[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]
Có thể nói là khá kiêu ngạo.
Nhưng cũng không thể trách Nhan Khuynh, vì cô cũng rất chán ghét cái kiểu không từ thủ đoạn nào như Tưởng Linh Nguyệt.
Hiện tại, còn cố ý đánh đòn phủ đầu như vậy, đương nhiên Nhan Khuynh phải dạy cô ta làm người rồi.
Vậy nên, khi Nhan Khuynh vừa đăng lên Weibo, phần bình luận phía dưới trực tiếp bùng nổ.
“Đm! Đại sư Nhan tức giận rồi!”
“Ha ha ha ha lần này nhìn ấn đường của Tưởng Linh Nguyệt, chị đây bói ra được, hôm nay cô ta sẽ gặp đại nạn.”
“Không không, tôi không sợ đại nạn, chỉ sợ sẽ bị nắm thóp, đến lúc ấy mất mặt chết đi được.”
“Tôi vô cùng mong muốn đại sư Nhan sẽ xem bói cho Tưởng Linh Nguyệt!”
“+1 lầu trên.”
Những người này đều đã nhìn thấy Nhan Khuynh xé nát fan não tàn của Ngụy Nguyên và La Minh.
Theo lời của những người đó, ngay cả quần lót thì cũng đều bị Nhan Khuynh lột ra. (vch -.-)
Vì vậy, bọn họ mong đợi Nhan Khuynh có thể bói ra được cái gì đó từ trên người của Tưởng Linh Nguyệt.
Ai bảo cô ta tự tạo nghiệp chướng cho mình chứ.
Nhưng mà, những lời này đã trực tiếp làm cho fan của Tưởng Linh Nguyệt tức giận.
Liền trực tiếp chửi Nhan Khuynh: “Cô đừng có giả vờ nữa, chỉ là một thầy bói rởm mà cũng tự coi mình thành thần.”
Nhưng lời này vừa được đăng lên, Weibo của Nhan Khuynh cũng nhanh chóng đăng một bài lên.
Nhan Khuynh: “Hành vi của fan thì thần tượng phải chịu, tôi nói rồi, nếu như mắng tôi, thì tôi sẽ lập tức lột da của thần tượng mấy người.”
Bài này vừa đăng chưa đến nửa phút, cô lại đăng một bài nữa.
Nhan Khuynh: “Tưởng Linh Nguyệt tên thật là Tưởng Mỹ Tuyền, gia đình mở nhà tắm công cộng. Đáng tiếc, bố mẹ của Tưởng Linh Nguyệt không giàu giống như cô ta nói, vì để Tưởng Linh Nguyệt biến thành công chúa, vì vậy mà nhà trở nên nghèo nàn, cuối cùng ngay cả nhà tắm công cộng cũng không thể mở được nữa, chỉ có thể về nhà làm ruộng.”
Nguyên nhân rất đơn giản, vì Mỹ Tuyền đồng âm với không có nước(*). Không có nước thì kinh doanh kiểu gì?
(*) trong tiếng trung phiên âm của Mỹ Tuyền là /měi quán/, không có nước là /méi quán/.
Cái mẹ gì đây? Dùng từ đồng âm nói rằng nhà người ta không thể mở nhà tắm công cộng được nữa, cũng quá qua loa rồi!
Nhưng Nhan Khuynh lại nói một cách nghiêm túc, làm cho một số người thực sự không nhìn ra được.
Nhưng những lời sau đó, Nhan Khuynh nói ngày càng tùy tiện hơn, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha
Nhan Khuynh: “Hồi cấp hai, Tưởng Linh Nguyệt muốn gả vào nhà giàu có, nhưng lại bị người ta chơi đùa, sau đó bị đưa đến trung tâm làm em gái rửa chân. Đáng tiếc là tên không hay, nên đi đến chỗ nào thì chỗ đó gặp xui xẻo. Tụ tập với Lam Tường, học làm tóc, trang điểm. Còn vì sao sau đó lại trở thành con nhà giàu ư? Rất đơn giản, chỉ cần nhận bố nuôi là được rồi. Còn cái gì mà đến bệnh viện công kiểm tra trinh tiết, còn không bằng kiểm tra xem vết sẹo trên bụng của cô ta đi, không phải đứa trẻ chết yểu được lấy từ đó ra sao?”
Thật hay giả vậy! Mọi người đều trợn tròn mắt, cảm thấy những lời Nhan Khuynh nói quá dọa người rồi.
Nhưng lúc này, Tưởng Linh Nguyệt suýt chút nữa bị dọa chết rồi! Vì những gì mà Nhan Khuynh nói hoàn toàn là sự thật. Thậm chí Nhan Khuynh còn nói một số chi tiết mà ngay cả bản thân cô ta cũng quên rồi.
Phản ứng đầu tiên của Tưởng Linh Nguyệt là gọi điện thoại cho người phía sau cô ta.
“Không phải anh nói chỉ cần nuôi vong nhi thì cái gì cũng làm được sao? Vậy sao Nhan Khuynh có thể bói ra nhiều như vậy chứ?” Tưởng Linh Nguyệt tức giận nói.
Người đó cũng không thèm để ý, thậm chí còn dùng giọng điệu giễu cợt nói: “Cô biết cô đang nuôi một con quỷ, vậy sao còn muốn khiêu khích cô ấy?”
