Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời

Chương 89




Thư viện thành phố C.

Ban ngày thư viện không có người nào, bóng người thưa thớt, khoảng cách giữa các chỗ ngồi cũng rất xa, thỉnh thoảng có tiếng lật sách hoặc tiếng nói nho nhỏ.

Cho nên ở góc vắng của thư viện có xảy ra chuyện gì cũng không thu hút sự chú ý của người khác.

""Tô Ngự, cậu có rảnh không?""

""Không.""

""Cuối tuần cậu làm gì?""

""Học.""

""Haiz... Có cần phải nhàm chán như vậy không, bây giờ mới khai giảng đầu năm, bài tập ở đâu mà nhiều vậy?""

""...""

Thiếu nữ đang nói mặc váy liền và áo khoác mỏng, váy màu đỏ rực, màu son trên môi và màu váy bổ sung cho nhau, càng tôn lên làn da trắng ngần của cô.

Tô Nghiên trừng mắt, mặt hơi ngẩng lên, mắt hạnh cũng nâng lên, ánh mắt sống động như mang theo ánh sáng, hai tay chống ở giữa hai giá sách... Cũng vừa khớp với khoảng cách giữa hai giá sách này.

Phía sau là tường, Tô Ngự bị cô chặn lại ở lối ra duy nhất, trong tay anh còn cầm sách, lông mày hơi nhíu lại.

Cô ngăn cản như vậy, vẻ mặt lại không có chút xấu hổ nào, dáng vẻ là ""không đồng ý mình không cho đi"", mà anh lại không thể trực tiếp đẩy cô ra được.

Tô Ngự đã lớn đến ngần này, đã được tỏ tình vì vẻ bề ngoài hay do những lí do khác rất nhiều, nhưng anh chưa từng bị cô gái nào dây dưa đến mức này.

Từ buổi khiêu vũ trong bữa tiệc tối đón người mới tuần trước, anh chỉ coi là hơi giúp cô một chút... Mà bây giờ đã thành thế này.

Ngay cả bạn cùng phòng cũng cả ngày trêu ghẹo anh, nói cô bám theo anh giống như cái đuôi nhỏ vậy.

Tô Ngự dừng suy nghĩ trong đầu, không muốn biết cô làm thế nào mà biết được lịch sinh hoạt của mình: ""Cuộc sống của tôi rất nhàm chán."" Dù sao cũng không ra được, giọng anh bình tĩnh, trực tiếp chặn lời cô lại: ""Nửa tháng nay không phải cậu chưa biết.""

Tô Nghiên: ""..."" Vô cùng chính xác.

Qua nửa tháng quan sát, cuộc sống đại học của người này tuân theo quy tắc vô cùng nghiêm ngặt, ""sáng chạy bộ - ăn sáng - lên lớp - thư viện - kí túc xá"", đơn giản đến mức có thể gọi là sinh viên gương mẫu, Tô Nghiên rất muốn dán cho anh một cái huy hiệu lên trán.

Anh đã nói đến thế này rồi thì Tô Nghiên cũng hết cách, cô ấm ức ""ồ"" một cái rồi bỏ tay xuống, ngoan ngoãn nhường chỗ cho anh đi.

Tô Ngự nhìn khóe miệng hạ xuống của thiếu nữ, vẻ mặt thất lạc và không muốn hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Anh rất ít khi thấy dáng vẻ này của cô, cảm thấy có chút buồn cười, khóe môi giật nhẹ đến độ gần như không nhìn thấy, sau đó đi lướt qua cô để ra ngoài.

Còn chưa bước được hai bước, sau lưng đã vang lên giọng nói khôi phục sức sống như thường ngày: ""...Sáng mai gặp nha!""

Tô Ngự: ""...""

*

Lần đầu tiên Tô Nghiên gặp Tô Ngự là trong buổi khiêu vũ nửa tháng trước.

Ở thời đại này không có quá nhiều hoạt động giải trí, khiêu vũ được xem là một trong số đó, nhất là ở những con phố sôi động, đâu đâu cũng có thể thấy được phòng khiêu vũ mở cửa phát nhạc, buổi tối ăn xong, cho dù là già hay trẻ cũng đều muốn đến đó.

Có lẽ do thấy các hoạt động giải trí cho sinh viên quá ít nên đại học C sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ theo định kì, đôi khi nửa tháng một lần, đôi khi một tháng một lần.

Buổi khiêu vũ thứ nhất sau khi khai giảng được tổ chức vào cuối tuần, Tô Nghiên có việc về nhà nên không đi, lần cô đi là lần tổ chức vào ngày 1 tháng 10, cũng chính là tuần trước.

Cô theo chân một đám bạn học mới quen bên khoa ngoại ngữ, đều là con gái, ở trong buổi khiêu vũ các cô lấy được một bàn, vừa ngồi xuống đã bắt đầu nói chuyện.

