Bạn Học Hoàng

Chương 47




Hoàng đồng học là đứa nhát gan, điểm này chính cậu cũng biết.

Vì lẽ đó, mãi cho đến trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cậu vẫn không dám gặp học trưởng, nguyên nhân đơn giản là vì không biết nên làm gì.

Cậu lén lút thăm dò học tỷ, hỏi học tỷ học trưởng cùng cậu con trai kia yêu nhau như thế nào rồi, học tỷ liền cười, hỏi cậu tại sao không tự mình đi hỏi.

“Em không nên quấy rầy bọn họ.” Hoàng đồng học nói, “Hơn nữa, học trưởng sắp thi rồi, em không thể làm phiền anh ấy.”

Học tỷ không nói lời nào, chỉ cười nhìn cậu.

Khí trời bắt đầu nóng, tất cả mọi người đổi lại đồng phục mùa hè, Hoàng đồng học nhìn các anh chị lớp 12 ở trên sân cỏ chụp ảnh tốt nghiệp, trong lòng khó mà nói là cảm giác gì.

Nghỉ giữa giờ, Hoàng đồng học thực sự nhịn không được, đi ra ngoài tìm khắp nơi, rốt cuộc tìm được học trưởng đang chụp ảnh, cậu ngại đi qua gọi người, chỉ có thể đứng ở một bên chờ được nhìn thấy.

Chuông vào học vang lên, học trưởng vẫn chưa nhìn về phía cậu.

Cậu gấp vô cùng, rốt cục lấy dũng khí chạy về phía học trưởng.

Hoàng đồng học đứng phía sau học trưởng, kéo kéo phía dưới đồng phục của anh.

Học trưởng lúc đầu còn không để ý, khi phát hiện ra là cậu thì sửng sốt một chút, sau đó vui mừng cười hỏi: “Làm sao em lại ở chỗ này?”

Khuôn mặt nhỏ của Hoàng đồng học đỏ bừng, cậu nói: “Em muốn chụp cùng anh tấm hình.”

Trời mới biết Hoàng đồng học dùng bao nhiêu dũng khí mới dám nói ra câu này, cậu nói: “Học trưởng, nhưng em không có máy ảnh.”

“Đến đây.” Học trưởng ôm chầm cậu, đem máy chụp hình trong tay mình đưa cho người ở bên cạnh: “Chụp vài bức đẹp đẹp cho bọn tao nhé.”

Hoàng đồng học bị học trưởng ôm, cứng ngắc đứng đó, đần độn  đến nỗi quên cả cười.

Nam sinh chụp ảnh cho bọn họ cười nói: “Mày bảo người thân của mày cười tí đi, nghiêm túc quá!”

Đàm Tử Dực nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng đồng học: “Làm sao vậy? Không vui à?”

Hoàng đồng học quá sốt sắng, hoang mang rối loạn, lắc đầu liên tục.

“Cười một cái, “Đàm Tử Dực chọt chọt mặt cậu, “Thả lỏng một chút.”

Hoàng đồng học hít thở sâu một hồi, sau đó hé ra một nụ cười vẫn có chút ngu đần.

Có cười ngốc nghếch hay tức giận nhìn trong mắt Đàm Tử Dực cũng thấy đáng yêu.

Cứ như vậy, hai người chụp vài tấm, sau đó dưới sự chỉ huy của “thợ chụp ảnh”  Hoàng đồng học làm cái thủ thế chữ V, nhìn càng ngu hơn.

Sau khi chụp xong, Hoàng đồng học nói: “Học trưởng, em phải trở lại học.”

Đàm Tử Dực đột nhiên ý thức được Hoàng đồng học vì chụp ảnh với anh mà cậu trốn tiết, anh vò vò tóc người trước mắt nói: “Ừ, đi đi, khi nào rửa ảnh anh mang đến cho em.”

Hoàng đồng học đã lâu không cùng học trưởng nói chuyện tử tế, vào lúc này, nhìn người này, cảm thấy có chút không chân thực.

“Học trưởng, em có thể xin anh một thứ nữa không?”

“Hả? Cái gì?”

Hoàng đồng học chỉ chỉ thẻ tên trước ngực đồng phục học trưởng nói: “Cái này có thể cho em không?”

Cái thẻ tên kia in ba chữ “Đàm Tử Dực”.