“Chuyện này…”



Vừa nhắc tới chuyện này, Trọng Thư tức thì cảm thấy bực dọc. Gã vốn không phải loại người tốt tính, từ khi bái nhập Bồng Sơn đến lúc hành tẩu giang hồ, rất nhiều năm nay chỉ khuất phục một mình Cố Chiêu, nhưng lúc này đến thiền viện Thiên Cơ lại phải chịu uất ức mà nửa đời người chưa từng gặp.



“Hòa thượng đón tiếp khách khứa nói rằng, Thiện Tai kia tu cái gì mà Bế khẩu thiền, nên không gặp người lạ.”



“Bế khẩu thiền?”



Bóng trắng xa xa đã đến gần, ấy thế mà là một con chim U Thức. Lông mày Cố Chiêu thoáng nhíu lại, không rõ vì con chim kia hay vì lời nói của Trọng Thư.



“Bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn thế này mà vẫn còn lòng dạ tu luyện. Nếu hắn không rời khỏi điện Thiên Phật thì người khác cũng không thể thừa cơ.”



Điện Thiên Phật!



Trọng Thư giật mình trong lòng, lặng lẽ nhìn sư huynh của mình một cái, ngay lập tức muốn thốt lên: Chúng ta đã tìm được hậu nhân của Lâu Đông Vọng, sao không trực tiếp đến đòi 3 quyển Phật Tàng trong thiền viện Thiên Cơ, cứ phải phí công thăm dò Thiện Tai, thăm dò điện Thiên Phật làm gì?



Nhưng bắt gặp gương mặt thanh lãnh ấy, gã không dám hỏi nhiều nữa.



Cố Chiêu cũng không muốn bàn tiếp nữa, khoát tay nói: “Ngươi đi đi, chú ý động tĩnh của các môn phái khác, đặc biệt là người do Yêu Ma đạo phái tới. Không cần lo lắng gì cả, nếu Bùi Vô Tịch xuất hiện thì lập tức báo cho ta biết.”



“Vâng.”





Tuy rằng bên ngoài đều nói Bùi Vô Tịch là con chó của Thẩm Độc, tu vi không phải đệ nhất, nhưng người này tâm cơ thâm trầm, như sài lang hổ báo, tuyệt đối không thể coi thường.



Đặc biệt vào lúc này.



Trọng Thư cũng biết nặng nhẹ, sau khi đáp một tiếng lập tức lui xuống, đi dò hỏi tin tức của các môn phái khác.



Cố Chiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ.



Đến khi không còn trông thấy bóng dáng Trọng Thư, ý cười ấm áp như gió xuân trên mặt hắn từ từ biến mất, thay vào đó là băng tuyết đông đặc.



Một lát sau, giữa không trung vang lên một tiếng kêu.



“Phành phạch”, chim U Thức trắng như tuyết hạ cánh xuống tay hắn, cúi đầu mổ lòng bàn tay hắn, ăn sạch đoạn U Thức hương ngắn ngủn.



Trên đùi con chim buộc một ống trúc nho nhỏ.



Cố Chiêu liếc mắt đã thấy.



Hắn vươn tay gỡ xuống, chờ chim U Thức mổ U Thức hương xong mới tạm thời thả nó đi, sau đó mở ống trúc, rút bức thư được cuộn tròn bên trong ra xem.



Chữ viết cực nhỏ ngay ngắn chỉnh tề cũng không sao giấu được sát ý của Thẩm Độc xuất hiện trước mắt hắn.




Từng câu từng chữ.



Cố Chiêu chăm chú đọc hết, cuối cùng nhìn hàng chữ lẻ loi cuối thư, nhịn không được bật cười. Cười xong, lại cảm thấy thật phức tạp: “Thẩm Độc à…”



Hầu hết người trong thiên hạ đều ngóng chờ y chết.



Nhưng y cố tình không chết.



Có lúc Cố Chiêu cảm thấy Thẩm Độc sống quá nhàm chán.



Đứng trên vạn người, bị vạn người thóa mạ, tuy rằng làm Đạo chủ Yêu Ma đạo đã mười năm, hết giết người rồi đấu đá, nhưng không thấy y khoái hoạt chút nào. Không ham hư vinh, không mê quyền lực.



Luận về dối trá, y không bằng một phần mười hắn.



Sống rất thẳng thắn.



Sống chỉ để tồn tại.



Nên trong bữa Hồng Môn yến tháng trước, có một phút chốc nào đó, hắn cảm thấy rằng: Thẩm Độc như một cái xác biết đi, chết còn tự tại hơn nhiều.



Nhưng vẫn là câu vừa rồi, y chưa chết.



“Cơ mà cũng tốt.”



Ngón tay nhẹ nhàng siết lại, bên môi Cố Chiêu lộ ra nụ cười yếu ớt, đáy mắt thăm thẳm như có làn mây đen kịt trôi nổi cuối chân trời.



“Thiên càn địa khôn(*), minh ám tương phùng, chính tà phối hợp…”



(*) Càn là trời (thiên), khôn là đất (địa).



Chim U Thức trắng như tuyết, bay đến, rồi bay đi.