Từ khi Tô Nghiên lên đại học mới thoát khỏi sự kiểm soát của người lớn trong nhà, đúng là muốn làm gì thì làm, nghe các cô nói chuyện thì muốn đi tìm người khiêu vũ, tinh thần cô lập tức tỉnh táo lại.

Cô sinh ra ở gia đình kiểu kia, thỉnh thoảng lại đi cùng bố mẹ đến các buổi vũ hội, cô cũng đã học hết các điệu nhảy từ khi còn nhỏ. Mà trong những dịp này đều là nữ sinh chờ nam sinh đến mời.

Hôm nay cô không phải như vậy.

""Oa, các cậu nhìn nam sinh phía trước đi! Bóng lưng thật đẹp mắt! Chính là ở bên kia kìa, người rất rất cao mặc áo sơ mi trắng ấy!""

""Đâu... Á, mình thấy rồi, là anh ấy đó, các cậu chưa từng gặp qua người này sao?""

""...Chưa nha, cậu biết sao?""

""...""

Tô Nghiên cầm cốc nước lúc uống lúc không, vừa nhìn từng đôi nam nữ đang trúc trắc khiêu vũ vừa nghe các cô ấy thảo luận.

""...Mình cũng chỉ nghe bạn trung học học ở khoa Kinh tế và Quản lí nói thôi... Ôi chao còn có thể vì cái gì nữa? Lớn lên đẹp trai chứ sao! Hơn nữa còn là đại tài tử, cả khoa của họ đều biết.""

Ồ, đại tài tử nha...

Tô Nghiên cười cười.

""Mình cảm thấy nhìn bóng lưng thôi cũng đã đẹp trai rồi."" Lại một cô gái khác nói.

Câu này được nói nhiều lần, cuối cùng Tô Nghiên cũng bị các cô ấy thu hút sự chú ý, cô tò mò nhìn về phía mà mọi người đang thảo luận, theo tầm mắt của các cô ấy tìm được nhân vật chính.

Cô gần như không tốn chút sức nào đã nhận ra... Thứ nhất, người này đúng là hạc giữa bầy gà, vừa liếc mắt đã thấy anh. Nhưng anh cũng không phải quá cao, tỉ lệ dáng người gần như hoàn hảo, chân rất dài, áo trắng quần đen, lưng thẳng tắp.

Chỉ đơn giản là nhìn bóng lưng thôi... Dường như cũng không tệ.

Tô Nghiên thấp giọng huýt sáo một cách lưu manh, bên tai vẫn là tiếng thảo luận không ngừng nghỉ: ""Nhìn như vậy cũng quá hoàn hảo nha! Hơn nữa dáng người của cậu ấy tốt như vậy, chắc chắn khuôn mặt sẽ tốt hơn nữa, làm sao bây giờ, mình rất muốn nhìn cậu ấy quay lại...""

Tô Nghiên nghe vậy thì dừng tay lại, ""cạch"" một tiếng để cốc nước xuống bàn, hơi nâng cằm lên với các chị em mê trai của mình, giội cho các cô ấy một chậu nước lạnh: ""Các cậu tỉnh táo lại chút đi, sao bóng lưng đẹp thì khuôn mặt sẽ đẹp luôn được? Có nhiều người ngược lại lắm.""

""Các cậu chờ ở đây."" Nói rồi cô đứng lên vuốt lại mái tóc dài của mình: ""Đợi mình... đến đó tìm hiểu một chút.""

Trong lòng cô vốn cũng đã rất rò mò, đứng ngồi không yên.

Từ trước đến nay cô đều được người khác mời khiêu vũ, lần này kiểu gì cũng phải hạ thấp bản thân đi mời người ta một lần.

Vừa đúng lúc... kiểm tra một chút, nhìn xem người này có để uổng dáng người hoàn mĩ kia không.

""Ấy bạn học này!"" Chỉ hai ba bước Tô Nghiên đã đi đến bên kia, cô duỗi một ngón tay ra chọc vào lưng anh, cách áo sơ mi cũng có thể cảm giác được làn da tràn đầy sức sống dưới lớp quần áo, cô thấy người kia quay đầu thì nhanh chóng thu tay về: ""Mình thấy cậu đứng ở chỗ này rất nhàm chán, cậu có muốn cùng mình...""

Trong giây phút nhìn thấy khuôn mặt anh, giọng Tô Nghiên dừng lại.

Lúc nam sinh đối mặt với cô, dáng vẻ cô hay thấy nhất là trốn tránh hoặc là dáng vẻ ngượng ngùng, mà người này thì không giống.

