Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 106:Chương 72: Động lòng (1)




Cả buổi sáng hôm đó Bảo Vy luôn tự nhủ rằng mặc kệ hắn nhưng lúc nào mắt cô cũng hướng về phía doanh trại của quân Mĩ. Tiếng thổi kèn hiệu của chỉ huy, tiếng hô hào của quân nhân tất cả đều lọt qua đơn vị chữ thập đỏ của cô. Bảo Vy nghe hết, rõ mồn một nhưng vẫn không thấy cái mặt của hắn đâu.

Đến lúc ăn cơm xong, cô lại leo lên bậc đá hóng mặt qua bên kia bờ lô cốt nhưng vẫn không thấy hắn lộ mặt ra bên ngoài. Cái nắng của sa mạc nóng đến hơn bốn mươi độ khiến da của Bảo Vy phát bỏng lên nhưng cô không thấy nóng, cứ đứng đó hóng qua bên kia. Đến mức vài đồng nghiệp làm chung phải ra hiệu gọi Bảo Vy xuống thì cô mới sực tỉnh.

Cả trưa hôm đó cô cứ như người mất hồn, va cái nọ vỡ cái kia. Trong lòng chỉ tự hỏi: “Liệu hắn có làm sao hay không?”

Có lúc cô lại tự lẩm bẩm: “Tập luyện quá sức như vậy trâu bò còn mệt nói chi con người.”

Rồi tự than thầm: “Không phải chỉ là hôn một cái thôi hay sao?”

Có khi lại đâm ra nghĩ quẫn: “Không lẽ bọn họ còn phạt đánh anh ấy.”

Lòng cô lại hoang man: “Nếu như vậy thì phải làm sao? Nếu anh ấy bị ra tòa án binh thì sao?”

Nghĩ đến trường hợp xấu nhất khiến Bảo Vy phát hoảng. Nhưng ngay sau đó thì cô lại tự trấn an mình: “Chắc không đến mức như vậy đâu? Cao lắm thì chắc chỉ bị giam lại mà thôi. Nhưng mà... bị giam cũng rất khổ. Lỡ họ không cho anh ấy ăn thì sao?”

Một bác sĩ đứng tuổi làm cùng Bảo Vy quan sát thấy tâm trạng cả ngày của cô như vậy thì liền đến gần nói xa nói gần: “Nếu quan tâm người ta thì hãy mạnh dạn đi tìm. Nếu không em sẽ giống như chị, nuối tiếc cả đời.”

Bảo Vy quay sang nhìn vị bác sĩ người Mĩ một lúc rồi tròn mắt hỏi: “Ý chị là sao?”

Người đó mỉm cười nói: “Ý của chị là nếu như năm đó chị yêu người đó hơn một chút, ở bên cạnh người đàn ông đó nhiều một chút thì bây giờ chị cũng không cần mỗi năm mua hoa đặt lên bia mộ của anh ấy.”

Nghe đến đây tự nhiên Bảo Vy có một cảm giác rụng tim, cô lắp bắp hỏi: “Người yêu... của chị... đã...”

Vị bác sĩ trung niên mỉm cười: “Chị thấy người sĩ quan hôm qua công khai hôn em trước mặt mọi người thì đã biết được anh ta rất yêu em. Bởi vì quy định trong quân đội rất nghiêm khắc. Họ tuyệt đối không để cho quân nhân xảy ra chuyện quan hệ nam nữ trong thời gian nhập ngũ đâu. Cậu ta bị phạt như vậy là nhẹ lắm rồi.”

Bảo Vy biết người đồng nghiệp này của cô không muốn kể về chuyện của mình cho nên cô cũng không muốn khơi lại vết thương lòng của chị ấy. Nhưng những lời của chị ấy giống như tiếp thêm một nguồn năng lượng cực đại khiến cô chưa đến ba giây đã chạy biến khỏi lều.

Lúc Ưng Túc đang ăn trưa thì thấy cấp trên của anh thông báo có người tìm. Anh vừa ngẩng mặt lên đã thấy Bảo Vy đang đủng đỉnh từng bước tiến về phía anh. Những quân nhân khác đang ăn cơm cũng dừng lại ngẩng mặt lên nhìn về phía Bảo Vy. Nhưng Bảo Vy không ngại ánh nhìn của họ cứ ngẩng cao đầu mà bước về phía người đàn ông ấy.

Ưng Túc ngẩng người, toàn thân anh cứng đờ nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười mong đợi. Bảo Vy tiến lại gần, cách anh chừng một bước chân, nhìn anh đôi phút rồi lấy tuýp kem trị trầy xước từ trong túi xách ra đưa cho anh, khẽ khàng nói: “Cái này... anh giữ lấy mà dùng. Ngày xoa hai lần lên những vết thương thì sẽ mau lành lắm đó.”

Nói xong Bảo Vy liền dúi tuýp kem vào tay anh rồi quay mặt chạy đi. Ưng Túc theo quán tính nắm chặt nắm tay lại, đưa tuýp thuốc lên nhìn rồi liền chạy theo sau Bảo Vy. Cả nhà ăn được chứng kiến một màn này thì liền hiểu được tình hình, không ai bảo ai tất cả cùng òa lên một cách phấn khích.

Bên ngoài khu vực phòng ăn, Ưng Túc tiến lại gọi Bảo Vy: “Chờ anh một chút!”

Bảo Vy dừng bước, quay mặt lại đối diện với Ưng Túc, ánh mắt cô nhìn thẳng anh, có chút gì đó ngần ngại lại có gì đó thương xót.

Ưng Túc nhìn Bảo Vy mỉm cười đến ngọt nhưng anh lại không biết nói gì, cứ lấy tay gãi đầu như thằng ngốc khiến Bảo Vy xị mặt hỏi lại: “Anh không có gì để nói thì tôi về. Đứng đây nắng lắm đó.”

Ưng Túc nghe vậy liền tháo cái nón trên đầu nhanh tay tiến lại gần rồi đội lên cho Bảo Vy. Hắn ngốc đến mức đội nón xong cho cô rồi còn lấy hay bàn tay che lên trên cho cô thêm lần nữa.

Bảo Vy nhìn cái dáng điệu cao cao của hắn đứng che nắng cho cô thì cô liền phì cười hỏi: “Quân nhân các người lúc ăn cơm cũng không cởi nón ra hay sao?”

Ưng Túc liền nói: “Không phải, họ không có quy định này. Tại anh quên thôi.”

Bảo Vy nhìn cái mặt của Ưng Túc khi khoác quân phục lên người tự nhiên nhìn rất buồn cười. Cô ngắm nghía anh một lúc rồi cười nói: “Tóc anh đã cắt ngắn, tai không còn đeo khuyên nữa mặc dù vẫn còn nhìn thấy cái lỗ nhỏ nhỏ. Nhìn anh rất ra dáng “người tốt” đó.”

Ưng Túc cười xòa đáp lại: “Trước giờ anh luôn là người tốt mà.”

Bảo Vy nghe xong liền bĩu môi, nghĩ nghĩ: “Đúng là hai năm nay hắn đã thay đổi rất nhiều. Da cũng dạn dày gió sương và cơ thể cũng rắn rỏi hơn.”

Nhìn hắn một lúc cô lại cúi đầu muốn quay đi. Hắn đưa tay giữ lấy tay cô định nói điều gì đó nhưng ngại nên lại thôi. Bảo Vy thấy vậy, quay sang khẽ hỏi, giọng cô rất chậm và nhỏ: “Hôm qua bị phạt chạy, chân anh chắc là đau lắm.”