Lúc đến, nó mang theo một bức thư, lúc đi, cũng cầm một bức thư.



Bóng dáng vụt nhanh lao vào giữa những tầng mây, biến mất trong núi non trập trùng.



Bất Không sơn nằm ở vùng núi phía bắc Trung Nguyên, không phải ngọn núi cao nhất, nhưng chắc chắn là ngọn núi đặc biệt nhất. Nghe đồn bên dưới ngọn núi có hỏa mạch, tụ địa khí(*), nên dù mùa đông tuyết rơi đậm cỡ nào cũng không đọng trên núi quá lâu.



Cách xa ngàn dặm phóng mắt nhìn, nó như một dải lụa xanh đậm màu.



(*) Nơi tụ địa khí là nơi khí lành tích tụ, tạo thành địa điểm có trường năng lượng tốt cực cao. Nó mang đến may mắn, tài vượng, sinh cơ cho bất kì người, vật nào trong vùng đất đó. Trong phong thủy thường được gọi là « long mạch ».



Cách xa ngàn dặm phóng mắt nhìn, nó như một dải lụa xanh đậm màu.







Rừng trúc bên dưới chân núi, dập dờn sóng biếc.



Thẩm Độc cầm một quyển sách trên tay, ngồi bên cửa sổ, xem xét thời gian thì biết chắc hòa thượng sắp tới rồi. Chẳng qua y lười điều chỉnh tư thế phóng đãng của mình, chỉ ung dung ngồi nhìn về con đường phía trước.



Quả nhiên, không bao lâu sau, bóng dáng xanh nhạt xuất hiện đúng giờ.



“Thật đúng là kiên con mẹ nó trì…”



Ngoài miệng không nhịn được mắng vài câu bậy bạ, giờ y lười chào hỏi hòa thượng lắm rồi, chỉ nhìn chằm chằm hòa thượng, sau đó xem hắn đặt bát cháo xuống rồi cầm hộp cơm bỏ đi.



Ôn hòa tĩnh lặng.



Từ đầu đến cuối không thèm nhìn Thẩm Độc một cái nào.



Cái kiểu này quả thực giống như coi người sống sờ sờ đang ngồi bên cửa sổ không tồn tại, chẳng khác gì không khí.



Thẩm Độc tức đến bật cười.



Người vừa đi, y vứt quyển sách lên án thư, kề bát cháo bên miệng thổi thổi, uống vài ba hớp hết sạch, rồi cũng theo ra ngoài.



Vết thương đã khỏi hẳn, công lực cũng khôi phục phần lớn rồi.



Giờ đây, đừng nói là thiền viện Thiên Cơ, có đầm rồng hang hổ y cũng dám xông vào.



Chim U Thức đã bay đi rồi, không biết Cố Chiêu bên kia khi nào nhận được, khi nào thì trả lời, lần phản phệ tiếp theo chỉ còn bảy ngày, nhưng dấu hiệu xuất hiện sớm ba ngày, khiến y không khỏi cảnh giác.



Nếu dấu hiệu xuất hiện sớm ba ngày, phản phệ cũng phát tác sớm ba ngày, vậy thời gian của y chỉ còn có bốn ngày.



Phải tận dụng thời gian.



Từ mấy lời lần trước nghe được trong điện Thiên Phật thì có thể phán đoán, chính đạo và Cố Chiêu giả nhân giả nghĩa, lần này chạy tới thiền viện Thiên Cơ đuổi bắt y, thực chất chỉ là Túy Ông chi ý bất tại tửu.



Mục đích của bọn họ chính là 3 quyển Phật Tàng.



Hiện giờ y có thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ cần thành công trộm được nó thì trận chiến phong ba bão táp lần này, Thẩm Độc y đây sẽ là người thắng lợi cuối cùng!



“Vù vù”



Gió lạnh quét qua, xốc tung quần áo!



Âm thầm di chuyển trong bóng đêm, Thẩm Độc nhanh chóng bám theo hòa thượng, quen tay hay việc vượt qua pháp trận dưới chân núi, tiếp tục thông qua thạch trận quỷ dị, lần thứ hai trông thấy thiền viện rộng lớn tĩnh mịch.



Bởi lần trước đã từng đến đây nên lần này y không bám gót hòa thượng nữa, đi được nửa đường thì đổi hướng, trước tiên xem xét Tàng kinh các một chút.




Đó là nơi mà ngày đó các hòa thượng chuyển kinh thư đến.



Trước đó Thẩm Độc hoài nghi, do thế cuộc gần đây căng thẳng, thiền viện Thiên Cơ đã di dời vị trí của 3 quyển Phật Tàng.



Chẳng qua còn chưa kịp tiếp cận tòa lầu các khổng lồ, y đã trông thấy hai lão hòa thượng đứng trên bậc thang phía trước, trên người mặc áo cà sa, đứng đối diện nhau, hình như đang trò chuyện.



Đây rõ ràng là trang phục chỉ cao tăng trong viện mới có!



Trong lòng Thẩm Độc cả kinh, mặc dù ỷ vào bảy phần công lực vừa khôi phục nhưng y cũng không đủ can đảm xuất hiện trước mặt hai cao tăng, dứt khoát núp trong bóng tối chờ đợi.