Tóc đen da trắng, cần cổ thon dài, khí chất thiên về lạnh nhạt, khuôn mặt rõ ràng rất xuất sắc nhưng lại khiến người khác không dám lại gần, lúc đối mặt, ánh mắt anh có chút thờ ơ.

Mặc dù anh đang nhìn cô nhưng Tô Nghiêm cảm thấy cái gì cũng không lọt được vào mắt anh.

Ánh mắt lạnh lùng này khiến Tô Nghiên có cảm giác vô cùng kì lạ.

Giống như câu thoại mà cô thích, tâm trạng mà những nam chính sau khi thấy nữ chính sẽ cảm thấy: ""Ồ, vậy mà cô ấy lại không say đắm mình giống như những cô gái ngớ ngẩn khác, cô ấy thật khác người.""

Tô Nghiên như nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của bản thân, là kiểu không thể khống chế được.

Vẻ đẹp của đại tài tử, quả nhiên là... danh bất hư truyền nha.

Dù sao cũng là người đã gặp qua sóng to gió lớn, mấy giây sau cô đã bình tĩnh trở lại.

Hắng giọng một cái, nuốt những lời lúc đầu định nói đi, Tô Nghiên trực tiếp thay đổi sắc mặt: ""Bạn học này, giúp mình một chuyện đi!""

""...""

Tô Ngự đến đưa áo khoác âu phục cho bạn cùng phòng, bạn cùng phòng đang vội vàng mời người ta khiêu vũ, anh đưa xong đang chuẩn bị rời đi, không ngờ lại bị một người xa lạ gọi lại.

Anh quay đầu, nữ sinh vừa gọi anh lúc này đang ngẩng mặt lên, đôi mắt ngập nước, ngũ quan tinh xảo tạo thành một khuôn mặt vô cùng đáng thương, anh im lặng rồi nói: ""Giúp chuyện gì?""

""Đó là... nhảy một điệu với mình!"" Vẻ mặt nữ sinh lập tức sống động hơn, cả gương mặt như được thắp sáng, giọng cũng trong trẻo hơn ban nãy không ít: ""Mình chơi trò chơi thua người khác, các cô ấy muốn người thua chọn một người để khiêu vũ cùng, nếu cậu không đồng ý thì mình quay về sẽ phải chịu phạt...""

Tô Nghiên không nói hình phạt là gì.

Vì chính cô cũng bịa không nổi.

Cô không ngừng cố gắng: ""Chỉ nhảy một điệu thôi, bạn học, cậu thấy thế nào?""

Tô Ngự lại lần nữa im lặng.

Xung quanh là các cặp nam nữ không ngừng di chuyển trên sàn nhảy, hai người cứ như vậy đứng yên đối mặt với nhau.

Vạt áo anh bị một lực rất nhỏ nắm chặt, anh cúi đầu, thấy ngón tay trắng trẻo xinh đẹp của nữ sinh đang cầm một góc áo của mình, cô mặc một chiếc váy lộ vai màu trắng dài đến gối, vẻ mặt đáng thương.

Không biết dây thần kinh nào bị tác động, cuối cùng Tô Ngự cũng lên tiếng: ""...Trong bao lâu?""

""...""

Tô Nghiên hơi ngẩn người, phản ứng lại kịp là anh đã đồng ý, lập tức nói: ""Nửa tiếng là được rồi.""

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tô Ngự: ""...""

Anh dừng một chút rồi nói: ""Năm phút.""

Lúc nói chuyện, vẻ mặt và giọng nói của anh cũng không chút thay đổi, cũng không có chút ấm áp nào.

Tô Nghiên bĩu môi, không cam tâm, nhưng dù sao có thể nhảy cũng là tốt rồi, cô gật nhẹ đầu: ""Được... Cảm ơn cậu nha bạn học.""

Cô nói xong thì muốn mang anh đến giữa sàn nhảy, không ngờ người trước mặt lại có động tác khác.

Anh dứt khoát lùi về sau một bước, đột nhiên vươn tay ra, hơi xoay người, làm tư thế mời nhảy vô cùng tiêu chuẩn.

Nhịp tim Tô Nghiên như dừng lại trong giây lát.

Mọi người đến khiêu vũ, mặc kệ là tư thế mời như thế nào thì lúc nam sinh mời nữ sinh cũng đều có ý như vậy.

Lúc trước cô đi tham gia vũ hội với bố mẹ cũng học lễ nghi như vậy, nhưng tình huống lần này khá đặc biệt, là cô nhờ người ta hỗ trợ, lúc đầu cô nghĩ anh có thể đồng ý đã tốt rồi, căn bản sẽ không làm ra những động tác kia.

Ánh đèn trong hội trường chiếu sáng khắp nơi, thiếu niên tuấn tú mặc áo somi trắng vừa vặn, đôi mắt đen tuyền lạnh nhạt lại vô cùng hấp dẫn người khác.

