Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 7:Lần đầu tiên (H)




Ưng Túc đã dùng nhiều cách để ngăn chặn việc ly hôn trước khi ba anh chịu giao ra chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Phan Lục nhưng tất cả các cửa đều chỉ lắc đầu trả lời anh. Một chiêu của Phương Bảo Vy không chỉ độc mà còn chuẩn. Nếu bọn họ không xử cho hai người họ ly hôn thì ngay cả chánh án cũng khó giữ ghế. Hơn nữa nếu anh không đồng ý ly hôn thì những bằng chứng này có thể sẽ bay lên mạng gây ảnh hưởng lớn đến giá cổ phiếu của tập đoàn. Ba của Ưng Túc dù thương anh thì cũng không thể làm ngơ trước sức ép của cổ đông mà đuổi anh ra khỏi công ty. Vương Minh Kỳ hiến kế cho anh hãy thuyết phục Bảo Vy rút đơn, đó là cách duy nhất. Vậy mà Ưng Túc đã không mềm mỏng thuyết phục Bảo Vy, ngược lại còn muốn trả thù cô cho hả giận.

Hôm đó, anh về nhà khá sớm ngồi chờ Bảo Vy. “Cầm thú kế” của anh bắt đầu bằng việc “gậy ông đập lưng ông”. Anh vui vẻ cùng Bảo Vy ăn tối nói là muốn kết thúc cuộc hôn nhân này trong êm đẹp. Dẫu sao giữa họ cũng là chỗ bạn bè, anh không muốn sau này tình cờ gặp lại cũng không thể nhìn mặt nhau. Lúc nói những lời này, Ưng Túc cắn lòng chịu đựng, cũng như chịu thiệt ăn một “thằng đàn ông” như cô. Nhưng vì để hạ bệ lòng tự cao của Bảo Vy, anh chấp nhận.

Sau vài ngụm rượu nho, cô đã ngã xuống bàn. Ưng Túc vỗ vỗ vào mặt cô, lắc lắc đầu, lưỡi khuấy đảo trong miệng, môi đắc ý cười lớn: “Chỉ là một cô gái, có bao nhiêu là thủ đoạn mà muốn đấu với tôi?”. Nói xong, tiếng cười càng đậm. Anh xốc Bảo Vy lại, nhanh chóng bế cô lên phòng.

Nhìn cô bất động nằm trên giường, gương mặt anh không nhuốm chút dục vọng. Mẫu người như cô nhìn trái, nhìn phải không có đến nửa điểm thu hút anh. Anh cho rằng chiếm đoạt cô là cách duy nhất khiến cô tổn thương.

“Dẫu có bao nhiêu mạnh mẽ thì cô vẫn là con gái, à không là đàn bà ngay bây giờ đây.” Sau khi điều chỉnh lại lời nói, Phan Ưng Túc càng hứng chí cười lớn. Tiếng cười hả hê, lạnh lẽo như hàn khí bốc lên từ địa ngục.

Anh nằm bên cạnh cô, lấy tay vỗ vỗ hai má của cô. Bảo Vy bị đánh thuốc mạnh nên nằm mê man bất tỉnh. Anh vuốt ve đôi má cô rồi xuống đến miệng. Ngón tay dừng lại, vỗ nhẹ lên đôi môi căng mộng của cô: “Cái miệng này nếu không phun ra lời kiêu ngạo, có khi tôi sẽ cắn nó mỗi ngày.”

“Phương Bảo Vy à, tôi là thương nhân, làm sao có thể chịu lỗ về phần mình. Cô muốn ly hôn rồi mà còn có thể giống như Đức Mẹ Maria sao?”

Hắn nhìn nàng, giả vờ thương tiếc như nhìn một con mồi sắp bị hắn xuống tay. Gương mặt mười phần thỏa mãn đủ mười. Vừa nói hắn vừa lắc đầu chậc lưỡi: “Nếu chuyện cô còn nguyên vẹn bị đồn ra ngoài, người ta sẽ nghĩ thế nào về tôi?”

Ngón tay thon dài ma mị lướt xuống cần cổ cô, hắn không đứng đắn bắn ra tiếp một câu: “Da dẻ mịn màng mát lạnh như thế này. Cũng không tệ!”

Hai chiếc nút ở cổ áo của cô bị hắn giật ra, nửa đôi ngực lộ ra, hắn lại chậc lưỡi buông tiếp lời dơ bẩn: “Mới hai cái nút mà đã mê người như vậy.”

