“Mẹ nó chứ! Tên này cũng quá độc ác rồi!”
“Mười bảy tuổi với mười ba tuổi cách nhau không ít đâu, vậy mà không biết xấu hổ dám tẩy trắng là rơi vào mối tình đầu vô ý ăn nhầm trái cấm sao? Lại còn có ý định tha thứ nữa! Phạm tội chính là phạm tội!”
“Tôi cảm thấy thật ghê tởm. Tôi đã tra thử một ít thông tin về Giả Hiến, hóa ra là một trong mười thanh niên xuất sắc nhất năm trước sao? Nhưng mà mẹ kiếp! Tên bại hoại này lại đứng trong hàng ngũ mười người xuất sắc. Chẳng lẽ cả nước ta không có ai khác sao?”
Vốn dĩ vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, không nên thả người sớm như vậy. Nhưng khi đó có quá nhiều phóng viên ghi hình tập trung bên ngoài địa điểm buổi thử giọng, còn có rất nhiều máy quay đang phát truyền hình trực tiếp, cho nên từ khoảnh khắc Giả Văn Hàm chặn Nhan Khuynh lại, vụ án này đã không giấu được nổi nữa.
Trên mạng vô cùng hỗn loạn, từ khóa về vụ án và Giả Văn Hàm cùng nhau lên thẳng trên đầu mục tìm kiếm sôi nổi, cùng lúc còn có tiêu đề “Chú tôi là Giả Hiến” cũng nổi theo. Đã là năm 8102 rồi, vậy mà những điều này vẫn còn xuất hiện trong thực tế, đúng là mỉa mai.
Nhà họ Giả lúc này cũng hỗn loạn như một nồi cháo heo.
“Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng!” Sau khi nghe thấy những điều này, ông nội Giả đã tức giận đến mức ngất đi.
“Mau, mau gọi xe cấp cứu đi!” Người trong nhà họ Giả cuống cuồng tay chân. Nhưng mọi chuyện không ai ngờ đến, xe cảnh sát đã ập đến trước khi xe cấp cứu tới nơi. Mở đầu câu chuyện, cảnh sát yêu cầu Giả Hiến đến sở cảnh sát để hợp tác điều tra.
“Tôi nghĩ anh nên đưa ra bằng chứng rõ ràng trước khi dẫn tôi đi, thay vì chỉ nghe ý kiến một chiều trên mạng.” Giả Hiến cố gắng kéo dài thời gian, anh ta có linh cảm rằng, lần này rời đi sẽ rất khó trở ra ngoài, nhưng cảnh sát không chấp nhận điều đó.
“Bộ trưởng Giả, anh nên đi với chúng tôi thì hơn! Dù sao nếu hôm nay anh không rời đi, ngày mai Ủy ban kiểm tra kỉ luật cũng sẽ tìm đến, lúc đó sẽ không khách sáo như tôi đâu. Phương pháp thẩm vấn của Ủy ban kỷ luật nghiêm ngặt hơn hẳn chúng tôi đấy, anh nghĩ sao?” Giọng nói của viên cảnh sát nghe qua có vẻ như đang tỏ ra cung kính, nhưng ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ. Từ lúc nhận được báo cáo hỗ trợ điều tra, viên cảnh sát đã cảm thấy nhà họ Giả thật đáng ghê tởm.
Nhà ai mà không có con gái mười ba mười bốn tuổi cơ chứ, hai chú cháu Giả Hiến và Giả Văn Hàm đủ khiến người ta cảm thấy chán ghét cùng cực rồi.
Nói đến nước này rồi thì không khác gì đã xác định tội danh rồi, Giả Hiến không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để bị bắt đi. Trước khi đi, anh ta thì thầm với bố mình để sắp xếp một vài việc.
Giả Hiến biết chuyến này đi lành ít dữ nhiều, chắc chắn sẽ mất chức, nhưng dẫu vậy cũng phải biết bảo vệ bản thân, núi rừng xanh ngát không lo không có củi đốt.
Vì vậy Giả Hiến đã nói với bố mình tìm cách chuyển lời đến Giả Văn Hàm, kêu đừng phản kháng. Chỉ cần Giả Văn Hàm nhận tội, sau đó đẩy những người khác làm con tốt thí mạng, thì cùng lắm anh ta chỉ bị buộc tội giám sát không nghiêm ngặt mà thôi.