Không nghĩ tới, đợi nửa ngày rồi mà hai lão lừa trọc vẫn chưa đi.



Không chỉ không đi mà còn đi vào.



Một người trước một người sau, biến mất sau cánh cửa Tàng kinh các. Bước đi có vẻ nặng nề, làm tâm Thẩm Độc cũng chìm xuống: Có hai người nay ở đây, xem ra, y muốn lẻn vào Tàng kinh các tìm tòi là chuyện không thể.



Suy nghĩ chốc lát, y quyết định sửa mục tiêu.



Hôm nay thăm dò Tàng kinh các gặp chút khó khăn, không bằng quay đầu xem xét điện Thiên Phật.



Chiếc hộp mây ngày đó y lẻn vào trông thấy, đặc biệt là chuỗi phật châu bên trong hộp vẫn luôn làm y canh cánh trong lòng.



Chỉ vì, chuỗi phật châu kia quá nhẹ.




Sau khi quay về Thẩm Độc cũng mới nhận ra.



Nếu phật châu tạc từ gỗ trầm hương, cầm trong tay sẽ có cảm giác nặng trình trịch. Nhưng chuỗi hạt này so với chất liệu gỗ trầm hương, thực sự không đủ nặng!



Bên trong ắt phải cất giấu điều gì bí mật.



Cho nên, sau khi quyết định y lập tức điều chỉnh phương hướng, đảo mắt xung quanh đã thấy điện Thiên Phật cách đó không xa.



Đêm nay điện Thiên Phật, rất tối.



Không có ai.



Thậm chí ngay cả đèn đuốc cũng không có. Không gian tối đen như mực, ánh trăng bên ngoài không chiếu sáng nổi, không thể thấy rõ bức tường đặt hàng ngàn tượng phật, chỉ có mùi đàn hương gợi lên sự sâm nghiêm trang trọng vẫn đậm đặc như xưa.



“Chỗ này thực sự là điện Thiên Phật sao?”



Thẩm Độc ẩn nấp trong bóng tối, cảm thấy không thể nào hiểu được, lần trước canh giữ lỏng lẻo thì cũng thôi, nhưng dù gì vẫn có bóng người, còn bây giờ ngay cả một bóng ma cũng không thấy.



“Ba quyển Phật Tàng thực sự không còn ở trong điện?”



Nhớ lại lần trước lúc mình bắt gặp một hòa thượng, chính là hòa thượng câm kia, đang chuyển kinh thư trong đây sang Tàng kinh các, y chậm rãi nhíu mày.



Ẩn mình trong bóng tối, Thẩm Độc đợi lúc lâu.



Y vận chuyển Lục Hợp Thần Quyết, thu liễm hô hấp và động tĩnh, tăng ngũ giác đến cực hạn, chuẩn bị trạng thái tốt nhất để đối phó với tình hình trong điện.



Dù sao cũng là điện Thiên Phật, không thể bất cẩn.



Trong điện cực kỳ yên tĩnh.



Không có tiếng người nói chuyện, không có cả tiếng hít thở, ngay cả tiếng đèn đuốc cháy tí tách cũng không, bởi vì đèn đuốc trong điện tối thui.



Chỉ có gió quật vào cửa sổ, vỗ lên giấy dán cũ kĩ, “phần phật” vang lên.



Không có ai.



Thẩm Độc nhanh chóng xác định.



Nhưng y chưa vội tiến vào ngay, vẫn chờ bên ngoài hồi lâu, phóng tầm mắt ra xa, phát hiện không có ai đi về bên này mới hóa thành một bóng mờ, chớp mắt lẻn vào trong.



Tiến vào tiền điện, từ bàn thờ Phật Thích Ca Mâu Ni đi sâu vào một chút chính là hậu điện.



Bước chân Thẩm Độc nhẹ nhàng, hô hấp gần như không phát ra tiếng động, xem chừng khá cẩn thận. Nhưng trên thực tế thái độ đề phòng của y đã nới lỏng, thong dong hơn nhiều.



Dù sao cũng là lần thứ hai đến đây, chẳng xa lạ gì nữa, bên trong còn chẳng có người.



Nhưng không nghĩ rằng, ngay khi y vừa vòng qua tượng phật, trong chớp mắt đặt chân vào hậu điện…



Một cỗ chưởng phong hung mãnh đột ngột phóng tới!



Trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón vọt ra một luồng sức mạnh uy áp, tăng cao trong im lìm, nổ tung trong tĩnh lặng!



Mãnh liệt!



Mạnh mẽ!



Không có sát khí, mà hùng hậu bá đạo!



Tức khắc da đầu Thẩm Độc căng cứng, theo bản năng suýt cao giọng quát lên, nhưng lập tức tỉnh táo, hung hăng nuốt một tiếng “Ai” xuống bụng!



Giữa lúc kinh hoảng, chỉ kịp vội vàng tung một chưởng!



“Ầm!”



Lục Hợp Thần Quyết bùng nổ, chưởng lực cuồng bạo tức thì va chạm với chưởng phong vọt ra từ trong bóng tối!