Anh duỗi bàn tay trắng ngần thon dài, tỉ lệ và màu sắc như được điêu khắc, nhìn thôi cũng đã thấy đẹp mắt.

Đúng là... Sao ngay cả tay cũng có thể đẹp như vậy chứ!

Tô Nghiên từ trước đến nay đã được không ít người mời khiêu vũ, lần đầu tiên cô có một chút cảm giác mặt đỏ tim run như thế này.

Không, không phải một chút.

Là rất mạnh mẽ.

Cô giả vờ như không có việc gì, cười đưa tay lại, cảm nhận được xúc cảm gần như không có của bàn tay đối phương đặt bên hông mình, thiếu chút nữa cô quên cả điệu nhảy cơ bản nhất.

""Bạn học, tên cậu là gì?"" Đúng lúc đang nhàn rỗi, Tô Nghiên nhân lúc ở khoảng cách gần, vừa di chuyển theo điệu nhạc vừa ngẩng đầu hỏi anh.

Nhìn dáng vẻ khó ở chung thế này, cô nghĩ phải hỏi kĩ mấy lần anh mới trả lời.

Không ngờ anh lại không chút do dự mà lên tiếng: ""Tô Ngự.""

Giọng nói vang lên từ đỉnh đầu, từ tính mà êm tai.

Tô Nghiên lại hơi đỏ mặt, cố gắng trấn định, tự giới thiệu: ""Ồ... Mình tên Tô Nghiên.""

Tô Ngự: ""..."" Anh cũng đâu có hỏi.

Tô Nghiên tiếp tục nói: ""Cậu không cảm thấy rất có duyên sao, chúng ta đều họ Tô.""

Tô Ngự: ""...Không có.""

Tô Nghiên: ""...""

Năm phút đã hết, Tô Nguyên cảm thấy Tô Ngự mà là người thứ hai không thích nói chuyện nhất trong số những người cô quen thì chắc chắn sẽ không có người thứ nhất.

Mặc dù hạn chế tiếp xúc cơ thể một cách tối đa nhưng anh nhảy rất điêu luyện, trong suốt quá trình đều vô cùng chăm sóc để ý cô, Tô Nghiên cảm thấy ấn tượng của mình về người này tăng vùn vụt.

Vừa đúng thời gian, anh lập tức dừng lại giống như là đang tính từng giây từng phút: ""Năm phút.""

Tô Nghiên còn chưa kịp phản ứng thì Tô Ngự đã buông tay cô ra, gật đầu với cô một cái, vẫn là dáng vẻ lịch sẽ như cũ: ""Tạm biệt.""

Hai chữ gọn gàng mà dứt khoát.

Sau đó xoay người rời đi.

""...""

Nhớ đến ánh mắt nhìn mình không khác nào hòn đá của anh, Tô Nghiên thậm chí còn nghi ngờ hôm nay cô trang điểm đến mức người khác không có chút hứng thú nào với mình cả.

Một chút hứng thú với cô cũng không có?

Cô nhìn chằm chằm bóng lưng nam sinh đêm nay được khen ngợi mấy lần cho đến khi anh đi đến cửa chính của hội trường, biến mất trong màn đêm, cô nhớ đến tư thế mời cô khiêu vũ vừa rồi của anh, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn và mấy câu nói ngắn gọn.

Khóe miệng Tô Nghiên nâng lên, cười một cái.

Hứng thú sao... Anh không có thì không có vậy.

Dù sao cô có là được.

*

Tô Nghiên đã nói ""sáng mai gặp"" thì chính là sáng mai gặp.

Sau khi bị chặn trong thư viện, sáng sớm hôm sau, Tô Ngự vừa ra khỏi ký túc xá, quả nhiên đã thấy trước cửa là bóng dáng mảnh khảnh của ai đó, sau đó cô giống như con thỏ nhảy đến trước mặt anh: ""Chào buổi sáng nha!""

Anh nhìn cô một cái, gật đầu rất nhẹ: ""Chào buổi sáng."" Sau đó cất bước đi đến bãi tập.

Tô Nghiên vừa đi theo vừa lải nhải không ngừng: ""Hôm nay mình mua bánh bao hấp của một nhà khác, mình có bạn cùng phòng là người ở đây, họ nói với mình rằng tiệm này rất nổi, từ năm một chín sáu mấy đã bắt đầu...""

Cô còn chưa nói xong thì Tô Ngự đã ngắt lời: ""Cậu dậy khi nào?""

""...Hả?"" Cô vẫn chưa kịp phản ứng, quay đầu nhìn anh.

""Tôi nói."" Môi anh hơi động đậy, vẻ mặt vẫn bình thản: ""Cậu dậy lúc mấy giờ... để mua những thứ này?""