Cùng lắm chỉ bị phán một năm, còn có cơ hội hoãn thi hành án, như vậy về sau trở lại vẫn được lên chức vụ cao.
Nhưng Giả Hiến đã quá coi thường sức chiến đấu của các cư dân mạng. Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, đừng nói là mình anh ta, đến cả đội trưởng và những cảnh sát năm đó đã thụ lý vụ án này cũng bị lôi ra một lượt.
Do chính quyền can thiệp nhanh chóng, quá trình thẩm vấn khá rõ ràng nên những người chờ đợi chân tướng vụ án vẫn khá bình tĩnh, ngoại trừ trách mắng bên liên quan là Giả Hiến và người cháu trai thì cũng không có những bình luận quá khích với những người khác.
Nhưng hòa hoãn như vậy cũng chỉ là bề nổi. Không phải mọi người không nói lời nào, không giận cá chém thớt thì là thờ ơ, cũng không phải không ra sức mắng chửi châm chọc thì là không quan tâm. Chỉ là vì phần lớn cư dân mạng đều rất bình tĩnh và không muốn gây ra thương tổn không đáng có cho người vô tội. Nhưng một khi mọi chuyện rõ ràng, tất cả những kẻ có tội sẽ bị hàng ngàn hàng vạn người lao vào chửi rủa.
Công lý và chính nghĩa luôn ở trong lòng mỗi người, có thể đến muộn nhưng sẽ không bao giờ không đến!
Trong một căn nhà đổ nát ở khu phố cũ thành phố S, một người đàn ông trung niên mặc âu phục loạng choạng bước tới gõ cửa.
“Ai đấy?” Có tiếng đàn ông cảnh giác từ bên trong truyền tới.
“Là tôi. Ông Dương, mở cửa đi!” Giọng người đàn ông trung niên run rẩy.
Ngay sau đó, người đàn ông ở bên trong mở cửa ra: “Có chuyện gì vậy? Ông tìm tôi có việc gì sao?”
“Có việc, mà là việc cực tốt. Vụ án của con gái chúng ta sẽ được xét xử lại! Ông xem, Ủy ban kiểm tra kỷ luật và bên Sở thành phố đã cử người xuống, nhanh nhất là ngày mai sẽ có người đến hỏi thăm ông. Ông Dương ơi… Chúng ta đã chờ được! Chờ được rồi!” Người đàn ông trung niên này chính là người đã giúp gia đình cô gái vạch trần Giả Văn Hàm, đáng tiếc năm đó gia thế của nhà họ Giả quá mạnh, ông ấy cũng bị mất chức, nhưng dù thế thì ông ấy vẫn luôn đau đáu chuyện này. Thế nên khi biết được tin tức vụ án sẽ được phúc thẩm lại, ông ấy cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết.
Về phần người đàn ông đứng trong cửa, khi nghe xong cũng vô cùng sửng sốt, một lúc lâu sau mới giật lấy điện thoại di động trong tay người đàn ông trung niên như đang trong mơ. Sau khi đọc đi đọc lại bản thông báo chỉ vỏn vẹn ba trăm từ trong vài phút, đôi mắt ông Dương bỗng đỏ hoe.
“Bố nó ơi, có ai tới vậy?” Một bà lão trong nhà thấy chồng đã lâu chưa quay lại nên vội vàng chạy tới xem, sau đó bật khóc không thành tiếng khi đọc những nội dung được viết trên chiếc điện thoại di động chồng đưa. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.
Bốn năm rồi! Đã bốn năm kể từ lúc bọn họ phải nhẫn nhịn chịu sự sỉ nhục, lăn lộn khắp nơi đi đòi lại công lý cho con gái! Cuối cùng những tên khốn kia cũng có ngày sa lưới pháp luật.
Cô gái gầy yếu trong phòng gật đầu cảm ơn người đàn ông trung niên đã báo tin, sau đó lục tìm điện thoại của bản thân, đăng nhập Weibo nói lời cảm ơn tới Nhan Khuynh.
Cô gái: Đại sư Nhan, cảm ơn cô rất nhiều. Tôi biết hai từ cảm ơn này quá sáo rỗng rồi, nhưng đây là tất cả những gì tôi có thể nói ngay lúc này. Cảm ơn cô, thật sự rất rất cảm ơn.