“Là em khiêu khích sao?” Tưởng Linh Nguyệt cũng rất oan ức, anh ta làm sao biết được là Lương Nhất Khả có quan hệ với Nhan Khuynh chứ?
“Có phải hay không? Trong lòng cô tự biết rõ.” Người đó hoàn toàn không muốn nghe cô ta giải thích, nói xong liền cúp máy luôn.
“Alo! Alo?” Tưởng Linh Nguyệt vội vàng gọi lại, nhưng lại phát hiện ra không thể nào gọi được.
Lại còn chặn cô ta? Đây là vứt bỏ cô ta sao? Không, không thể nào, con vong nhi của hắn ta vẫn còn ở chỗ mình cơ mà! Sao có thể vứt bỏ mình được? Trong lòng Tưởng Linh Nguyệt hoàn toàn hoảng loạn, những chuyện trước mắt đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của cô ta.
Fan của Nhan Khuynh không ít người có bản lĩnh. Nhan Khuynh chỉ mới vừa xuất hiện, bọn họ lập tức tìm ra được rất nhiều thứ.
Mạng xã hội có thể đào lại, bọn họ đào từng bức ảnh của Tưởng Linh Nguyệt ra. Và bọn họ thực sự đã tìm ra không ít thứ. Đặc biệt là những video nhảy ngoài trời của Tưởng Linh Nguyệt, cái mà đã làm cho cô ta nổi tiếng trên mạng xã hội ngày trước.
Ai có thể nghĩ rằng, biệt thự bên trong bức ảnh, căn bản không phải là của Tưởng Linh Nguyệt, mà là biệt thự người ta đang rao bán. Thậm chí những chiếc xe đằng sau cũng như vậy. Những người có thể sống trong biệt thự đó, có người nào mà không có xe sang chứ. Đương nhiên, đoán mò chắc chắn không thể nói rõ được điều gì. Nhưng biển số xe là cố định.
Vì để tránh cho hung thủ chạy trốn, nên mạng lưới giao thông có thể tra ra chủ sở hữu thông qua biển số xe. Khi tra biển số xe của Tưởng Linh Nguyệt, thì chủ sở hữu họ Lưu, chứ không phải họ Tưởng. Lần này mọi thứ đã được phơi bày ra rồi.
“Ha ha ha ha, cười chết tôi rồi, hình tượng con nhà giàu bị sụp đổ rồi.”
“Bằng chứng trực tiếp đó, tôi muốn hỏi người hâm mộ của Tưởng Linh Nguyệt có sướng không?”
“Đại sư Nhan của tôi mạnh mẽ quá mà! Chỉ cần bấm tay tại chỗ để bói toán.”
Nhan Khuynh lại đăng thêm một bài nữa, lần này cô cố ý tag Tưởng Linh Nguyệt vào.
Nhan Khuynh: “@Tưởng Linh Nguyệt, những chiếc xe và biệt thự đó, cô làm như vậy, bọn họ có đồng ý chưa?”
Con mẹ nó, cô làm như vậy bọn họ đồng ý chưa! Khu bình luận lập tức chìm trong biển vui sướng.
Ngay lúc này, Lương Nhất Khả cũng tham gia cuộc vui bằng cách đăng bài. Lần này, những người trước đây từng mắng anh ấy ngay lập tức bị vả mặt.
Không, không chỉ bị vả mặt, mà là da mặt gần như bị lột sạch rồi. Bọn họ không ngờ rằng, anh ta con mẹ nó không thể nổi tiếng, nên chỉ đành quay trở về thừa kế tài sản triệu đô!
Trang Weibo chính thức của Lương Nhất Khả đã được đổi thành Lương Doãn, ghi chú trên Weibo cũng được đổi thành Truyền thông Lương thị.
Đồng thời, anh cũng đăng bài: “Cảm ơn Tiểu Nhan đã xem bói giúp em, giúp em nhìn thấu mọi chuyện. Làm thần tượng không hợp với tôi, dù cho làm việc chăm chỉ đến đâu cũng không nổi tiếng. Vì vậy, tôi vẫn là nên về nhà thừa kế sản nghiệp thôi!”
Ngay sau đó, Lương Hải đã đáp lại: “Đã bảo em về nhà từ sớm rồi mà.”
Đm, Lương Nhất Khả thật sự là cậu chủ nhà họ Lương? Lại còn là em họ của Lương Hải!
Bây giờ Weibo đã hoàn toàn bùng nổ rồi. Chưa đầy năm phút sau, Lương Nhất Khả đã trực tiếp lên hot search.
Còn cái hot search này cũng rất thức thời, anh em họ thẳng thừng tuyên bố, đó là do tôi mua hot search đó! Hôm nay Lương Nhất Khả chủ động quay về nhà, ai có thể vui bằng Lương Hải chứ!
Hotsearch: #Không nổi tiếng, nên chỉ có thể quay về thừa kế sản nghiệp của gia đình thôi!#
Đứng thứ ba trên bảng xếp hạng tìm kiếm.
Đối với những thủy quân và những kẻ lắm lời mắng Lương Nhất Khả, lập tức những người đó đều nhận được thư mời từ luật sư của nhà họ Lương. Thậm chí có hai người chửi Lương Nhất Khả thậm tệ, liền ngay lập tức bị khóa tài khoản.