Tinh thần Tô Nghiên lập tức tỉnh táo: ""Gần sáu giờ đó! Mình có xe nên có thể đi ra ngoài, cho nên khá nhanh..."" Cô đột nhiên ý thức được anh hỏi câu này phải có lí do gì đó, thử dò xét: ""Cậu có phải cảm thấy... mình rất tuyệt không?""

Anh không nói gì.

Tô Nghiên nắm chặt tay lại, nói tiếp: ""Có phải cậu... không ghét mình đi theo cậu, không ghét việc mình đưa bữa sáng cho cậu không?""

""...""

Lời này vừa dứt, cô đã tinh mắt phát hiện ra vẻ mặt Tô Ngự hơi cứng lại, sau đó giọng nói vô cùng máy móc nói: ""Tùy cậu.""

Bước chân đi đến bãi tập càng nhanh hơn.

Tô Nghiên nhìn bóng lưng và đôi chân dài của nam sinh mặc quần áo thể thao, đột nhiên bật cười, cúi đầu chạy chậm đuổi theo anh.

...

Lần đầu tiên Tô Ngự gặp Tô Nghiên ở dưới ký túc xá là ngày đầu tiên của tuần nghỉ lễ tháng 10.

Ngày hôm đó anh còn tưởng rằng là trùng hợp.

Tô Nghiên luôn ăn mặc không giống những người khác, ngày thường lại càng nổi bật hơn, sáng sớm đứng dưới ký túc xá của nam sinh gần như là thu hút tất cả sự chú ý.

Phản ứng đầu tiên của anh khi thấy cô... là không có phản ứng gì.

Tô Ngự căn bản còn không muốn chào hỏi, lúc đang định đi lướt qua thì cặp sách trên vai đã bị ai đó kéo lại.

Anh dừng bước, quay đầu lại nhìn, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái lập tức lọt vào ánh mắt.

""Này Tô Ngự, cùng đi nha."" Cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười kia, cho dù xung quanh có rất nhiều người nhìn nhưng cô cũng không cảm thấy ngại ngùng chút nào: ""Tiết này chúng ta cùng lớp, mình đã xem từ trước rồi.""

Anh không nói được, cũng không nói không được.

Từ sau buổi khiêu vũ kia, mặc dù không nói là đã hiểu rõ tính cách của cô, nhưng anh luôn có cảm giác cho dù bản thân có nói gì cũng vô dụng, cô muốn làm gì thì cứ để cô làm thế đi.

Quả nhiên.

Bắt đầu từ ngày đó, tiết học mà họ cùng lớp, vị trí ngồi cùng bàn của anh cứ như vậy mà bị cô chiếm lấy.

Sinh hoạt của Tô Ngự rất có quy luật, bình thường không có lớp thì sáng anh cũng sẽ dậy sớm, sáng sớm chạy bộ, sau một lần nhìn thấy, Tô Nghiên cũng dậy sớm hơn rồi đến chờ anh.

Tô Ngự đã thử điều chỉnh thời gian sớm hơn, dậy càng sớm hơn, nhưng vô ích, ngày hôm sau anh vẫn sẽ thấy một người ngáp ngủ bên ngoài ký túc như thường lệ.

Sau đó ánh mắt còn hơi nước mơ màng nói với anh ""buổi sáng tốt lành"", sau đó nở một nụ cười tự nhiên.

Thói quen chạy bộ sáng sớm của Tô Ngự được hình thành từ nhà, bình thường chạy hai mươi phút lại nghỉ mười phút, sau đó ăn sáng, ngày qua ngày như vậy, trừ lúc ốm hay gặp tình huống đặc biệt ra thì không có ngoại lệ.

Cái gọi là chạy bộ sáng sớm thì phải dậy từ sáng sớm, cô còn muốn mua bữa sáng nên càng phải dậy sớm hơn

Anh thật sự không ngờ Tô Nghiên cũng có thể kiên trì được như vậy.

Cạnh bãi tập có rất nhiều nơi nghỉ ngơi, dưới cây có ghế dài, lúc đầu Tô Nghiên còn thử chạy cùng anh, sau đó dứt khoát ngồi trên ghế đợi anh chạy xong.

Mà anh nghỉ ngơi xong cũng sẽ đi qua, Tô Nghiên đương nhiên sẽ không để bản thân bị đói, bình thường sẽ bắt đầu chậm rãi ăn trước. Hai người cũng cứ như vậy cùng nhau ăn sáng trong bầu không khí kì quái ở bãi tập.

Cứ như vậy một tuần trôi qua.

Đến cuối tháng mười, đột nhiên một ngày nào đó, sáng sớm Tô Ngự ra khỏi cửa, theo thói quen nhìn về phía dưới cây phía đối diện, là chỗ mà cô hay đứng.