Nước mắt cô gái rơi từng giọt từng giọt trên chiếc di động, vô cùng xúc động không biết làm gì, cuối cùng chỉ có thể thể hiện sự quyết tâm đối với Khuynh Nhan: “Đại sư Nhan, chỉ cần cô nói thì cái gì tôi cũng sẽ làm!”
Nhan Khuynh: Vậy nói một từ cho tôi nghe xem nào.
Cô gái không hiểu nên viết theo bản năng: Võng (惘) (*).
Nhan Khuynh: Có ánh sáng bên trong khung cửa. Lẽ ra cô phải tỏa sáng rạng rỡ, nhưng lại bị những khó khăn trắc trở ngăn cản. Từ “Tâm” dựng thẳng đứng đại biểu cho mong muốn được giải thoát. May mắn thay, mặc dù ba mặt của khung cửa đã bị chặn, nhưng vẫn có một mặt mở ra. Những khó khăn đã bủa vây cô thời gian qua, tương lai sẽ trở thành một loại tài nguyên khác.
Cùng lúc đó, “Mang” là râu ở đầu hạt lúa mì, cũng là đối đầu gay gắt không khoan nhượng (**), hãy đứng lên vượt qua trở ngại này, tương lai chắc chắn sẽ thuận lợi hơn. Cố lên nào!
(*): Từ này trích cả chữ Hán ra để mọi người hiểu được việc mô tả của Nhan Khuynh ở phía dưới.
(**): 麦芒: râu ở đầu hạt lúa mì, 针尖对麦芒: đối đầu gay gắt, tranh cãi không khoan nhượng; cả hai đều có sử dụng từ “芒” trong từ Võng (惘).
Cô gái nhìn những tin nhắn của Nhan Khuynh, vội vàng lau nước mắt, đứng đối diện với chiếc điện thoại nghiêng mình cúi gập người. Cô gái biết rẳng Nhan Khuynh không thể nhìn thấy, nhưng vẫn muốn làm điều đó.
Từ hôm nay trở đi, Nhan Khuynh chính là ân nhân của cô gái, cả đời cô gái sẽ ghi nhớ ân tình này của Nhan Khuynh, chắc chắn sẽ tận lực báo đáp.
Nhan Khuynh ở đầu bên kia sau khi tắt phần tin nhắn riêng tư với cô gái cũng thở dài.
Nhan Khuynh ngả người trên ghế sô pha, luôn cảm thấy ở khách sạn không thoải mái bằng ở nhà. Ghế sô pha này tuy mềm mại nhưng không thích bằng đệm lông dài.
Đúng lúc này, điện thoại của Nhan Khuynh đột nhiên vang lên. Cô mở ra xem, hóa ra là Cảnh Hoài. Anh chỉ hỏi một câu cô đã ăn cơm chưa?
Nhan Khuynh tiện tay trả lời: Chưa ăn. Cá trong khách sạn không được ngon.
Giây tiếp theo, điện thoại đổ chuông.
“Có chuyện gì vậy?” Nhan Khuynh nhấc điện thoại hỏi Cảnh Hoài.
“Anh muốn mời em ăn cá, có đi hay không?”
Nhan Khuynh liếc nhìn đồng hồ: “Đã mười hai giờ rồi, bạn học Tiểu Cảnh không sợ bị hói đầu sao mà chưa đi ngủ sớm?”
Cảnh Hoài giống như một quyển chân kinh: “Anh mang theo tóc giả.”
Nhan Khuynh bật cười. Mẹ nó chứ, lại còn mang tóc giả nữa, cái tên Cảnh Hoài này còn nhớ thân phận của mình là tổng tài bá đạo lạnh lùng hay sao?
Nhưng không thể phủ nhận rằng chiến lược của Cảnh Hoài rất hiệu quả. Ban đầu Nhan Khuynh không muốn đi, nhưng sau khi cân nhắc đến tình cảnh bi thảm của bản thân ở nơi hoang dã không người sau khi đến hiện trường thực tế vào tuần tới, cô quyết định đi thử món cá ngon mà Cảnh Hoài đã nói.
Nghĩ đến đây, Nhan Khuynh dứt khoát thay quần áo, cầm theo túi xách chuẩn bị ra ngoài. Cảnh Hoài cũng tới rất nhanh, ngay khi Nhan Khuynh vừa chuẩn bị xong xuôi thì xe của anh đã đỗ ở dưới lầu.
Nhan Khuynh đi xuống, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.
“Đã đến chỗ của em trước sao? Anh chắc em sẽ đi xuống?”
