“Bảo Vy đừng khóc, đứng lên đi, đừng phủi nữa. Không ăn được đâu.”
“Huhu... nhưng mà em vẫn chưa ăn sáng. Em đói bụng lắm!”
Ưng Túc lúc đó mặt rất buồn nhỏ nhẹ nói với cô: “Anh cũng không có tiền nhưng anh còn ổ bánh mì lúc sáng mẹ anh nhét vào cặp. Anh lấy cho em nha.”
Bảo Vy lúc đó đã không tin vào tai mình, Ưng Túc nổi tiếngtham ăn lại ăn được rất nhiều, hắn làm sao có thể đưa bữa sáng của hắn cho cô. Bảo Vy vẫn đang “bán tính bán nghi” thì đã thấy ổ bánh mì chà bông ngon lành chìa ra trước mặt. Cô ngẩng mặt lên nhìn Ưng Túc kinh ngạc. Ánh mắt lóng lánh nước hàm chứa sự biết ơn.
“Anh đưa em bữa sáng rồi thì anh ăn cái gì?”
“Không sao, anh đã uống sữa ở nhà rồi.”
“Uống sữa làm sao no được, hay là chúng ta chia nhau nha.”
Ưng Túc cười cười gải gải đầu khen ngợi: “Vẫn là Bảo Vy thông minh nhất.”
Nghĩ đến kỷ niệm tốt đẹp lúc xưa tự nhiên Bảo Vy lại mủi lòng. Cô buông cánh tay đang giữ ở cửa ra, Ưng Túc theo đó là mỉm cười hài lòng nhìn cô, sau đó tự nhiên bước vào nhà.
Bảo Vy đi ra bếp đeo tạp dề vô và bắt đầu bật bếp lên. Cô không nhìn Ưng Túc nhưng vẫn hỏi hắn: “Anh muốn ăn món gì? Trứng gà ốp la hay là pizza?”
Ưng Túc tỏ ra vô cùng dễ chịu, miệng vẫn duy trì nụ cười dịu dàng nói: “Cái gì cũng ăn.” Nhưng trong bụng thì nghĩ thầm: “Thích nhất là ăn em. Không có món đó sao?”
Chỉ một ý nghĩ thoáng qua nhưng lại khiến anh tiếp tục bức rứt. Người ta cai nghiện ma túy thì một tuần, còn anh thì mấy tháng rồi chưa hết nghiện. Qua được cơn này có khi anh thành “thụ” mất thôi.
“Chết tiệt, nhìn cái mông cô ta kìa. Còn đeo tạp dề nữa. Muốn đóng phim cậu chủ và người giúp việc sao?”
Bảo Vy đang đứng chiên trứng thì cảm giác có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình. Cô liền quay qua thì bắt gặp ánh mắt Ưng Túc đang nhìn chằm chằm mình. Bảo Vy lớn giọng gắt: “Phan Ưng Túc, anh nhìn gì đấy hả?”
Lúc này hắn mới giật mình ngẩng ra, vội vô tội lắc đầu chối: “Không, không, anh có nhìn gì đâu. Anh chỉ đang chờ em thôi.”
Bảo Vy đưa mắt tinh tường quan sát hắn rồi hỏi lại: “Sao mặt anh tự nhiên lại đỏ thế kia?”
Ưng Túc có tịch rục rịch vội đưa tay lên sờ hai má của mình rồi vỗ vỗ mấy cái.
“Chết tiệt! Thằng nhóc này. Lại hại anh nữa sao?”
Sau đó anh không nói đến lời thứ hai liền chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Tiếng ngước đều đều chảy ra khiến Ưng Túc ngán ngẩm.
“Anh đã giáo huấn chú mày năm lần bảy lượt rồi. Khổ lắm! Tối qua vừa răng đe, sáng nay lại y như cũ. Đàn ông con trai lớn rồi mà cứ làm chuyện cho người ta khinh là sao?”
Ưng Túc lúi húi rửa tay, rửa mặt, miệng không ngừng lẩm bẩm. Cho đến khi anh xoay qua xoay lại tìm khăn lau mặt thì mới phát hiện vài dị vật chói mắt.