Lương Nhất Khả mạnh mẽ như vậy thật là ngoài dự đoán, kẻ đáng thương trong nháy mắt trở thành một tổng tài lạnh lùng khiến người ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Khiến người ta câm nín hơn là Lương Hải lại còn tag Lương Nhất Khả vào nói.
Lương Hải: “Cảm ơn nhiều nhé, nếu mọi người không bôi đen @Lương Doãn, em ấy thực sự sẽ không quay trở về nhà sớm như vậy. Tôi thay mặt bố mẹ em ấy cảm ơn mọi người nhiều nhé!”
“Ha ha ha ha ha, Lương thiếu hay đó! Vậy con nhà giàu kia sắp bị tức chết rồi!”
Weibo cười trên nỗi đau của Lương Hải, trực tiếp khiến Tưởng Linh Nguyệt trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Chỉ có thể nói là ông trời có mắt nhìn!
Tưởng Linh Nguyệt chết một mình không thích lại cứ nhất định phải bám vào Lương Nhất Khả, bây giờ báo ứng đến, lại tự biến bản thân thành trò cười trên khắp các trang mạng.
Ở nhà của Tưởng Linh Nguyệt, cô ta vẫn đang ngồi xem diễn biến ở trên mạng, cả người run lên vì tức giận.
Cô ta hành động cẩn thận lâu như vậy mới có được danh tiếng, vậy mà chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, tất cả đều sụp đổ hết.
“Sao mày lại vô dụng như vậy chứ!” Cửa phòng của vong nhi bị đá mạnh, Tưởng Linh Nguyệt với gương mặt tức giận bước vào, nhìn chằm chằm vào nó, sự thù hận trong mắt gần như có thể bay ra ngoài.
Con không có...chỉ là bọn họ quá lợi hại...vong nhi cũng vội vàng, nó cố gắng đưa tay ra hiệu với Tưởng Linh Nguyệt, nhưng cô ta căn bản không nhìn thấy.
Và cô ta cũng không muốn nhìn thấy, dưới cơn tức giận, cô ta chỉ muốn tìm một cái gì đó để phát tiết.
Mà vong nhi là lựa chọn tốt nhất của cô ta. Vung con dao trong tay, Tưởng Linh Nguyệt hung hăng chém vong nhi .
“Sớm biết như vậy, tao đã để cho mày chết đi rồi!” Biết vong nhi là ma, sẽ không chết, nên động tác của Tưởng Linh Nguyệt càng ngày càng trở nên tàn nhẫn hơn, khuôn mặt đầy sự sảng khoái mà trở nên méo mó.
Khác với tưởng tượng của mọi người, con vong nhi này không phải do Tưởng Linh Nguyệt cầu, mà đó là con của cô ta! Năm đó khi Tưởng Linh Nguyệt được Lâm Kiến đưa ra nước ngoài hai năm và mang thai.
Lúc đầu, Tưởng Linh Nguyệt muốn bỏ đứa bé đi, nhưng Lâm Kiến đã nói cho cô ta một phương pháp đặc biệt.
“Thà dựa vào chính mình còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần dựa vào người khác không phải sao?” Trong bóng tối, giọng nói của Lâm Kiến đầy mê hoặc, còn tương lai mà anh ta miêu tả đẹp như một giấc mơ. Một hồn vong nhi có thể giúp ước mơ của cô ta trở thành sự thật, và vì là có quan hệ huyết thống nên sẽ không bị phản lại. Cảnh tượng như vậy, chỉ nghe thôi đã khiến lòng người rạo rực rồi.
Tưởng Linh Nguyệt đương nhiên là đồng ý rồi. Nhưng những ngày sau đó, giống như địa ngục vậy. Để nuôi dưỡng con ma này, Tưởng Linh Nguyệt cũng phải trả giá rất nhiều. Vì để cho cái thai trong bụng biến thành thai lưu, cô ta đã phải chịu đựng không ít khổ cực. Đặc biệt là phải chịu một nhát dao ở bụng. Mặc dù, đó là để giết đứa trẻ trong bụng, nhưng lúc con dao cứa vào bụng để giết chết đứa trẻ, người chịu đau đớn cũng là cô ta!
Vì vậy, Tưởng Linh Nguyệt luôn không thích vong nhi này, thậm chí còn không muốn đặt cho nó một cái tên.
Nếu không phải nó có thể thỏa mãn được tâm nguyện của cô ta, thì cô ta căn bản không muốn gặp nó!
Bởi vì khi nhìn thấy nó, thì cô ta liền nghĩ tới những ngày tháng phải chịu đau đớn, và nỗi kinh hoàng khi bước qua cổng địa ngục một lần.
Lưỡi dao sắc bén cắt cơ thể của vong nhi thành nhiều mảnh.
“Mẹ!” Đây là từ duy nhất là vong nhi có thể nói ra, còn đâu nó chỉ có thể dùng ánh mắt cầu khẩn.
Mà Tưởng Linh Nguyệt nhìn những cái đó, lại không có chút đồng tình nào, ngược lại cô ta còn cười lớn một tiếng: “Đồ vô dụng, đi chết đi!”
