Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 6:Bức ảnh




Sau khi từ tòa án về nhà, anh chán chường nằm dài ra giường. Căn phòng này bình thường vẫn là chỗ ở của Bảo Vy, hôm nay mọi thứ sao lạnh lẽo thế này? Ánh mắt anh chuyển dời bốn phía cố tìm ra dấu tích còn sót lại của cô nhưng tất cả chỉ là số không.

Trong căn phòng cô tịch, thím Lý nhẹ đẩy cửa bước vào, nét mặt bà có chút hiu quạnh: “Cậu chủ, mợ chủ kêu tôi đem hết mấy thứ này vứt đi. Cậu có cần xem qua trước khi tôi vứt đi hay không?”

Ưng Túc xoa xoa mi tâm, mệt mỏi ngồi dậy đón lấy thùng giấy từ tay của thím Lý. Anh không biết vì sao nhìn thấy thái độ mừng rỡ của Bảo Vy khi nhận giấy quyết định ly hôn lại khiến lòng anh trống trải đến vậy. Cảm giác mục ruỗng từ tim khiến mười ngón tay tê dại, bàn tay anh khẽ run, từ từ mở nắp thùng ra xem.

Mười sáu năm tình bạn, nửa năm vợ chồng nhưng đau lòng thay một tấm hình giữa hai người cũng không có đừng nói đến vật kỷ niệm gì. Bên trong thùng hoàn toàn là hình của anh cùng những người phụ nữ khác sánh vai đi ăn, đi mua sắm, đi khách sạn... Còn có cả cái đĩa CD tang chứng cho những cuộc phong tình trụy lạc của anh. Nửa năm sống cùng, tài sản chung cũng chỉ có mấy thứ tội chứng này. Phan Ưng Túc nắm chặt nắm tay, nhăn mặt, rồi tức giận hất tung thùng đồ xuống giường.

Phía dưới đáy thùng giấy văng ra một tờ giấy đăng ký kết hôn mới tinh không tì vết vừa nhận vài tháng trước kèm theo bức ảnh chụp ở Sở Tư Pháp hôm đó. Tấm hình gượng gạo xấu xí đến đáng thương. Nhưng lúc này đây, khi nhìn thấy nó anh ngỡ như nó là con cá Bống sót lại trong giỏ cá của cô Tấm. Anh hân hoan, anh ngây ngốc lại tự nhiên thấy mãn nguyện. Hoá ra giữa hai người cũng có một cái gì đó dính với nhau.

Bàn tay thon dài đầy các nốt chai sần của anh nhẹ vuốt tấm hình. Anh chưa bao giờ nghĩ anh sẽ thèm liếc mắt đến tấm hình chụp cùng cô nhưng lúc này đây không hiểu vì sao anh lại nâng nó trên tay mình không muốn rời ra.

Trong bức ảnh, gương mặt của Bảo Vy vẫn như lúc còn nhỏ toát lên vẻ thông minh rạng ngời. Vầng trán cao, đôi mắt sáng, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu. Dù là cố gượng cười thì vẫn lộ ra cái “lúm đồng tiền vạn năng”. Sở dĩ Ưng Túc gọi lúm đồng tiền của cô là “lúm đồng tiền vạn năng” là vì lúc còn nhỏ mỗi khi gặp bài toán khó khăn đến mấy, chỉ cần Bảo Vy mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền là coi như bài toán được giải quyết. Lâu dần thành phản xạ có điều kiện, cứ nhìn thấy lúm đồng tiền trên mặt cô là anh lại thấy vui vẻ. Anh không biết vì sao từ lúc gặp lại cô, chưa từng một lần nhìn thấy nó xuất hiện nữa.

Ưng Túc tựa lưng vào thành giường, hai chân tùy ý duỗi thẳng trên sàn, chiếc áo sơ mi đã bị mở vài nút, ánh nắng bên ngoài cửa sổ đổ bóng trên người anh. Đường nét điển trai của khuôn mặt bị vẻ sầu não che lấp. Phan Ưng Túc không biết gọi tên cảm giác này là gì. Anh mơ hồ nhắm mắt nghĩ về đêm hôm đó.

Anh nhớ kỹ lúc nhận thông báo của tòa án về việc ly hôn, anh đã nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến vẻ đắc thắng của Bảo Vy. Cuộc đời này của anh chưa từng thấy đứa con gái nào thích đối chọi với đàn ông như cô ta.

Lúc nhỏ đi học thì gây thù với mấy anh lớp trên chỉ vì đi ngang thấy người ta giải Toán, không kiềm lòng được nhảy vào. Cô ta nhiều chuyện thì chớ, lúc giải xong còn phủi mông đứng dậy chửi người ta ngu. Tụi nó không đến vây đánh thì anh đi bằng mông.

Lúc đó, anh đang đi cùng cô về nhà, không phải anh vì cô ta mà muốn làm anh hùng. Chỉ vì anh quá ụt ịch chạy không nhanh bằng cô ta. Kết quả là anh bị đánh đến thương tích đầy mình đau đến cả tuần. Người ta thường nói cuộc đời anh tươi đẹp là từ gặp được em, nhưng với Phan Ưng Túc anh thì cuộc đời anh tàn tạ là từ khi gặp phải cô gái tên Phương Bảo Vy. Vì đó không phải là lần duy nhất. Bảo Vy rất thích hơn thua trí tuệ với người khác cho nên lần nào cũng là anh lãnh đạn thay cô ta.

“Bảo Vy, em có thể đừng đi kiếm chuyện với người khác được không? Họ sẽ đánh em đấy.”

Bảo Vy bĩu môi, cong miệng hất mặt lên nói: “Bọn họ toàn là lũ ngu ngốc, chỉ là bọn tay chân to phá hoại hoa màu. Em không phục, cũng không sợ.”

Gương mặt Ưng Túc liền trở nên nhăn nhó, anh lí nhí nói: “Nhưng anh sợ, anh thật sự sợ.”

Nghĩ đến đây anh lại phì cười. Lần nào gây họa xong, cô cũng đứng chờ trước sân nhà anh, áy náy ngóng ra cổng. Khi thấy anh về thì cô liền lăng xăng hỏi han rồi lấy dầu, lấy rượu và cả trứng gà xoa cho anh. Anh chưa từng thấy đứa bé nào tám tuổi lại lanh và biết nhiều như cô. Bạn bè của cô hay cà bạn bè của anh lúc đó đều không như vậy.

Anh nhớ gương mặt trẻ con có hai bím tóc đung đưa khi cô cầm trứng gà xoa xoa cho anh. Ánh mắt quan tâm và chăm chú đó nhiều năm không thay đổi.

Ưng Túc bất giác lấy tay sờ lên trán, Bảo Vy may vết thương khéo như vậy, một chút khó chịu cũng không có. Ánh mắt hôm ấy lần nữa như dây leo quấn lấy tâm trí anh khiến anh từng nghĩ đến chuyện sẽ về nhà nhiều hơn để tìm kiếm ánh mắt đó. Chỉ là anh không tìm được điều gì khác ngoài sự hững hờ lạnh băng vô tình của cô.