Bên dưới lại không có ai.

Trong giây phút đó, trong lòng anh xuất hiện một số suy nghĩ.

Đầu tiên là chắc cô có việc... Cho nên anh chờ cô một lúc là được rồi.

Cảm xúc của anh rơi vào trạng thái mâu thuẫn, một mặt vừa đứng dưới tầng chờ vừa tính thời gian trong lòng, mặt khác lại cảm thấy anh nên trực tiếp đi chạy, cô đến rồi sẽ trực tiếp đến bãi tập.

Nhưng... anh không cất bước nổi.

Cứ đứng ngẩn người như vậy mười phút, anh mới bắt đầu chạy bộ.

Ngày hôm sau Tô Nghiên vẫn không đến.

Mà anh đã chờ mười lăm phút rồi mới đi.

...

Thật ra mà nói thì ba tuần cũng đã đủ để hình thành một số thói quen.

Ví dụ như lúc đầu anh cảm thấy rất khó chịu với ánh mắt nóng rực của cô dõi theo lúc mình chạy bộ, sau đó trở thành tự động bỏ qua, hiện tại đã trở thành thói quen.

Lại ví dụ như trên đường anh đến bãi tập, hai ngày nay không có người nào đó nói rằng bánh bao của Trương Ký không ngon bằng Lý Ký lại cảm thấy có chút không quen.

Cuối cùng, mười phút nghỉ ngơi sau khi chạy xong, cho dù bụng đói kêu vang nhưng lại không có gì để ăn, trên đường đi đến nhà ăn luôn cảm thấy đói đến sắp mất mạng.

...Rõ ràng trước khi gặp cô anh đều đi bộ đến nhà ăn cả tháng, mười mấy phút cũng không cảm thấy đói như vậy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tô Ngự đột nhiên phát hiện, thói quen rất đáng sợ.

Thói quen này không tốt, nên thay đổi.

Anh không có phương thức liên lạc của Tô Nghiên, một tuần họ chỉ trùng một tiết, nếu không phải cô tìm anh ở trong trường thì gần như không có chuyện ngẫu nhiên gặp nhau.

Sinh vật như con người, mặc dù đã ngầm ra hiệu cho tâm lí của bản thân, nhưng một giây trước khi ra khỏi ký túc xá trong ngày thứ ba, Tô Ngự vẫn theo thói quen nhìn về vị trí của Tô Nghiên... Sau đó mới nhớ đến sự thật rằng đã hai ngày rồi cô không đến đây.

Không khí quanh người lập tức thấp xuống.

Sau khi nghĩ như vậy, lúc ngẩng đầu lên thấy người bên ngoài anh cũng không dừng lại, trực tiếp rẽ phải.

Đi được hai bước, trong đầu chợt hiện lên bóng dáng ai đó mới lướt qua, anh dừng lại quay đầu.

Là một nữ sinh, tay cầm theo thứ gì đó, đứng chờ chỗ đó, nhưng...

Không phải cô.

Tô Ngự nhìn gương mặt này, trí nhớ của anh rất tốt, anh chưa từng nói chuyện, cũng chưa từng gặp người này.

Mặt nữ sinh rất đỏ, giọng cũng rất nhỏ, nếu không nghe kĩ thì sẽ không nghe được: ""Bạn học Tô Ngự... cho cậu."" Tay cô ấy đưa ra.

Nữ sinh cầm túi nhựa mờ đục nhỏ nhỏ, nhưng là người ngày nào trước đó cũng nhận được vật tương tự, cộng với mùi thơm thoang thoảng, anh nhanh chóng biết bên trong là gì.

Tô Ngự không nhận, cũng không nói thêm gì. Sau khi nữ sinh đi rồi, một giọng nói vang lên từ đằng sau.

""Woa."" Giọng nói kia vô cùng không hài lòng, âm sắc trong trẻo quen thuộc: ""Bạn học Tô Ngự, bạn còn muốn nhìn bao lâu nữa vậy?""

Anh ngạc nhiên một lúc mới quay đầu lại.

Cách mấy bước là người đã mấy ngày rồi không gặp.

Thời tiết trở lạnh, Tô Nghiên mặc áo khoác trắng, váy dài đến mắt cá chân, cô đi giày da màu trắng, gót giày gõ lên mặt đất phát ra âm thanh cộc cộc êm tai.

Đi đến mới phát hiện áo khoác của cô hình như quá dày.

Hơn nữa nhìn qua cũng thấy cô đang rất lạnh.

Tô Nghiên rụt cổ lại, ánh mắt nhìn anh có chút đáng thương: ""Tô Ngự...""

Anh yên lặng mấy giây rồi trả lời: ""Ừm.""

