Ngày hôm sau lại là khóa học cộng đồng.
Tôi và Tề Triệt gặp nhau trên đường đến lớp.
Tề Triệt vẫn mặc một chiếc sơ mi trắng như bình thường.
Tóc mái mềm mại rũ trên trán, ánh mắt đen đặc trong veo.
Nhìn sơ qua vẫn có cảm giác vô hại, dịu dàng chăm sóc.
Còn tôi, vẫn mặc váy sơ mi trắng, đeo giày vải.
Sau khi tôi và Tề Triệt liếc nhìn nhau xong thì đều ngại ngùng quay đầu đi.
Một câu cũng chưa nói với nhau.
Cho đến khi tiết học đã trôi qua hơn nửa.
Tôi hỏi Tề Triệt: “Thí nghiệm của cậu sao rồi?”
“… cũng ổn.”
Tôi: “…”
Ngay sau đó Tề Triệt lại hỏi tôi: “Bộ phim cậu xem thì thế nào?”
Tôi: “… cũng tạm…”
Bầu không khí càng lúc càng xấu hổ.
Tôi di chuyển chân, Tề Triệt thì ho khan.
Sau khi tan học, tôi gọi điện cho Lí Tư Mộ.
“Huhuhu, bé yêu ơi, tớ phải làm thế nào đây? Hình tượng của tớ trong lòng Tề Triệt sụp đổ hết rồi…”
Lí Tư Mộ mắng tôi chẳng có tí triển vọng nào.
Còn nói nếu không ổn thì cứ theo cô ấy đến quán bar chọn đại một anh trai làm việc ở đó là được.
Cô ấy vậy mà còn dám mời tôi đi bar.
Tôi đang định nói chuyện.
Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng gọi tên tôi.
“Khương Bạch.”
Là Tề Triệt.
Tôi siết chặt điện thoại quay người lại.
Kết quả cuộc trò chuyện của tôi với Lí Tư Mộ vẫn đang tiếp diễn.
Giọng cô ấy nhẹ nhàng truyền ra từ điện thoại.
“Không phải là đàn ông thôi sao? Chị đây có khả năng, cho cưng lựa thoải mái.”
Tôi: “…”
Tề Triệt: “…”
Ánh mắt Tề Triệt nhìn tôi bất chợt trở nên sâu xa đầy hàm ý.
Xong phim, chắc là tôi với Tề Triệt sắp kết thúc mối quan hệ này rồi.