Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 112:Chương 74: Lần thứ ba (H) (1)




“Ưng Túc... chúng ta...” - Sau một lúc bị hắn ngấu nghiến đôi môi, Bảo Vy mới cố né ra nói được vài từ.

Thấy cô muốn nói gì đó cho nên hắn dừng lại, trong hơi thở gấp gáp hắn nhẹ nhàng nói: “Em không muốn sao?”

Bảo Vy nghe xong một câu nhiều ẩn ý như vậy thì liền thẹn thùng hướng mắt về nơi khác không dám nhìn vào ánh mắt cháy bỏng như mặt trời trên sa mạc ấy nữa. Cô khẽ khàng và ngại ngùng nói: “Không phải, em chỉ thấy... chúng ta... đi nhanh quá!”

Ưng Túc nghe xong thì liền mỉm cười vuốt nhẹ những sợi tóc trên mặt cô, nhẹ nhàng giải thích: “Chúng ta cưới nhau gần ba năm, chỉ quan hệ có hai lần. Em nói coi chúng ta đi nhanh hay đi chậm?”

Bảo Vy nhìn hắn rồi ráng cãi lại: “Chúng ta... đã ly hôn rồi.”

Ưng Túc thở dài, không biết nên khóc hay nên cười với cô vợ thông minh của mình. Anh lắc đầu nói: “Bảo Vy à, anh là người thô lỗ nên anh thực sự rất muốn chửi tục lúc này. Những gì xảy ra giữa hai chúng ta anh không muốn nhắc lại hay giải thích nữa. Em đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, kết quả cũng chỉ có một mà thôi.”

Bảo Vy ngây ngây ngơ ngơ hỏi lại: “Kết quả gì?”

Ưng Túc không còn kiên nhẫn nữa, cũng không trả lời cô mà trực tiếp cởi chiếc áo sơ mi trắng của Bảo Vy ra rồi ném đi. Bất ngờ trước hành động này của hắn, cô lấy tay che lại phần da thịt lộ ra ngoài của mình rồi đưa đôi mắt trong ngần nhìn anh một cách ngượng nghịu.

Ưng Túc nhìn thấy cảnh này thì cơ thể liền có phản ứng, anh cúi đầu lên vai cô bắt đầu hôn nhè nhẹ từ vai đến xương quai xanh rồi lại lần lên phía cổ rồi lại chuyển xuống phần nhô cao. Cứ như vậy nhè nhẹ nhè nhẹ và chậm rãi khiến toàn thân Bảo Vy tê dại. Những kiến thức y khoa cô được học giúp cô biết rõ cảm giác này là gì nhưng khi thực sự trải qua với hắn cô mới biết đó là cảm giác không có tên gọi chính xác mà chỉ có cảm nhận trong lòng.

Chiếc áo thun trắng hai dây của cô cũng đã được kéo trễ xuống, lộ ra những phần gợi cảm nóng mắt. Hơi thở của Ưng Túc ngày càng dồn dập hơn, trong tiếng thở gấp, anh chỉ có thể nói: “Chỉ có một kết quả này thôi. Bảo Vy, anh không chịu hơn được nữa. Anh rất nhớ em. Em có đồng ý cho anh không?”

Bảo Vy nhìn hắn thật kỹ, trong ánh mắt hắn sự nhớ nhung đã tràn đầy. Cô biết hắn không nói gạt cô. Bởi vì hai năm qua, cô cũng giống như hắn. Rất nhớ!

Bảo Vy đưa hai bàn tay gầy gò lên giữ hai bên má của hắn, nhẹ nhàng nói: “Ưng Túc, hai năm qua em cũng rất nhớ anh. Nếu như giữa hai chúng ta đã không thể chia tay. Vậy thì hãy là của nhau nha.”

Trái tim Ưng Túc lúc này có vô vàn cảm giác không biết gọi tên mà cũng khó nói thành lời. Đưa bàn tay có nhiều vết chai chạm lấy bàn tay cô, anh kiên định nói: “Mãi mãi là của nhau.”

Bảo Vy rướn người, lần đầu tiên cô chủ động đặt môi lên môi một người đàn ông, yêu thương mà hôn lấy. Toại nguyện và thỏa mãn, chính là cảm giác lúc này trong lòng cô.

Ưng Túc không chờ nổi nữa, vòng tay qua eo cô, ghì chặt rồi yêu thương giữ lấy đôi môi ấy. Trái tim anh dồn dập, trái tim cô liên hồi trống trận hoà vào nhau hoàn mĩ đến tuyệt vời.

Chỉ trong phút chốc, đôi tim đã kề sát nhau, da thịt gần như hòa làm một, Bảo Vy hạnh phúc trong lần đầu tiên hoàn toàn tỉnh táo này của cô. Ưng Túc cảm thấy đây chính là thành công nhất đời anh, khi mà người con gái anh yêu không cự tuyệt anh nữa. Từ ánh mắt đến thân thể của hai người đều toát lên một loại hạnh phúc của tình yêu.

Sau một hồi xoắn xít, hai người lúc này đã không còn gì che đậy trước mặt nhau nữa. Mặc dù đã là lần thứ ba của hai người nhưng với Bảo Vy thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn một cách trực tiếp và rõ nét như vậy. Có một chút ngần ngại, một chút e dè khiến cô cứ quay mặt đi không dám đối mặt với hắn. Ưng Túc cười cười nhìn người phụ nữ của mình toàn thân đang hồng lên vì e lệ khiến anh càng muốn yêu thương thật nhiều. Tuy nhiên, miệng anh vẫn phát ra lời trêu chọc cho ai đó càng thêm ngượng ngùng: “Quay mặt qua đây, em phải tập nhìn cho quen.”

Bảo Vy ngại ngùng nên cứ liên tục lắc đầu, hắn thấy vậy liền mạnh mẽ lấy tay cô đặt vào nơi nóng nhất trên người hắn khiến Bảo Vy giật mình quay mặt sang. Biết đã bẫy được cô, hắn liền cười lớn. Bảo Vy cắn môi rụt rè rút tay về.

Ưng Túc càng quá đáng hơn, được thể càng ra sức càng quấy đưa tay cù vào người Bảo Vy dồn dập khiến cô co rút người lại phản kháng hắn, đấm vào người hắn liên hồi. Tiếng cười đùa vui vẻ phát ra được một lúc thì im bặt. Bảo Vy trừng mắt nhìn hắn, miệng há hốc. Còn Ưng Túc thì nở nụ cười thành tựu, sảng khoái cười lớn. Hai tay hắn rê nhẹ nhàng lên hai đùi cô rồi xuýt xoa hỏi: “Em có thích cảm giác này không?”