Thật ra anh có rất nhiều câu hỏi, cô sao vậy, vì sao lúc trước cô không đến.

Nhưng lời đến đầu môi lại nuốt xuống.

""Hai ngày trước mình không đến... vì mình đau bụng." Không ngờ rằng vấn đề anh muốn hỏi đều được cô giải thích: ""Chính là kiểu đau mà mỗi tháng nữ sinh đều bị."" Cô cắn môi, ánh mắt ám chỉ vô cùng rõ ràng: ""Cậu hiểu chứ?""

Tô Ngự: ""...Ừ.""

Sắc mặt Tô Nghiên không tốt lắm, áo khoác trắng làm nổi sắc mặt rất yếu ớt của cô, sáng sớm cô không trang điểm, màu môi cũng tái đi, mí mắt cụp xuống, nhìn không có chút sức sống nào.

Anh hơi nhíu mày, không rõ trong lòng có cảm giác gì.

""Hôm nay mình vẫn hơi đau."" Cô đột nhiên nói.

Tô Ngự lấy lại tinh thần, nhìn về phía cô: ""Ừm?""

""Nhưng đã tốt hơn hai ngày trước nhiều, hôm nay mới sáng sớm mình đã lập tức đi mua bữa sáng cho cậu.""

""...""

Thiếu nữ hơi bĩu môi, nghĩ đến cảnh ban nãy, cuối cùng không nhịn được nữa: ""Nhưng mình thấy hết rồi! Chính... chính là nữ sinh lúc nãy! Cô ấy vừa cho cậu...""

Cho anh một thứ gì đó.

Thứ có thể cho vào khoảng thời gian này, suy nghĩ một chút là có thể nghĩ ra được, mặc dù khoảng cách xa nên nhìn không rõ, nhưng đúng lúc hôm nay Tô Ngự mang theo túi... hai tay anh còn trống trơn, chắc chắn đã cất bữa sáng mà nữ sinh kia cho vào trong túi rồi.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy có lý.

Giọng nói cao vút của Tô Nghiên lập tức xìu xuống, trở nên vô cùng u oán: ""Cô ấy cũng đưa bữa sáng cho cậu sao? Cho nên hai ngày mình không đến, cậu đã tìm được người mới rồi...""

Tô Ngự: ""...""

Người mới?

Vẻ mặt kinh ngạc của nam sinh càng nhìn càng thấy giống biểu lộ sau khi bị nói trúng.

Tô Nghiên nghiến răng nghiến lợi.

Dì cả đến cũng không phải là chuyện cô có thể khống chế được!

Đau đến mức không xuống giường nổi thì cô có thể làm được gì nữa chứ!

Ngày thứ ba khó khăn lắm mới tốt hơn được chút, eo vẫn còn nhức mỏi, cô đúng đã là liều mạng đến gần anh rồi, kết quả lại nhìn thấy cô gái khác đỏ mặt đưa bữa sáng cho người này!

Bị cô nói trúng rồi! Anh còn nhận nữa!!

Tô Nghiên ai oán nói xong, cũng không biết có phải vì dì cả đến không mà cô cảm thấy mình không chỉ chỉ uất ức một chút nữa, mũi cũng cảm thấy cay cay...

Người trước mắt đột nhiên nói: ""Tôi có chờ cậu."" Anh dừng một chút rồi bổ sung: ""Khi cậu không đến hai ngày trước.""

""...""

Tô Nghiên mở to mắt.

Hai ngày trước, anh... có đợi cô?

Anh chớp mắt nhìn, lông mi cong dài, ánh mắt trong veo cứ như vậy nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt cô nhìn thấy có cảm giác... vô tội.

""Không có người mới..."" Tô Ngự nói tiếp, giọng nói vô tội: ""Tôi không biết cô ấy, bữa sáng cũng không nhận.""

""...""

Đôi mắt Tô Nghiên càng mở lớn hơn, cô thậm chí còn nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Anh đây là... đang giải thích với cô sao?

Hai người im lặng một lát, Tô Ngự đi về phía trước một bước, khoảng cách bỗng dưng được rút ngắn đi nhiều, mặc dù Tô Nghiên cũng thuộc dạng cao trong đám nữ sinh, nhưng khoảng cách gần... vẫn phải ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tô Ngự đứng vững trước mặt cô, động tác bất ngờ không chút báo trước, đột nhiên anh nâng tay lên đưa ra phía sau đầu cô...

Kéo mũ áo khoác của cô lên, đội kín lên đầu cô.

Đầu Tô Nghiên hơi cúi xuống, tầm mắt bị mũ che khuất một chút, chỉ có thể nhìn thấy bờ môi và cằm của Tô Ngự, hình dáng hoàn hảo, môi mỏng quen thuộc thậm chí còn... hơi cong một chút?