Trái tim của vong nhi cũng dần nguội lạnh. Nó tuyệt vọng rồi. Nó biết rằng, Tưởng Linh Nguyệt sẽ không bao giờ thương nó, cho dù nó chính là con ruột của cô ta.
Nỗi oán hận từ trong người mạnh mẽ bốc lên, nó ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh nhạt thờ ơ. Trong đôi mắt đen láy, lòng trắng ngày càng ít đi, cuối cùng chỉ còn lại con ngươi màu đen sâu không đáy.
“Mày, mày muốn làm gì?” Tưởng Linh Nguyệt cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi.
Tuy nhiên, cô ta cũng không ngờ đến bản thân đã vô tình làm cho vong nhi thay đổi tính tình hèn nhát của nó trước đây, nó cứng nhắc đi bộ từng bước một đến chỗ của Tưởng Linh Nguyệt. Nó ghé sát vào bụng dưới của Tưởng Linh Nguyệt, rồi cắm mũi dao vào bụng cô ta một cách tàn nhẫn.
Một đổi một. Lúc đầu, Tưởng Linh Nguyệt cho nó sinh mệnh, nhưng lại đi ngược đãi nó, vậy nên hiện tại nó muốn đòi lại tất cả...
Sang đến sáng ngày thứ hai, hàng xóm của Tưởng Linh Nguyệt ngửi được mùi máu nồng nặc phát ra từ trong nhà cô ta, nên đã gọi cảnh sát.
Khi cảnh sát đến, thì thấy Tưởng Linh Nguyệt đã chết nằm ở trên mặt đất. Vết thương chí mạng nằm ở vùng bụng dưới, vùng bụng bị rạch ra khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy buồn nôn.
Điều đáng sợ hơn là Tưởng Linh Nguyệt chết trong trạng thái thống khổ nhất. Và, cảnh sát đã tìm thấy dấu vân tay của trẻ em trên cán con dao, được cho là hung khí giết người.
Kẻ giết người...thế mà lại là trẻ em? Nhưng khi nhìn thấy những thứ đồ kì lạ trong phòng của Tưởng Linh Nguyệt, làm người ta không khỏi rùng mình.
Tưởng Linh Nguyệt đã chết, những chương trình tạp kỹ và bộ phim chưa bấm máy của cô ta cũng vì vậy mà đi tong.
Trong nhóm wechat, Lương Hải không khỏi chậc lưỡi: [Lợi hại như vậy sao? Chỉ với một Tưởng Linh Nguyệt đã phá hỏng hai chương trình lớn rồi.]
Ngược lại, Nhan Khuynh không cảm thấy kì quái nói: [Bình thường thôi, nuôi quỷ thì làm sao mà có kết cục tốt được đây? Dù sao cũng là lệ quỷ, nên đều sẽ trả thù thôi.]
Nhưng Hướng Văn lại nghĩ khác: [Vong nhi của Tưởng Linh Nguyệt là sao?]
[Không là sao cả, nghiệp chướng của nhân sinh, e là không dễ siêu thoát đâu.] Nhan Khuynh trả lời lại, sau đó thở dài một hơi, vẫy tay với đứa trẻ đang lau nước mắt ngoài cửa sổ.
Đứa trẻ lảo đảo hai cái, đột nhiên xuyên qua cửa sổ, nhào vào vòng tay của Nhan Khuynh.
Đứa trẻ ma này khá lợi hại đó chứ, bởi vì Nhan Khuynh đã can thiệp vào chuyện của Lương Nhất Khả, nên có dính líu đến Tưởng Linh Nguyệt một chút, vì thế mà đứa trẻ ma có thế thuận lợi tìm đến đây, có thể thấy rằng nó khá thông minh đấy chứ.
Nhan Khuynh nhíu mày, định nói gì đó. Nhưng thấy đứa trẻ bám lấy tay cô, vì vậy cô liền đưa tay ra xoa đầu nó.
Vong nhi này dễ thương như mèo vậy, nó lẳng lặng nằm trong lòng Nhan Khuynh, mặc cô tùy ý xoa xoa, sau đó nó ngẩng đầu lên nhìn cô cười đầy ngượng ngùng cùng nịnh nọt.
Sao có thể đáng yêu như vậy chứ? Trái tim của Nhan Khuynh trở nên mềm đi, thanh âm cũng dịu lại: “Muốn đi theo tôi sao?”
Có thể sao? vong nhi vẫn chưa thể nói chuyện, nhưng đôi mắt sáng đã nói lên tất cả.
Nhan Khuynh nhéo mặt nó: “Ừm.”
Vong nhi ngay lập tức mỉm cười.
Nhưng điều khiến Nhan Khuynh ngạc nhiên là khoảnh khắc mà nó cười lên, nỗi oán hận trên người nó đã tan biến đi rất nhiều.
Mà một vong nhi không mang theo sự oán hận, thì sẽ có thể bảo vệ cho người khác.
Nhưng rõ ràng đứa trẻ này vì bị tra tấn nên mới chết, lại chỉ cần một cái ôm để giải trừ.
Khó trách đến cuối cùng Tưởng Linh Nguyệt mới chết, không phải là yêu cầu của cô ta ít, mà là do đứa trẻ này quá mức ôn nhu.
Nhan Khuynh cảm thấy lồng ngực khó chịu, không nhịn được ôm chặt đứa trẻ lại.
