Sau khi khoá học quân sự kết thúc, tôi đã sớm nghe ngóng được thời khoá biểu của Tề Triệt.
Mỗi tuần chúng tôi sẽ có một tiết công lập học chung.
Ngoài ra có hai lần Tề Triệt có tiết còn tôi thì không.
Đến lúc đó tôi có thể đến học ké.
Tính toán một hồi, vậy là tôi có thể gặp Tề Triệt ba lần.
Hơn nữa thứ bảy và chủ nhật còn có thể ngẫu nhiên gặp ở thư viện.
Ít nhất một tuần tôi có thể gặp Tề Triệt năm lần!
Cuối cùng cũng không cần mặc bộ quân phục màu xanh lục kia nữa rồi.
Tôi nhanh chóng thay chiếc quần bò cạp thấp của mình.
Vừa định bước ra cửa tôi chợt nhận ra tạo hình này có vẻ không thích hợp để tôi xuất hiện trước mặt Tề Triệt lắm.
Tôi chỉ đành nén đau thương đổi sang chiếc váy trắng.
Tôi gặp Tề Triệt trước cửa tòa dạy học.
Cậu ấy mặc áo sơ mi trắng quần đen, bộ dạng trong sáng khiến người xem liếc mắt nhìn một cái cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
“Tề Triệt!”
Tôi vẫy tay với cậu ấy.
Bên cạnh Tề triệt còn có người khác.
Lúc học quân sự mọi người đều đã biết tôi đang theo đuổi Tề Triệt.
Vừa nghe thấy giọng của tôi, ngay lập tức mọi người cười như đã hiểu nhanh chóng đi trước.
Chỉ còn Tề Triệt đi về phía tôi.
“Cậu định đến thư viện à? Tới cũng đang định đến đó nè, chúng ta đi chung ha?”
Tôi nhìn chiếc balo trên vai cậu ấy.
Nghĩ bên trong chắc là sách.
Tề Triệt liếc mắt nhìn tôi một cách đầy ẩn ý.
Nhưng cuối cùng vẫn ừ đồng ý.
Mấy chuyện như trùng hợp gặp ở thư viện.
Nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ.
Nhưng nếu ngày nào cũng gặp được, vậy thì có chút khó nói rồi.
Một tháng sau khi đi học chính thức.
Tề Triệt lại bị tôi chặn ở cửa tòa dạy học.
“Cậu đến thư viện không? Đi cùng nhau nha?”
“Khương Bạch, bây giờ chỉ vừa mới khai giảng, cậu chăm chỉ đến thư viện quá nhỉ?”
Cuối cùng Tề Triệt không nhịn được phải lên tiếng hỏi tôi.
Một tuần có ít nhất ba ngày, tôi có thể hẹn Tề Triệt cùng nhau đến thư viện.
Nhưng lý do của việc này còn chưa đủ rõ ràng à?
Đương nhiên là vì tôi muốn theo đuổi Tề Triệt rồi.
Nhưng tôi cũng không thể thẳng thắn thế được.
Học sinh ngoan như Tề Triệt, chắc chắn sẽ không thích con gái quá chủ động đâu.
Vậy nên tôi hỏi ngược lại cậu ấy.
“Cậu thì sao? Cũng đến thư viện mỗi ngày mà.”
“…”
Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.
Tề Triệt không nói chuyện nữa, tiếp tục đọc sách chuyên ngành của mình.
Tôi lén ngẩng đầu liếc nhìn cậu ấy một cái.
Tề Triệt lúc chuyên tâm học hành cũng đẹp nữa.
Lông mi dài.
Mũi còn cao.
Nếu đeo thêm mắt kính thì…
“Ừm… Tề Triệt, sao cậu lại không đeo kính vậy?”
Học sinh giỏi giống Tề Triệt đa phần đều bị cận đúng không?
“Cậu thích đeo kính à?”
“Hả, không phải.”
Tôi thích cậu đeo kính.
Nhưng câu đó tôi không dám nói.
Tề Triệt nói: “Tôi đeo kính áp tròng.”
“Thật á? Sao tôi không biết nhỉ?”
Tôi chống bàn đứng lên chồm đến gần Tề Triệt.
Khoảng cách đột nhiên rút ngắn.
Tề Triệt giật mình ngẩng đầu, nhưng cũng không lui về sau tránh né.
Tôi nhìn chằm chằm mắt cậu ấy một lúc lâu.
Sau đó mới phát hiện khoảng cách của tôi và cậu ấy thật sự rất gần.
Thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy lông mi của cậu ấy đang run.
Ánh mắt tôi nhanh chóng tránh né.
“Ngồi xuống đi.”
Tề Triệt tỏ vẻ lạnh nhạt.
Trái tim tôi đập khá nhanh.
Đến khi tôi ngồi xuống rất lâu rồi mới dần bình tĩnh lại.