Sau đó cô lại cảm thấy đỉnh đầu mình nặng thêm chút.

Đây là lần đầu tiên cô bị người khác chạm vào đầu.

Có lẽ vì đầu cô không lớn, Tô Ngự không dùng sức, rõ ràng rất lỏng lẻo nhưng lại không thoát ra khỏi sự ràng buộc của anh, giữ rất chắc chắn.

Tô Nghiên cảm thấy tư thế của Tô Ngự không khác Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đang nắm lấy đầu mình là bao, sau đó lại xoay một vòng... người cô cũng thuận theo lực mà di chuyển theo phương hướng đó, lúc đầu là mặt đối mặt, bây giờ lại thành quay lưng về phía anh.

Giọng nói mang theo âm mũi và âm sắc đặc trưng của sáng sớm vang lên sau lưng cô, nhấn rõ từng chữ một: ""Không thoải mái thì về đi, khỏe rồi đến.""

Tô Nghiên ngẩn người.

Sau đó trọng lượng trên đầu cũng không lập tức biến mất.

Cô đang vô cùng tập trung chú ý, có thể cảm nhận được tay của anh ở trên đầu mình, cách mũ, không quá rõ ràng...

Mà xoa một cái.

""...!""

Là ảo giác sao?

Có phải không?

Anh xoa nhẹ... đầu của cô?

Sau lần này Tô Ngự cũng không lấy tay ra, nhẹ nhàng giữ lấy đầu cô, hơi đẩy về phía trước một chút.

Giống như muốn dẫn cô đi.

Tô Nghiên vẫn còn đang mâu thuẫn tự hỏi cảm giác vừa rồi có phải ảo giác không, chân tự giác đi về phía trước theo lực của anh, theo bản năng hỏi: ""...Đi đâu vậy?""

Mũ che mất tầm nhìn, cô không nhìn thấy mặt anh, chỉ có giọng nói trong trẻo theo gió truyền vào tai: ""Đưa cậu về kí túc xá.""

""....""

Về kí túc xá cái gì chứ?

""Nhưng mà mình không muốn..."" Tô Nghiên lấy lại tinh thần, quay đầu phản đối: ""Vì sao mình lại phải về kí túc xá?""

Vất vả lắm cô mới mua được đồ, nói về là về thế nào được?

Tô Nghiên nhớ đến lời anh vừa nói: ""Mình không có không thoải mái... Một chút cũng không, căn bản không có sao cả nha.""

Lúc này tay Tô Ngự đang thả lỏng nên Tô Nghiên có thể quay đầu lại dễ dàng.

Trời càng lúc càng sáng, một tia nắng chiếu lên người Tô Ngự khiến anh đang mặc đồ thể thao đen trắng đơn giản cũng cảm thấy rất ấm áp.

Mái tóc đen của Tô Ngự được phủ một lớp ánh sáng vàng, ánh nắng như chiếu vào mắt anh, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, Tô Nghiên thấy yết hầu của anh hơi động đậy, dường như đang muốn nói gì đó lại thôi.

Không nói thì đương nhiên cô đoán không được rồi, Tô Nghiên ""haiz"" một tiếng: ""Mình nói thật, không sao cả, chúng ta đến bãi tập nhanh đi!""

Tô Ngự nghe xong cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt anh dường như có chút không biết làm sao, chỉ nói ra một chữ: ""Cậu...""

Trong lòng Tô Nghiên thật sự rất buồn bực.

Sau chữ này, cô thấy được vẻ mặt Tô Ngự có chút mất tự nhiên, đang muốn hỏi cho rõ... thì bàn tay trên đỉnh đầu lại lần nữa triển khai Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.

Anh xoay đầu cô nhìn về con đường phía trước, khuôn mặt anh lại lần nữa biến khỏi tầm mắt cô.

Tô Nghiên: ""...""

Người này dùng mũ xoay đầu cô đến nghiện rồi hả?

Không được mấy giây, Tô Ngự lại lặp lại lời lúc trước: ""Đưa cậu về kí túc xá."" Tay anh đẩy về phía trước, muốn đưa cô đi.

""...""

Tô Nghiên yên lặng chống đối, dưới chân như mọc rễ, không nhúc nhích chút nào.

Thời gian im lặng lần này lâu hơn chút.

Tô Nghiên như nghe được tiếng thở dài nhỏ đến không thể nhỏ hơn được, tay đặt trên mũ cô của anh, lại... như vừa rồi, mờ mờ ảo ảo xoa một cái.

""Cậu..."" Giọng nói trầm thấp của anh vang lên như đang thì thầm: ""Quay về nghỉ ngơi.""

Hai chữ cuối cùng bị anh nói một cách gượng gạo, biểu hiện sự bất lực: ""...nghe lời.""