Sau đó Nhan Khuynh liền có một cái đuôi nhỏ trên đầu.
Sau khi nhận được tin nhắn của Nhan Khuynh, Cảnh Hoài đã lần theo manh mối đó, và tìm ra được rất nhiều thông tin.
Nhan Khuynh đã đưa cho Cảnh Hoài rất nhiều manh mối, quan trọng nhất là mối quan hệ giữa Tưởng Linh Nguyệt và Lưu Kiến.
Tuy Cảnh Hoài không tìm ra được bằng chứng xác thực, nhưng cũng đã tìm được rất nhiều manh mối.
Nhưng cũng chính vì lí do này, mới khiến cho Cảnh Hoài tức giận.
Nhà họ Cảnh không phải gia đình không phân rõ phải trái như vậy. Cảnh Hàn đã qua đời nhiều năm như vậy, mà Lâm Kiến vẫn luôn cô đơn, vậy nên dù anh ta có sống cùng người phụ nữ khác đi chăng nữa, người nhà họ Cảnh cũng sẽ ủng hộ điều này, căn bản sẽ không vì điều này mà cắt đứt quan hệ.
Nhưng Lâm Kiến lại cứ khăng khăng dùng phương pháp đó.
Mấu chốt là, việc Tưởng Linh Nguyệt nuôi vong nhi khiến Cảnh Hoài nảy sinh nghi ngờ, hơn nữa cách hành xử lén lút của Lâm Kiến, cũng khiến Cảnh Hoài nghi ngờ rằng anh ta tìm phụ nữ không phải là để phát tiết, mà là có bị mật gì đó không thể để người ta biết.
Dù sao những năm này, Lâm Kiến cũng quá thuận lợi rồi.
Ngoài ra, Cảnh Hoài đột nhiên nhớ đến một chuyện, đó chính là Lâm Kiến có một đứa con trai tên là Lâm Niệm Hàn, từ nhỏ sức khỏe đã yếu, luôn ốm yếu bệnh tật.
Nghĩ đến đây, Cảnh Hoài liền vội vàng quay trở về nhà cũ một chuyến. Anh muốn hỏi lão quản gia ngày sinh của Lâm Niệm Hàn, sau đó của cho Nhan Khuynh bói toán.
“Đại thiếu gia, cậu về rồi?” Lão quản gia vừa vặn đang làm việc ở tầng một, nghe tiếng mở cửa, liền biết Cảnh Hoài đã về.
“Ừm.” Cảnh Hoài gật đầu, đang thay giày, thì nhìn thấy Lâm Niệm Hàn từ tầng hai đi xuống.
“Anh.” Lâm Niệm Hàn rất vui khi nhìn thấy Cảnh Hoài.
Cảnh Hoài nhíu mày: “Hôm nay em không có tiết sao?”
Lâm Niệm Hàn chưa kịp trả lời, lão quản gia đã thở dài nói: “Nhị thiếu gia bị ốm, nên mới từ trường trở về, vừa mới hạ sốt, nên tôi gọi cậu ấy xuống ăn cháo.”
Dù Cảnh Hoài luôn có ấn tượng xấu về Lâm Kiến, nhưng quan hệ của hai anh em họ rất tốt, vì Lâm Niệm Hàn là một đứa trẻ ngoan, cộng thêm có quan hệ huyết thống nên Cảnh Hoài rất cưng chiều đứa em trai ốm yếu này.
Nhìn thấy Lâm Niệm Hàn dù bám vào tay vịn cầu thang rồi, nhưng vẫn đứng không vững, liền đi đến ôm cậu bé lên, rồi đặt xuống sô pha dưới tầng một.
“Không khỏe thì kêu người mang lên giúp, đi cũng không vững nhỡ ngã thì làm sao?”
“Ông ngoại rất quy củ, anh đừng lo lắng nữa, em đã khỏe hơn rồi.”
“Dù sao cũng phải có người đi theo, nếu không ông ngoại sẽ rất cô đơn. Cứ coi như là em đang báo hiếu đi.”
Lâm Niệm Hàn có thể thấy rõ ràng, rằng từ nhỏ sức khỏe của cậu ấy không tốt, sau này cũng không thể làm việc gì lớn. Những năm này, nếu không có Cảnh Hoài che chở cậu ấy, thì không biết ở Yến Kinh này người ta sẽ nói thế nào về cậu.
Lâm Niệm Hàn cũng hiểu, nếu chuyện của bố mẹ mình đặt ở những gia đình quyền quý khác thì sẽ là tai tiếng, nhưng ở nhà họ Cảnh thì khác. Nhà họ Cảnh coi trọng tình cảm hơn lợi ích, họ chấp nhận điều đó, và không cảm thấy xấu hổ chút nào. Và kể từ khi cậu ấy có nhận thức, bất kể là Cảnh Hoài, hay là bố mẹ của Cảnh Hoài, bao gồm cả ông ngoại, tất cả bọn họ đều rất chiều chuộng cậu ấy.
So với người bố lạnh nhạt, Lâm Niệm Hàn cảm thấy nhà họ Cảnh mới là gia đình thật sự của mình. Tự do làm bất cứ thứ gì mình muốn.
Đặc biệt là sau khi học tiểu học, Lâm Niệm Hàn đã dành nhiều thời gian sống ở nhà họ Cảnh hơn là nhà họ Lâm.