“Không. Nếu em không muốn đi, anh sẽ đóng gói đồ ăn đem về rồi nhờ lễ tân khách sạn gửi cho em.”
Nhan Khuynh nhìn thoáng qua ghế sau của xe Cảnh Hoài, phát hiện anh cũng không nói vớ vẩn, trên ghế còn có một bộ hộp cơm giữ nhiệt. Trong lòng cô thấy vô cùng ấm áp.
Thấy cô im lặng, Cảnh Hoài với tay lấy bình giữ ấm ở trong ngăn đựng đồ phía trước đưa cho Nhan Khuynh.
“Đây là cái gì vậy? Anh làm sao?” Nhan Khuynh mở ra, bên trong là mùi hương nhẹ nhàng của chanh dây. Sau khi nhấp một ngụm, hương thơm của trà xanh hòa quyện với mùi hương giòn ngọt của hoa quả. Vị ngọt tan ngay trong miệng, tâm trạng khá lên rất nhiều.
“Lát nữa anh đưa em đi ăn cá cho em đỡ buồn. Thắt dây đai an toàn vào, anh lái xe đây.” Cảnh Hoài nhắc nhở Nhan Khuynh, sau đó nhìn cô thắt chặt dây an toàn mới lái xe đi về phía nhà hàng.
Nhà hàng Cảnh Hoài nói đến nằm cách khách sạn của Nhan Khuynh không quá xa. Cảnh Hoài làm việc gì cũng cẩn thận chu đáo, cho nên những món anh chọn tất nhiên đều là đồ Nhan Khuynh thích ăn, ngay cả miếng phi lê cá ngâm giấm đơn giản nhất cũng toát ra mùi vị thơm ngon mềm mại bất ngờ.
*
Nhan Khuynh hài lòng lấp đầy bụng, đến khi trở về khách sạn thì mọi buồn phiền cũng tan thành mây khói. Đúng là không có gì mà đồ ăn ngon không giải quyết được.
“Cảm ơn anh!” Sau khi bước xuống xe, Nhan Khuynh cười tạm biệt với Cảnh Hoài.
“Đi ngủ sớm đi nhé.” Cảnh Hoài dõi theo Nhan Khuynh bước vào khách sạn rồi mới lái xe rời đi.
Tuy nhiên, sau khi Nhan Khuynh vào khách sạn, người phục vụ ở quầy lễ tân đã chặn cô lại.
“Xin chào cô Nhan, có đồ của cô ở quầy lễ tân, cô xem có muốn chúng tôi gửi lên trên không.”
“Là cái gì vậy?”
“Một chiếc đệm mềm.” Người phục vụ nói xong cũng mém cười. Nơi Nhan Khuynh đang ở là khách sạn tốt nhất ở Yến Kinh, những người làm ở quầy lễ tân lâu nay đã quá quen thuộc với cái tên Cảnh Hoài, dù sao thư ký của Cảnh Hoài cũng thường hay đặt chỗ ở này cho đối tác từ nơi khác đến. Thế nên lần này bọn họ lấy làm lạ, một người có chức vụ lớn đích thân đi tặng quà cho một cô gái mà trông hơi keo kiệt.
Nhưng Nhan Khuynh rất vui khi nhìn thấy những món đồ trên chiếc xe phía sau. Đó là một chiếc đệm lông dài mềm mại, rất dày dặn, vừa nhìn đã biết rất thoải mái, phần lông phía trên cũng vô cùng êm mịn. Điều quan trọng chính là, chiếc đệm này giống y hệt cái mà cô dùng ở nhà trong thành phố A.
Ôi Cảnh Hoài! Nhan Khuynh nhìn chằm chằm hồi lâu, không biết diễn tả cảm xúc trong lòng như thế nào. Cuối cùng cô yêu cầu phục vụ mang giúp chiếc đệm lên trên phòng.
Mười phút sau, Nhan Khuynh trải đệm, thay quần áo, ngồi lười ở trên đó, cảm thấy chỗ nào cũng thoải mái.
Thông báo WeChat của Cảnh Hoài cũng đến vừa lúc, chỉ ba từ kèm theo một biểu tượng cảm xúc.
“Cầu khen ngợi [mèo cụp tai đắc ý]” Giống như biết trước Nhan Khuynh sẽ thích món đồ anh đưa.
