Bản Cung Số Khổ, Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Bản Cung

Chương 17: Công chúa có lạnh không?




Edit:ngocthuybachdang.

Nàng nhìn thấy sự quẫn bách và luống cuống trên mặt hắn, nhịn không được cười khanh khách. Chỉ cảm thấy tâm tình chìm giạt trôi nổi mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng an ổn, từ lúc hắn đến sợ hãi và bất an đã dần dần đi xa.

Tần Mặc trong lòng lộn xộn không chịu nổi, trong mắt đầy hoang mang.

Công chúa hôm nay có chút khác thường, tại sao?

Nghĩ đến cảm giác bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh trắng muốt lạnh như băng nằm trong lòng bàn tay, yết hầu không khỏi căng thẳng, tâm cũng bắt đầu nhảy lên.

Từ trước tới giờ, hắn đều sống một mình, lại càng chưa từng tiếp xúc với nữ tử. Hắn có chút hoang mang, không biết rõ đây là cảm giác gì, trong lòng giống như có một đám lửa. Nụ hôn chạm vào giữa lông mày giống như một làn gió xuân, lại thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng hắn, làm cho hắn cảm thấy bất an, không biết làm thế nào.

Chiêu Hoa công chúa đứng dậy, lần nữa trở về trên giường, tay lại nắm tay hắn thật chặt, vẫn chưa từng buông ra.

Tần Mặc nửa quỳ ở trước giường, cúi thấp mặt xuống, ngẫm nghĩ, tựa hồ hiểu rõ ra, công chúa nắm tay hắn như vậy, ước chừng là sợ hãi vì vừa gặp ác mộng, không dám ngủ một mình, hắn ngẩng đầu, hỏi: "Công chúa là muốn người gác đêm?"

"Ừm."

Hắn rút tay, đứng dậy đi ra ngoài, công chúa cho rằng hắn muốn đi, bỗng nhiên từ trên giường bò dậy, chạy nhanh tới, từ phía sau ôm lấy hắn, "Tần Mặc, ngươi muốn đi đâu?"

Dáng người cao ngất dừng lại, "Thuộc hạ đi gọi Tố Y cô nương đến..."

Chiêu Hoa công chúa ngắt lời hắn, "Gọi nàng đến làm cái gì?"

"...", tự nhiên là gọi nàng đến làm bạn với công chúa.

Tần Mặc đôi mắt ngưng lại, hắn ngược lại là tưởng trông coi công chúa, nhưng thứ nhất là vừa mới đến, nam nữ lại khác biệt. Thứ hai, công chúa thân phận tôn quý, hắn cho dù là gác đêm, cũng chỉ có thể ở bên ngoài.

Chiêu Hoa công chúa vòng đến bên cạnh hắn, nhón chân lên, trong đôi mắt trong veo ngưng tụ nước mắt, nghiêm túc hỏi: "Tần Mặc, có phải ngươi chán ghét ta hay không?"

Tần Mặc ngạc nhiên, hắn làm sao sẽ ghét nàng?

Thấy hắn không nói lời nào, công chúa nhếch miệng, " Ngươi quả nhiên chán ghét ta!"

Tần Mặc lại là sửng sốt, nhìn xem khóe miệng nàng, đột nhiên hốt hoảng. Hắn lúc nào nói mình chán ghét nàng?

Nàng lại là từ đâu nhìn ra được? Hắn rõ ràng cũng không nói gì, cũng không có làm gì!

Công chúa lau mắt, bắt đầu khóc thút thít, "Ngươi tại sao có thể như vậy, người ta rốt cuộc làm sai cái gì? Ngươi muốn như vậy chán ghét người ta, hu hu hu... Ta chỉ là muốn ngươi ở lại với ta. Một mình ta rất sợ hãi, người ta mới vừa rồi còn thấy ác mộng, ngươi lại muốn bỏ  người ta mà đi..."

Tuy là thút thít, nhưng chỉ là mở miệng gào khóc, nửa giọt nước mắt đều không có.

"...", Tần Mặc thấy rõ biểu tình của công chúa, trong lúc nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải, đành phải nhẫn nại tính tình tùy ý nàng nắm kéo tay áo của mình.

Hắn chỉ là một thị vệ nho nhỏ, đêm hôm khuya khoắt xuất hiện tại trong phòng ngủ của công chúa đã là quá phận. Chẳng lẽ còn muốn hắn ôm rồi dỗ nàng vui vẻ? Nói hắn không ghét nàng, nói hắn sẽ không rời đi?

Những lời này chính là cầm đao gác ở trên cổ hắn, hắn cũng nói không nên lời.

Công chúa thút thít khóc rống hồi lâu, vụng trộm nhìn hắn qua kẽ tay, thấy hắn không có động tĩnh, bắt đầu lo lắng, mắt hoa đào dần dần hiện lên một tầng sương mù, Tần Mặc hắn... Hắn làm sao có thể thờ ơ như vậy?

Chẳng lẽ kiếp này, hắn thay đổi?

Nhưng là rõ ràng...