Trên thực tế, Cảnh Hoài không biết rằng so với anh, thì cậu ấy càng nghi ngờ về bố ruột của mình hơn.
Mà khi Lâm Niệm Hàn lớn lên, cậu ấy ngày càng cảm thấy, cái chết của mẹ mình, e là không đơn giản như thế. Nghĩ tới đây, Lâm Niệm Hàn không khỏi ho khan hai tiếng.
Cảnh Hoài vội vàng rót cho cậu ấy cốc nước ấm để làm ấm cổ họng, trong lòng anh luôn cảm thấy vẻ ngoài của Lâm Niệm Hàn mỏng manh như tờ giấy vậy, nghĩ vậy làm anh không khỏi cau mày.
“Mấy ngày trước mới trở về từ chỗ bác sĩ trung y, bác sĩ nói thế nào, không phải nói là phải bồi bổ sao? Em không cần phải cảm thấy phiền, nếu thiếu thứ gì cứ nói cho anh biết.”
“Em biết rồi, anh yên tâm đi.” Lâm Niệm Hàn híp mắt lắng nghe, trong mắt tràn đầy ý cười.
Cảnh Hoài thấy cậu ấy như vậy, cũng không thể làm gì khác.
Ngược lại, Lâm Niệm Hàn thấy hôm nay Cảnh Hoài nói nhiều như vậy, không nhịn được hỏi: “Dạo này tâm trạng anh rất tốt sao?”
“Ừm, gặp được một cô gái thú vị.”
“Vậy là em sắp có chị dâu rồi?” Lâm Niệm Hàn trêu chọc.
“Còn chưa đâu vào đâu.” Nghĩ đến Nhan Khuynh, Cảnh Hoài không khỏi thở dài.
Thật ra, Cảnh Hoài đã để ý Nhan Khuynh từ lúc mà cô giúp đỡ nhà họ Chúc rồi.
Sau này, khi nhìn thấy Nhan Khuynh đánh Ngụy Nguyên, anh càng cảm thấy cô gái này rất hợp với hình mẫu của anh.
Nhưng đã gặp cô hai lần rồi...Cảnh Hoài luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh cảm thấy dường như Nhan Khuynh thích những người nhỏ hơn cô thì phải?
“Không dễ theo đuổi sao?”
“Trẻ con thì đừng xen vào chuyện của người lớn.” Cảnh Hoài nhân cơ hội chuyển chủ đề.
Nhưng khi nhắc đến Nhan Khuynh, anh đột nhiên nhớ đến chuyện của vong nhi, nên anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện hỏi Nhan Khuynh.
Nhan Khuynh ở đầu dây bên kia, hình như cũng không bận lắm nên rất nhanh đã nghe máy.
“Cũng khó nói, em phải nhìn thấy người đã.”
“Chờ một chút, người đó đang ở cạnh anh.” Cảnh Hoài gửi lời mời video cho Nhan Khuynh.
Trong video, khuôn mặt của Lâm Niệm Hàn nhanh chóng xuất hiện, Nhan Khuynh liếc nhìn, sau đó nhìn sang Cảnh Hoài, Cảnh Hoài ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Sau đó anh tắt điện thoại rồi dặn lão quản gia trông Lâm Niệm Hàn ăn, rồi một mình đi ra ngoài sân.
“Có vấn đề gì sao?”
Nhan Khuynh: [Đúng vậy, chắc chắn là có. Tử khí trên mặt Lâm Niệm Hàn rất nặng, cậu ấy có thể sống nhiều nhất ba năm nữa. Nếu được, hãy đưa cậu ấy đến gặp em, lúc đó em mới có thể đưa ra kết luận chính xác hơn. Ngoài ra, vong nhi của Tưởng Linh Nguyệt đang ở chỗ em, đợi đến lúc đó em sẽ để nó và Lâm Niệm Hàn gặp nhau. Nói không chừng, mối quan hệ của Tưởng Linh Nguyệt và Lâm Kiến không chỉ dừng lại ở quan hệ tình nhân.]
Cảnh Hoài: [Ý của em là, có khả năng Lâm Kiến cũng nuôi dưỡng đứa trẻ ma đó?]
Nhan Khuynh: [Đúng vậy, có lẽ anh ta không chỉ nuôi một đứa, nếu không làm sao có thể chống đỡ được một cửa hàng lớn như vậy. Hơn nữa, nhiều năm như vậy mà anh ta không có bị phản lại, rất có thể có quan hệ với em họ anh. Dù sao cũng phải có người gánh vác hậu quả, không phải sao? Nếu như em đoán không nhầm, trước ba tuổi, em họ anh có một cái tên mụ. Nếu như không phải Đào, thì chính là Hòe.]
Cảnh Hoài: [...Tên là Tiểu Đào. Lâm Kiến nói rằng Lâm Niệm Hàn lúc nhỏ có bát tự thuần âm, vậy nên phải dùng tên của con gái mới để trấn áp lại nó.]
Nhan Khuynh: [Nói linh tinh. Gỗ đào là để xua đuổi tà ma đó. Lâm Kiến dùng Lâm Niệm Hàn là để trợ giúp cho đứa trẻ ma đó. Nhưng hiện tại có vẻ là đứa trẻ ma đó đã trở nên lợi hại hơn rồi, vậy nên một mình Lâm Niệm Hàn không trụ nổi nữa rồi.]
