Tôi và Tề Triệt đã hẹn hò.
Quay về ký túc xá tôi kích động thông báo cho Lí Tư Mộ.
Lí Tư Mộ mắng tôi trọng sắc khinh bạn.
Không nghe không nghe, tôi không nghe thấy gì cả.
Ting ting __
Điện thoại vang lên âm thanh thông báo.
Tề Triệt gửi tin nhắn đến.
“Ngày mai tới mua đồ ăn sáng cho cậu, cậu muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được, đồ cậu mua cho tớ đều thích cả.”
“Ừ, cậu ngủ ngon.”
“Cậu cũng ngủ ngon.”
Tôi kích động lăn lộn trên giường.
Cắn chăn để bản thân không bật cười thành tiếng.
Nhưng tôi vẫn cười đến run lên.
Sáng hôm sau tôi gặp Tề Triệt ở trước cửa tòa dạy học.
Cậu ấy mặc một một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, tóc mái mềm mại chạm đến chân mày.
Trên lưng đeo chiếc balo, sạch sẽ như nước suối.
Tôi vui vẻ chạy đến chỗ cậu ấy.
“Bữa sáng của cậu.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu dạ?”
“Thư viện.”
“…”
Không thể ngờ địa điểm hẹn hò lần đầu của tôi với Tề Triệt lại là thư viện.
Thôi được rồi, ai bảo tôi lại thích một anh người yêu học giỏi cơ chứ.
Tôi cắn một miếng bánh bao.
Đến thư viện, Tề Triệt im lặng xem sách chuyên ngành của mình.
Tôi thấy có chút nhàm chán.
Tôi vốn là người không thích ngồi yên một chỗ.
Lúc trước theo đuổi Tề Triệt phải ngồi ở thư viện suốt một ngày đã thách thức giới hạn của tôi lắm rồi.
Hơn nữa hôm nay là cuối tuần, giáo viên cũng không giao bài tập.
Tôi đọc sách một lúc đã nằm gục ra bàn.
Tề Triệt vẫn ngồi ngay ngắn đối diện tôi.
Bộ dạng này nhìn qua đúng là mỹ cảnh làm người ta vui lòng.
Tôi ngồi ở đối diện nhưng dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu ấy.
Nhưng tôi từ từ phát hiện.
Tai Tề Triệt vậy mà dần đỏ lên rồi.
Tôi cười đắc ý.
Cầm bút chọc bàn tay của Tề Triệt.
Sau đó cậu ấy ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái.
“Có chuyện gì sao?”
“Tề Triệt, tôi chán quá à.”
“Vậy cậu đã học thuộc lòng từ đơn chưa?”
“…”
Không cần thiết phải vậy đâu.