Cũng hơi khó xử, nhưng không còn cách nào khác, đúng là cô rất thích. Nhan Khuynh nhìn chằm chằm phần tin nhắn, cuối cùng trả lời bằng một gói biểu tượng cảm xúc mà Cảnh Hoài đã từng tặng cô [Cho bạn một cái hôn to đùng nè moah moah].
Cảnh Hoài ở phía bên kia sau khi nhận được tin nhắn của Nhan Khuynh, tim anh đập liên hồi, bỗng chốc không ngủ được.
Nhan Khuynh dễ thương quá…
…
Gói biểu tượng cảm xúc mà Nhan Khuynh gửi đã khiến Cảnh Hoài mất ngủ cả đêm. Nhưng hiện tại, có một người khác cũng đang không ngủ nổi như Cảnh Hoài, chính là Giả Văn Hàm.
Trước khi Nhan Khuynh rời đi đã nói với anh ta một câu anh ta không thể hiểu nổi. Ban đầu Giả Văn Hàm cũng không quan tâm mấy, nhưng không hiểu sao sau khi đến phòng tạm giam thì bắt đầu lo lắng không thôi.
Bởi vì mọi chuyện quá kỳ lạ. Lúc có nhiều người thì anh ta không cảm thấy gì, nhưng khi ngồi một mình yên tĩnh thì đột nhiên phát hiện nhiệt độ xung quanh rất lạnh, rõ ràng vẫn đang là mùa thu, nhưng lại khiến người ta có cảm giác mùa đông khắc nghiệt đã đến rồi.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Giả Văn Hàm cuộn tròn trong chiếc áo khoác, cảm giác như đang ngồi trong hầm tối, đặc biệt là ở bên bả vai không ngừng có gió lạnh thổi qua, các khớp xương cũng bị nhiễm lạnh.
“Mọi người có thể đóng cửa lại được không vậy!” Giả Văn Hàm bỗng cảm thấy không hài lòng sau khi nhìn thấy khoảng trống rộng bằng hai ngón tay dưới phòng tạm giam.
Anh ta vẫn đang mơ đến viễn cảnh gia đình có thể giúp anh ta được thả ra ngoài. Bản thân sắp phải lên đài hành quyết nhưng vẫn ôm đồm lấy cái tính tình hống hách của cậu chủ.
Cảnh sát ở đây cũng nghiêm túc, không ám chỉ bất kỳ nguy hiểm nào, tất cả đều theo quy tắc mà làm. Giờ khắc này, họ thấy anh ta giống như bị nhiễm lạnh quá mức nên mới giúp anh ta đóng cửa lại. Có người còn mang cho anh ta một chiếc áo khoác dày hơn.
Nhưng trước khi đi, người cầm quần áo đưa cho anh ta còn lẩm bẩm: “Trong phòng này không có gió mà sao anh ta lại lạnh cóng đến mức này?”
Viên cảnh sát đứng bên cạnh khá nhiều lời, tùy tiện nói đại một câu: “Chắc là có ma đấy! Dù sao cũng làm nhiều việc xấu vậy mà. Nửa đêm rồi chắc có người đến gõ cửa đấy.”
“Buổi tối đừng tắt đèn, gõ cửa cũng đừng mở, kẻo có người tới tìm…” Cuộc nói chuyện giữa hai viên cảnh sát khiến Giả Văn Hàm nhớ tới những lời khi trước của Nhan Khuynh.
Vốn dĩ anh ta đã cảm thấy gió thổi vào người rất kỳ lạ, bây giờ lại khiến trong lòng thấp thỏm, không khỏi rùng mình.
Nhưng dù sao thì trại tạm giam cũng khác với ở nhà, không phải là nơi anh ta muốn gì thì có đó. Không biết vì sao, Giả Văn Hàm cảm thấy rất mệt, giống như có hàng chục cân đồ đang đè nặng lên người, khiến cổ không thể duỗi thẳng được, vô cùng buồn ngủ.
Cứ như vậy, Giả Văn Hàm ngủ thiếp đi khi đang cuộn mình trong chiếc áo khoác. Anh ta không biết bản thân đã ngủ đến khi nào, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc trẻ con văng vẳng bên tai.
“Oe…oe…oe…” Tiếng khóc chói tai nghe buồn thảm vô cùng, trong đêm tối càng quỷ dị hơn.
Theo phản xạ, Giả Văn Hàm mở mắt ra, phát hiện tất cả đèn trong phòng tạm giam đã tắt…