Cảnh Hoài: [Ý em là anh ta còn có đứa con riêng là con trai?]
Nhan Khuynh: [Không, là con gái, lại còn là đứa con gái hoàn toàn nghe lời Lâm Kiến.]
Cảnh Hoài: [Anh sẽ kêu thư ký của anh đi điều tra, ngoài ra ngày mai anh sẽ mang Lâm Niệm Hàn qua đó, cảm ơn em nhiều rồi.]
Nhan Khuynh: [Đừng khách sáo như vậy, dù sao cũng là khách quen mà.]
Cảnh Hoài: [Không phải được tính là bạn bè sao?] [sticker gấu trúc.]
Nhan Khuynh nhìn cái sticker con gấu trúc lăn qua lăn lại, không nhịn được bật cười, sau đó thản nhiên trả lời lại: [Không tính.]
Cảnh Hoài: [sticker tự kỷ.]
Nhan Khuynh lại cười lên, cảm thấy Cảnh Hoài thật là một người thú vị.
Tiếp tục chủ đề, Nhan Khuynh cùng Cảnh Hoài nói chuyện thêm vài câu nữa, Cảnh Hoài có việc, nên hẹn Nhan Khuynh ngày mai gặp, rồi kết thúc cuộc trò chuyện trước.
Còn Nhan Khuynh cảm thấy thời gian vẫn còn sớm, cũng không có việc gì gấp, liền muốn đi xử lí ba tên hồn ma kia.
Không sai, lúc trước Nhan Khuynh kêu bọn chúng làm việc để trả nợ không phải chuyện đùa đâu!
Phố thương mại, nơi Nhan Khuynh đang đứng, có thể nói nơi đây cái gì cũng có.
Trong số đó có một nhà ma kinh doanh không tốt.
Ông chủ nhà ma và bên môi giới là bạn cũ của nhau, vì thua lỗ nhiều quá, nên họ muốn bán cửa hàng hoặc chuyển sang nghề khác.
Nhưng trong khoảng thời gian này, làm cái gì cũng khó, cho dù mở siêu thị thì vẫn dẫn đến cạnh tranh lợi ích cá nhân, có một số người còn phải đi ăn xin.
Ngoài ra, bạn của ông chủ này, đang bán lại cửa hàng, nhưng vì là ở con phố này nên giá nhà sẽ không quá rẻ.
Vả lại, khách hàng của các cửa hàng khác nhau trên phố thương mại đang dần bị bão hòa. Trừ phi có thủ đoạn đặc biệt nào đó để thu hút khách hàng, nếu không thực sự không có ai muốn mở cửa hàng ở đây.
Kết quả là dần dần các cửa hàng này đều đóng cửa.
Lúc đầu, Nhan Khuynh không hề có bất kì ý tưởng gì, bởi vì đây là nhà ma, ông chủ cũng không có ý tưởng nào thú vị, cho dù Nhan Khuynh có đem phong thủy đến đây đi chăng nữa, thì người ta đến một lần biết không có gì vui, tự nhiên sẽ không có lần thứ hai.
Nhưng đó cũng không phải là lỗi của ông chủ. Ở thời đại ngày nay, những đứa trẻ thích cảm giác mạnh này hận không thể trải nghiệm một cái nhà ma như thật, chưa kể đến những bộ phim kinh dị đến từ khắp nơi trên thế giới, nhiều bộ trong số đó còn đáng sợ hơn cả ma thật.
Ông chủ đã ngoài bốn mươi rồi, không theo kịp xu hướng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lần này thì khác, khi Nhan Khuynh tiếp nhận công việc tại khu chung cư của Cảnh Hoài, liền bắt được ba vong hồn, lập tức liền có ý tưởng hồi sinh lại ngôi nhà ma này.
Những người đó không phải không cảm thấy kích thích sao? Vậy thay bằng ma thật để cho bọn họ từ từ trải nghiệm sự kích thích này.
Mấu chốt là lúc đầu Nhan Khuynh còn sợ ba hồn ma này sẽ oán hận mà đi hại người ta. Nhưng hiện tại, có vong nhi thì khác rồi. Đứa trẻ này rất thông minh, tính tình hòa nhã ân cần, có nó ở đây, vừa có thể trông chừng ba tên vong kia, lại vừa có thể kiểm soát nơi này.
Nghĩ như vậy, Nhan Khuynh liền cảm thấy tốt hơn.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của Nhan Khuynh, vong nhi cũng cười lên, giơ hai tay ôm cổ Nhan Khuynh.
Nó rất thích tiếp xúc như vậy với con người, vì nhiệt độ của con người khiến nó cảm thấy ấm áp.
Nhan Khuynh không nhịn được hôn nó một cái: “Có thể giúp chị một việc không?”
Được! vong nhi gật đầu, tự hào vỗ vào ngực mình một cái, biểu hiện rằng nó rất lợi hại đó.
Nhan Khuynh bị chọc cười, vừa giải thích công việc cho nó, vừa đi về hướng nhà ma.
Trùng hợp thay, Nhan Khuynh vừa đi đến cửa nhà ma, liền nghe thấy có người đang cãi nhau.