Rõ ràng hắn là quan tâm nàng, hắn kiếp trước như vậy che chở nàng, cùng nàng đồng sinh cộng tử...

Ánh mắt trước khi chết của hắn, như vậy ôn nhu, ôn nhu giống như có thể chảy ra nước, phảng phất như một trận mưa phùn, rơi xuống trong thế giới vốn đã tái nhợt vô lực của nàng. Một lần nữa khi nàng mở to mắt tỉnh lại, ngocthuybachdang mỗi một lần nửa đêm tỉnh mộng, trận mưa kia liền lớn hơn một ít. Mỗi khi nàng nghĩ đến Tần Mặc, trận mưa kia liền càng ngày càng lớn, chờ đến trận mưa kia trở thành mưa rào tầm tã, nàng rõ ràng liền đứng tại trong mưa, lại tìm không được hắn.

Hắn rõ ràng đang ở bên người, nhưng là nàng lại tìm không được hắn, mà hắn, cũng không nhìn thấy nàng...

Nàng cũng không phải là ngốc, lại như thế nào không hiểu tình ý tràn đầy trong mắt  hắn. Kiếp trước, bên cạnh nàng thị vệ cũng không phải chỉ một mình hắn nhưng lại chỉ có hắn là dùng sinh mệnh để bảo vệ nàng. Hắn đối với nàng, đâu chỉ đơn giản "Ăn bổng lộc của người, hết lòng làm việc " như vậy.

Cho nên kiếp này, sau khi nàng dưỡng tốt thân mình chuyện thứ nhất chính là đến tìm hắn, đem hắn kéo đến bên cạnh mình. Nàng đã nghĩ kỹ, đợi nàng đánh bại Nghiêm Như, nghiền chết đám người kia, nàng sẽ mang theo thị vệ lưu lạc chân trời, tiêu dao khoái hoạt!

Nhưng nàng nghìn tính vạn tính, không có tính tới Tần Mặc thay đổi.

Là hắn tới trêu chọc nàng, nhưng khi nàng rốt cục tỉnh ngộ, xoay người đi tới. Hắn thế nhưng không có ở đây?

Chiêu Hoa công chúa trong lòng hừ lạnh, nếu đã đem hắn lôi đến bên cạnh mình, nàng sẽ không cho phép lại có bất kỳ biến cố gì!

Tần Mặc, ngươi cho là ngươi còn có thể chạy thoát được sao?

Suy nghĩ bá đạo này giống như ánh sao chợt lóe lên trong đầu, liền qua đi, công chúa cuối cùng vẫn là như đưa đám đứng lên, hắn ở bên người lại như thế nào? Hắn đã muốn thay đổi, hắn đều không để ý nàng!

Thế giới này vốn là lạnh như băng, chỉ có hắn ở bên người, nàng mới có thể có cảm giác an toàn, tâm tình thấp thỏm lo âu mới có thể an định lại, nàng mới cảm thấy kiên định.

Nếu ngay cả Tần Mặc đều không để ý nàng, vậy nàng sống sót còn có ý nghĩa gì?

Chiêu Hoa công chúa càng nghĩ càng khổ sở, lần này thật sự khóc lên, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt dây từ trên gương mặt trơn bóng của nàng khoan thai rơi xuống.

Tần Mặc dự tính trước dỗ công chúa, làm cho nàng lên giường nghỉ ngơi. Nếu công chúa không muốn Tố Y cô nương gác đêm, hắn sẽ thay mặt nàng đứng gác ngoài hành lang, như vậy công chúa nếu là ác mộng, hắn cũng có thể trước tiên phát giác.

Hắn quyết định chủ ý, vừa giương mắt, lại thấy công chúa thế nhưng thương tâm khóc rống lên, từng giọt từng giọt nước mắt làm cho tâm hắn từ trước giờ vô cùng trấn định triệt để rối loạn.

Tay chân có chút luống cuống, muốn cầm khăn, lại phát hiện chính mình hôm nay ra ngoài để cho tiện, cũng không có mang theo khăn, tưởng duỗi tay áo thay nàng lau đi nước mắt càng rơi càng nhiều, nhưng là bàn tay đến một nửa liền cứng lại rồi, cố nén tâm đi quá giới hạn, hoảng loạn nói: "Công... Công chúa làm sao vậy?",

Đuôi mắt lại thoáng nhìn đến công chúa thế nhưng là đi chân trần đứng trên mặt đất lạnh như băng, lông mày bỗng nhiên nhíu chặt, trong đầu chỉ còn lại gương mặt khóc như mưa và đôi chân ngọc trần trụi kia. Trong lúc nhất thời, hắn quên hết tất cả quy củ, ôm ngang người công chúa, nhanh chân hướng về phía giường gỗ hoa lê.

"Công chúa, tha thứ thuộc hạ đi quá giới hạn."

Chiêu Hoa công chúa còn chưa kịp phản ứng, cũng đã rơi vào trong lồng ngực ấm áp của hắn. Nàng dừng thút thít, ngơ ngác ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn cái cằm hoàn mỹ kia, có chút phản ứng không kịp.

