Sau khi trò trừ ma khôi hài trong miếu kết thúc, cái miếu này của ta tức khắc nổi tiếng trên internet, hình ảnh ta hiển linh bị cư dân mạng chế thành meme, tựa đề là "Hữu cầu tất ứng."
Ta cũng nhờ thế mà hút được một lượng lớn lực tín ngưỡng.
Mà Vương Minh kiệt sau khi xuống núi thì lập tức mua vé máy bay đi xuất ngoại, định bụng giãy giụa thêm một chút.
Nhưng gã ta vừa tới hoa viên Tân Hồ, thì ngay cả cổng cũng không vào được.
Bảo vệ ở cổng nói chắc như đinh đóng cột: "Hộ gia đình anh đang nói kia đã bán nhà rồi, cặp vợ chồng son hôm qua vừa mới chuyển đi."
"Cặp vợ chồng?" Vương Minh Kiệt như bị sét đánh.
Bảo vệ vẫn đang nói cái gì, nhưng lúc này Vương Minh Kiệt không nghe vào bất kỳ thứ gì nữa.
Trên đầu đội nón xanh khiến Vương Minh Kiệt vỡ mộng, cả người nghiêng ngả, té xuống đất.
Ta thổi đến bên tai gã ta một câu.
"Ta nói rồi, ngươi trốn không thoát đâu."Vương Minh Kiệt cuộn mình trên mặt đất, kêu to: "Mẹ! Con đốt vàng mã cho mẹ, mẹ g.i.ế.c c.h.ế.t con ả này được không? Con không chịu nổi nữa, mẹ ơi!"
Ta biến ra một cái pháp kính, chiếu ra cảnh tượng dưới địa ngục: "Bà ta không tới được, chịu xong chưng hình*, còn phải bị rút lưỡi. Người bên cạnh chính là ba của ngươi. Đừng có gấp, cả nhà ngươi sẽ được đoàn tụ dưới địa ngục."
(*chưng hình: hình phạt bị chưng, hấp lên.)
Chương 15:
So với cảnh tượng huyết tinh kinh hoàng ở địa ngục, nhà giam đúng thật là thiên đường.
Gã ta chủ động bước vào đồn cảnh sát, chỉ vào bản thân, cắn răng nói: "Tôi g.i.ế.c người, tôi tới tự thú, các anh mau mau bắt tôi lại đi!"
Xem ra thao tác vừa rồi của ta, thật sự khiến gã ám ảnh rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/ban-bo-tat-khong-cung-cap-uu-dai/chuong-4.html
.]
Cảnh sát trong phút chốc biến sắc: "Anh nói cho rõ ràng."
Vương Minh Kiệt nói năng lộn xộn, lắp ba lắp bắp kể quá trình bắt nạt ta trong bốn năm ra: "Tôi cầm đầu bắt nạt Liêu Không. Tôi đánh cô ta, đốt tóc cô ta..... đúng rồi, tôi còn bắt bạn học canh chừng cho tôi h.i.ế.p cô ta, cô ta không chịu nên phản kháng. Mấy cái này xem như phạm tội chứ, cán bộ?"
"Còn có, cái c.h.ế.t của cô ta cũng không phải ngoài ý muốn, chính là tôi giết!"
Một nữ cảnh sát nhìn như vừa tốt nghiệp mắt đỏ hoe đang ghi chép lại, một vị cảnh sát khác thì nhíu chặt mày, lớn tiếng quát hỏi: "Chứng cứ đâu?"
"Tôi đã tự thú hết tất cả rồi, còn cần chứng cứ làm gì? Mau bắt tôi lại! Tôi phải ngồi tù!" Nhớ tới những ký ức đau đớn kia, Vương Minh Kiệt nhịn khong được đứng phắt dậy hét lên, muốn cầu xin một sự giải thoát.
Gã ta nghĩ rằng chỉ cần gã tự thú, thuận lợi vào tù là sẽ không phải chịu những khổ hình dưới địa ngục đó.
Nhưng ta đã đồng ý với mấy chú chó kia, sao có thể buông tha gã ta dễ dàng như thế!
Thể xác và linh hồn Vương Minh Kiệt, một khắc cũng không thể ngừng chịu đựng thống khổ gã gây ra cho ta, cho chó nhỏ.
Cho dù có bị ném vào phòng giam, cũng phải chịu cho đủ.
Một tuần sau, Vương Minh Kiệt được thả ra.
Gã liều c.h.ế.t nắm chặt cửa lớn đồn cảnh sát gào khản giọng: "Tôi g.i.ế.c người, bắt tôi vào tù đi, phán tôi tội c.h.ế.t cũng đáng!"
Người chuộc gã ta không ai khác chính là hiệu trưởng Ngô, một trong những hung thủ đã che giấu chân tướng cái c.h.ế.t của ta.
Hiệu trưởng Ngô đưa danh thiếp cho cảnh sát: "Có lỗi quá, tinh thần anh ta có chút vấn đề."
Vương Minh Kiệt ôm chặt cánh tay hiệu trưởng Ngô như níu lấy cọng rơm cứu mạng, nói với cảnh sát: "Ông ta chính là hiệu trưởng Ngô, ông ta có thể chứng minh tôi đã g.i.ế.c người!"
"Trong tay ông ta có camera trường học, có thể chứng minh những gì tôi nói là sự thật!"