Rất nhanh, ánh mắt anh liền thay đổi lộ ra tia gian manh, đường nét ôn hòa trên gương mặt cũng liền biến thành sắc nhọn. Hai tai người cũng biến thành tai sói. Vâng, đại sắc lang Ưng Túc đã biến hình và liền làm trò biến thái.
Thấy Ưng Túc từ nhà vệ sinh bước ra, Bảo Vy liền hỏi: “Anh không sao chứ?”
Ưng Túc cười cười giả lả lắc đầu vui vẻ đáp: “Không sao!”
Bảo Vy không nghi ngờ gì liền gật đầu rồi dọn bữa sáng ra bàn ăn cho hắn. Bởi vì vị trí bàn ăn đặt ngay cửa sổ nhìn ra vườn hoa cho nên Bảo Vy rất thích ngồi ở đây làm việc, trong lúc hắn dùng bữa sáng thì Bảo Vy ngồi đối diện uống trà và đọc sách.
Chốc chốc cô lại ngẩng mặt lên nhấp một ngụm trà hoa rồi cúi xuống dán mắt vào trang giấy, tuyệt không thèm nhìn đến người đối diện. Ưng Túc vừa ăn vừa nhìn theo từng cử động của cô. Ánh nắng dìu dịu phảng chiếu lên gương mặt thanh tú với vầng trán cao thông minh ngời ngời. Tự nhiên ở vào khoảnh khắc và vị trí ngồi ngược sáng này, hắn thấy cô đẹp lạ thường. Tim hắn lại có chút rung động, theo liền rung động của tim là tầm mắt hướng xuống chiếc cổ cao thon gầy lộ ra xương quai xanh quyến rũ.
“Chết tiệt, cô ta lại mặt cái áo hai dây bằng ren nữa. Hôm qua màu hồng, hôm nay lại vàng nhạt. Đây chính là ép người làm bậy.”
Ưng Túc ăn rất chậm, rất chậm như sợ ăn hết thức ăn trên đĩa thì sẽ bị tống cổ đi cho nên anh cứ ê a nhai với tốc độ rùa cõng theo ốc sên cùng nhau lết. Còn Bảo Vy lại đọc sách rất tập trung, chốc chốc cô lại dán giấy ghi chú rồi lại ghi ghi chép chép lên trên đó, cho nên trước sau đều không quan tâm ánh mắt của sắc lang háo đói trước mặt mình. Hắn được dịp ngắm thỏa thê cho nên tranh thủ nhìn vào trọng điểm. Ánh mắt hắn từ xương quai xanh nhanh chóng chuyển dời xuống dưới, chớp chớp mắt vài lần cố tập trung nhãn lực nhìn xuyên thấu của mình cho nên hai má từ lúc nào đã đỏ ửng lên.
“Đáng ghét, nhìn mãi không thấy được cái cần nhìn. Nhãn lực kém như vậy, lần sau phải tìm cái kính đeo vô mới được.”
Mắt nhìn thì tay chân phải động đậy. Hai tay Ưng Túc một bên cầm dao, một bên cầm nĩa siết chặt cố nén dục vọng xuống đáy lòng. Chỉ có điều chân anh lại không nghe lời anh, cứ thẳng phía trước mà tiến. Tiến thế nào lại chạm vào mũi ngón chân của Bảo Vy. Va chạm này rất nhẹ, rất nhẹ đến nỗi không thể khiến Bảo Vy bận tâm nhưng không biết từ đâu điện lại truyền ngược vào người Ưng Túc. Chốc chốc hắn lại rung người lên, lấy chân ra rồi lại khẽ chạm nhẹ vào đầu ngón chân của cô. Đụng chạm nhẹ vậy thôi nhưng lại khiến hắn thấy mãn nguyện trong lòng. Đầu óc hắn lại miên man suy nghĩ, có Trời mới biết từ lúc nào hắn lại thích mơ mộng và tưởng tượng như vậy. Xém tí nữa thì thành thi sĩ.
Bữa ăn day dưa mãi cũng dứt. Lúc hắn rời khỏi nhà Bảo Vy là gần năm giờ chiều. Bảo Vy thấy hắn rời đi thì thở phào nhẹ nhõm. Ngồi thêm chút nữa có khi nàng phải mời hắn ăn bữa tối.