“Ở đây không có gì đáng sợ, nên chúng tôi muốn hoàn tiền lại thì có gì không đúng chứ”
“Không có gì không đúng cả, các anh muốn hoàn lại tiền, thì chúng tôi sẽ hoàn lại, nhưng các anh làm nhân viên bên trong bị thương, thì các anh phải bồi thường chi phí y tế!” Ông chủ nhà ma bị chọc giận đến nỗi lồng ngực phập phồng.
Chàng trai trẻ này căn bản là đang giận cá chém thớt, vì không đạt được đến mức độ mà anh ta mong muốn, liền quay sang quấy rối.
Anh ta bị bạn gái tát, thì liên quan gì đến nhà ma đây? Vừa ồn ào nói không đủ đáng sợ đòi hoàn lại tiền, lại còn nói vì nhân viên làm cho anh ta giật mình nên anh ta mới đánh họ, cái lý do vớ vẩn như vậy, sợ rằng hồi tiểu học học ngu nhất là môn ngữ văn.
“Chuyện này là sao vậy?” Thấy thế Nhan Khuynh vội vàng chạy qua.
Hỏi rồi mới biết, hóa ra bốn thanh niên này tới đây để thử thách lòng can đảm.
Hai nam hai nữ, mối quan hệ trên mức tình bạn ở dưới tình yêu.
Trên thực tế, nó chỉ cách có một tờ giấy mỏng.
Hai chàng trai này muốn thừa dịp đi nhà ma để dọa hai cô gái, sau đó nhân cơ hội để hạ gục họ.
Từ góc nhìn của người khác, tuy cách này có chút xảo quyệt, nhưng nếu thành công có có thể coi là một kiểu lãng mạn nhỏ.
Nhưng Nhan Khuynh rất không thích cái cách này, thậm chí có chút chán ghét.
Cô cảm thấy như vậy là thiếu tôn trọng phụ nữ.
Vì trước mặt cô gái họ thích, họ có thể chuẩn bị một chút bất ngờ và tỏ tình mà.
Đối với nhiều cô gái, một câu “anh yêu em” chân thành cũng đủ để cô gái ấy rung động.
Huống hồ, một người đàn ông thực thụ, nếu muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình, có lẽ nên thể hiện trong cuộc sống hàng ngày, thể hiện ra rằng bản thân là người chín chắn và có trách nhiệm, để con gái biết rằng họ có thể phó thác cả đời cho người đàn ông đó.
Không có gì để làm hay sao, mà lại đi lợi dụng cái nhà ma để dọa người ta chứ.
Hiển nhiên, là hai cô gái cũng có cùng suy nghĩ với Nhan Khuynh.
Cho nên khi vừa bước ra khỏi nhà ma, họ đều cúi gằm mặt xuống. Vì vậy, nên hai chàng trai kia mới trút giận lên người ông chủ nhà ma.
Sau khi Nhan Khuynh hiểu mọi chuyện, trong đầu liền nảy ra một cách.
Trước đây, cô vẫn đang nghĩ xem làm cách nào để việc kinh doanh của nhà ma có thể tốt lên, bây giờ vừa hay, có thể dùng hai chàng trai này để tuyên truyền luôn.
Nghĩ đến đây, Nhan Khuynh tiến lên một bước, chủ động nói: “Ai nói nhà ma này không đáng sợ chứ? Chúng tôi là vì hai cô gái này nên mới hạ thấp độ khó lại, nếu các anh cảm thấy không đáng sợ, vậy để tôi đi chỉnh lại độ khó. Sau đó các anh thử lại, nếu có thể ở trong đó được 5 phút, thì tôi sẽ bồi thường lại gấp trăm lần.”
“Một trăm lần? Cái vé này hai mươi, một trăm lần là hai nghìn.” Một chàng trai cho rằng Nhan Khuynh nói đùa, nhưng nhìn thấy Nhan Khuynh xinh đẹp như vậy, theo bản năng giọng nói có chút dịu lại.
Còn chàng trai còn lại, thì mắt của anh ta hận không thể dán lên người Nhan Khuynh.
Quả nhiên không phải loại người tốt gì! Thấy vậy, ông chủ ngôi nhà ma tiến lên chặn tầm mắt của họ lại. Mà Nhan Khuynh cũng nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, tôi hỏi các anh có dám vào không?”
“Đương nhiên là dám rồi. Nhưng mà tôi không cần tiền, cô đẹp như vậy, nếu như tôi có thể vượt qua cái nhà ma này, vậy cô cùng tôi đi ăn cơm, như thế nào?”
“Anh...” Ông chủ nhà ma nghe vậy liền tức giận, nhưng Nhan Khuynh đã ngăn lại, lắc lắc đầu: “Được, chỉ cần anh có thể đứng lên.”
Sắc mặt cô không thay đổi, thậm chí so với trước cô cười càng đẹp hơn, nhưng những ngón tay của cô lặng lẽ động đậy.
Ba hồn ma bị bắt ngày trước, ngay lập tức xuất hiện trước của ngôi nhà ma.
Ba hồn ma đã biết công việc của mình, cho nên họ vừa ra, liền bay đến trước mặt hai chàng trai, ác ý nhìn bọn họ, dường như đang nghĩ cách làm sao để dọa cho bọn họ lập tức tè ra quần...
.