Hắn nheo mắt, gương mặt vẫn thản nhiên, không nhuốm chút say đắm nào, ung dung nói: “Tiến sĩ y khoa sao? Tôi rất muốn biết lúc ở trên giường thì cô có khác gì đàn bà khác hay không?”

Hắn cười lớn, tiếng cười đắc chí, khoái trá vang lên khắp căn phòng ngủ sang trọng. Cuộc hôn nhân này, dù thế nào hắn cũng phải là người có lợi nhất. Còn cô, cái gì cũng sẽ mất, quan trọng nhất là kiêu hãnh của cô từ đây sẽ bị hắn không thương tiếc ném đi như quần áo trên người cô lúc này, từng món từng món bị ném sạch.

Người tính không qua trời tính. Hành động này của hắn không những không khiến lòng kiêu hãnh của Bảo Vy bị trù dập mà lại là nước cờ tử của cả đời hắn.

“Trong cuộc đời của Phan Ưng Túc tôi, hối hận nhất chính là đã đùa với lửa. Bởi vì sau đó tôi mới biết tôi đã tự đào hố chôn mình. Thảm hơn là tôi học được từ “mê muội” được viết như thế nào.”

Sau này không ít lần Phan Ưng Túc đã nghĩ như vậy. Bởi anh không bao giờ nghĩ rằng có lúc anh lại nhớ Bảo Vy và lần đầu tiên này đến thơ thẩn mất hồn.

Trước mặt anh lúc này là một Bảo Vy không có gì che đậy. Anh đã nhìn cô không chớp mắt suốt hai phút. Toàn thân cô tỏa ra vẻ đẹp nữ tính khó cưỡng mà bình thường bị che kín bởi trang phục cứng đờ. Không chỉ các đường nét, số đo của cô đều được giữ gìn tốt đến mức đáng kinh ngạc mà còn có cả làn da hoàn mĩ trắng hồng tương phản với màu sậm của ra giường hòa cùng ánh sáng vàng ấm áp của đèn ngủ trong phòng trở thành bức tranh tuyệt đẹp hút lấy tầm mắt anh.

Trên người cô, từ đầu đến gót toát ra một loại khí chất thuần khiết và thanh sạch đến độ khiến hắn ngay lập tức muốn chạm vào.

Lúc này trong mắt hắn đã bắt đầu nhen nhóm dục vọng. Đá lưỡi liếm môi mấy cái, hắn liền hành động. Những va chạm đầu tiên, những rung động thực sự bắt đầu xảy ra với hắn. Nhìn cô ngoan ngoãn nằm trên giường, gương mặt say ngủ đẹp tựa ánh trăng như đang mời gọi hắn.

Máu trong huyết quản hắn như đang chạy ngược, sôi trào. Hắn trườn lên giường vòng tay ôm cô. Cảm giác này thật khiến hắn hài lòng. Bàn tay hắn di chuyển mấy cái để  thỏa mãn xúc giác. Hương chanh từ tóc cô bao quanh mũi hắn nhẹ nhàng mà dịu êm. Hắn nhắm mắt và tận hưởng hương thơm thanh sạch trên da thịt cô. Không có mùi nước hoa ấn tượng, chỉ thoang thoảng mùi rượu vang đỏ và mùi da thịt của thiếu nữ đôi mươi, còn có cả chút mùi ête từ bệnh viện mang về. Tất cả hòa lẫn với nhau tạo nên hương thơm thanh khiết của riêng cô.

Từ lúc nào bụng dưới của hắn đã âm ỉ lửa, không kiềm chế được nữa hắn liền chiếm lấy cơ thể cô. Lần đầu của Bảo Vy cứ mơ hồ mà mất đi, không chút đau đớn, không chút cảm giác. Chỉ một cái nhíu mày như có như không trên gương mặt bầu bĩnh trắng nõn.

Cả đêm hôm đó, Phan Ưng Túc như tên háo sắc bị bỏ đói lâu ngày. Hắn liên tục muốn cô dù rằng cô chỉ như cái xác không chút phản ứng nhưng ma xui quỷ khiến, hắn lại thích cái cảm giác ở trong cô đến phát điên.

Phụ nữ vì hắn bày trò chưa từng ít. Loại gợi cảm, ngây thơ hay biết rên rỉ cũng không hề thiếu. Khuất phục hay ỏng ẹo, thật lòng hay giả vờ, lần đầu hay thành thục cũng không đếm xuể. Nhưng tất cả đều như gió bay qua cuộc đời hắn không lưu chút vết tích. Chỉ có loại nằm như cá chết này của Bảo Vy là khiến hắn cả đời không quên.