Hả, chiêu này có tác dụng?

Trên mặt công chúa nước mắt chưa khô, khóe môi lại không nhịn được cong lên. Nàng giống như tìm được biện pháp đối phó Tần Mặc.

Tần Mặc ôm nàng như là ôm báu vật, rất là cẩn thận, hắn đem nàng nhẹ nhàng đặt lên giường, kéo chăn mềm thay nàng đắp lên, ánh mắt dừng lại nơi mắt cá chân của nàng.

Hắn do dự một chút, thay nàng đắp kín, mặt không thay đổi vén một góc chăn lên, đưa tay tiến vào, lúc nắm chặt bàn chân nhỏ lạnh buốt kia của nàng thì hai hàng lông mày tuấn lãng nhíu lại.

Công chúa rụt chân lại, cảm giác được ấm áp từ tay của hắn truyền đến, ấm áp từ ngón chân vẫn luôn lan tràn đến trong lòng, làm cho lòng nàng nóng lên, sắc mặt nàng đỏ lên, lại là dần dần buông lỏng xuống, kinh ngạc nhìn một bên mặt hắn.

"Thân mình là chính mình, lạnh, nóng, cũng chỉ có chính mình có thể biết, người bên ngoài không cách nào thay người chia sẻ, công chúa nên yêu quý chính bản thân mình", Tần Mặc vận nội lực, ngocthuybachdang chầm chậm sưởi ấm chân cho công chúa, đợi cho chân nhỏ dần dần ấm lên, Tần Mặc thấp giọng hỏi, "Công chúa, còn lạnh không?"

Chiêu Hoa công chúa sửng sốt, nhìn qua trong chăn hở ra hai bàn chân, trong lòng có chút phức tạp, nhất thời chua, nhất thời vui, nhất thời buồn.

Nàng tuy là công chúa cao quý, bên người nô tài thị nữ một đống lớn, nhưng lại chưa từng có người hỏi qua như vậy.

Lạnh sao, nóng sao, đau đớn sao, khổ à... Xưa nay không từng có người hỏi qua nàng, công chúa ngươi khổ sở sao? Ngươi có lạnh hay không?

Nàng rất ít khi thể hiện mình yếu đuối trước mặt người khác, bởi vì tâm nàng đã sớm bị hiện thực đóng băng, sớm đã không chờ mong thật tình, cũng đã sớm học xong yên lặng tiếp nhận, thừa nhận hết thảy tất cả.

Chiêu Hoa công chúa lắc đầu, muốn nói "Không cần lo lắng, nàng không lạnh", nhưng đôi mắt vừa chuyển, nghĩ đến trước đó nàng mới khóc, Tần Mặc liền luống cuống tay chân, ma xui quỷ khiến, lời vừa nói ra khỏi miệng liền trở thành "Lạnh... Lạnh quá, ta sợ ngươi đi, cũng không có để ý đến, Tần Mặc... Ta lạnh quá, cả người đều lạnh..."

Tần Mặc nhíu mày lại, nhìn xem công chúa biểu tình ai oán thống khổ, như là con chó nhỏ ánh mắt tội nghiệp đang nhìn chính mình, lòng mền nhũn, tay chuẩn bị rút lui liền lại cầm lại.

Hắn lâm vào không ngừng tự trách, đều là hắn không tốt, nếu như hắn sớm phát hiện công chúa không thích hợp, ngocthuybachdang công chúa liền sẽ không bị cảm lạnh. Nàng tuy là công chúa cao cao tại thượng nhưng là thời điểm này, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ sợ bóng tối mà thôi, nàng chẳng qua là muốn có người ở bên.

Nàng mới ngã, đụng xước đầu, thể cốt vốn là yếu, nay cũng bởi vì hắn cảm lạnh, hắn thật sự là tội đáng chết vạn lần.

Hắn đã là thị vệ cận thân của công chúa, liền nên toàn tâm toàn ý che chở nàng.

Công chúa muốn hắn gác đêm, vậy hắn ở bên là được, lo lắng nhiều như vậy suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Chỉ cần công chúa vui vẻ, cái khác, còn quan trọng hơn không?

Chiêu Hoa công chúa hai mắt to sưng đỏ ngập nước, nhẹ nhàng lôi kéo tay áo hắn, trên mặt thần sắc điềm đạm đáng yêu giống như một con chó nhỏ bị ném bỏ, lã chã chực khóc, "Tần Mặc, vẫn là ngươi tốt với ta..."

Tần Mặc khẽ giật mình, ngẩng đầu thấy công chúa hốc mắt hồng hồng, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, muốn nhiều ủy khuất có nhiều ủy khuất, tâm lại mềm mấy phần, "Không có ai đối công chúa tốt sao?"

Chiêu Hoa công chúa sửng sốt, tim đập mạnh loạn nhịp, thanh âm nhẹ nhàng giống như nỉ non, "Ngược lại là có một người, nhị ca ta, hắn là thật tâm đối với ta  ."

Nhị ca trong miệng nàng, chính là đương kim hoàng thượng.