Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn

Chương 20: Tôi khuyên bà đối xử tốt với con gái mình một chút




[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

''Mẹ!'' cậu bé lập tức khóc rống lên, đấu tranh thoát khỏi vòng tay của Nhan Khuynh đi sang nắm lấy tay của người phụ nữ. Nhưng toàn thân của người phụ nữ toàn là máu, vốn cũng không phân biệt rõ vết thương chảy ra từ đâu.

''Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy?'' người hàng xóm đối diện nhà cũng đi theo ra ngoài, lúc thấy cảnh tượng kinh hoàng trong căn phòng cũng trở nên ngơ ngác. Mặt đầy khiếp sợ nhìn gã đàn ông đang đứng thờ ơ giữa căn phòng giống như đang nhìn một con quái vật.

''Dì, dì giúp cô ấy xem qua trước đi, để cháu gọi cấp cứu.'' Nhan Khuynh lập tức bấm gọi 120, đồng thời còn báo cảnh sát.

Nhưng tại khoảnh khắc mà Nhan Khuynh đang gọi cho 110, thì gã đàn ông vẫn im lặng từ nãy đến giờ ở bên cạnh lại đột nhiên đưa tay ngắt cú điện thoại mà Nhan Khuynh đang gọi.

Nhan Khuynh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn gã đàn ông.

''Hình như cô đã quên, cô là đang đột nhập nhà người khác. Báo cảnh sát là muốn tự giăng lưới mình à?'' Gã đàn ông chỉ chỉ cánh cửa bị Nhan Khuynh phá hư, tác phong giả vờ nhẹ nhàng khiến cho người ta chỉ cảm thấy mắc ói.

Nhan Khuynh phát ra tiếng cười lạnh: ''Kẻ bạo lực gia đình mà cũng lý sự? Đợi hầu tòa đi!''

''Tòa?'' gã đàn ông như thể nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, ôm bụng cười không kiêng nể: ''Cái thứ ngu đần tham lam này không dám ly hôn với tôi đâu.''

Đáy lòng Nhan Khuynh liền bừng lên một ngọn lửa, giơ chân đá vào ngực gã đàn ông một cách tàn nhẫn. Sức lực của Nhan Khuynh không nhỏ, lại hành động khi đang tức giận, lập tức đá gã đàn ông văng xa hơn hai mét, đập đầu vào tường bất tỉnh.

''...'' người hàng xóm nhà đối diện liền chết lặng, nhìn Nhan Khuynh một hồi lâu mà vẫn không biết nên nói gì.

Nhan Khuynh hiểu ý bà ấy, chỉ tay vào gã đàn ông đã bất tỉnh: ''Cháu đánh đó, tiền thuốc men cháu chịu, cảnh sát tới thì cứ nói như bình thường là được! Rác rưởi!''

Nói xong, Nhan Khuynh lấy hộp sơ cứu từ trong tay người hàng xóm, định xử lý vết thương cho người phụ nữ trước.

Mặc dù là khu nội thành cũ, nhưng xe cứu thương vẫn tới rất nhanh. Cũng chỉ tầm 7-8 phút, bác sĩ và y tá phụ trách cứu thương đã đem cáng đến.

Nhan Khuynh mang theo cậu bé đưa lên xe của người phụ nữ. Không ngờ là cậu bé vốn phải sợ hãi lại đột nhiên trở nên bình tĩnh suốt dọc đường. Như thể biến thành một con người khác, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.

''Em không thấy lo à?'' Nhan Khuynh lờ mờ cảm thấy tình huống của cậu bé này có chút không ổn.

''Bọn họ sẽ không li hôn đâu.'' hồi lâu sau cậu bé mới thờ ơ đáp lại Nhan Khuynh một câu, trong đôi mắt non nớt đã viết đầy vẻ trào phúng, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Lúc đầu Nhan Khuynh không hiểu, nhưng sau khi người phụ nữ tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, cô mới hiểu câu nói kia của cậu bé rốt cuộc là có ý gì.

Mẹ của người phụ nữ, cũng chính là bà ngoại của cậu bé đã đến. Tuy nhiên, không giống với trong tưởng tượng của Nhan Khuynh, lão phu nhân này không phải vì nhận được tin người phụ nữ nhập viện mà đến đây chăm sóc. Cũng không phải lấy tư cách nhà ngoại đến thay người phụ nữ đòi lại công bằng, mà mụ ta đến đây để chửi rủa!

Lúc lão phu nhân bước vào phòng bệnh, việc đầu tiên mà mụ ta làm chính là lườm người phụ nữ một cái.

''Mày nói cho tao nghe coi! Mày lại làm cái đéo gì nữa vậy?'' mụ ta chỉ đầu ngón tay lên trán người phụ nữ, móng tay dài lập tức để lại dấu vết đỏ ửng trên làn da trắng bệch. Nhưng mụ ta lại không có tí xíu nào là đau lòng cho con gái, ngược lại càng chửi tàn bạo hơn.

''Nhanh chóng thu dọn đồ đạc xuất viện liền cho tao! Đồ không biết xấu hổ! Náo loạn lớn như vậy nhỡ ảnh hưởng đến công việc của con rể thì sao? Em trai mày chẳng mấy chốc cũng phải kết hôn, tiền nhà còn chưa được trả. Còn công việc của anh trai mày, chỉ mới bắt đầu có hai ngày. Cháu trai của mày cũng không bao lâu nữa sẽ vào tiểu học. (1) Học khu còn chưa chuẩn bị nữa! Mọi thứ đều phải trông chờ hết vào con rể, mày còn không bận tâm hay sao?''

''Mẹ, không phải như vậy đâu...'' người phụ nữ yếu ớt phản bác.

''Không phải như vậy thì là như nào?'' nghe thấy con gái dám cãi lại, giọng của lão phu nhân lại nâng lên một quãng tám, the thé đến chói tai: ''Sao mày lại hành động như vậy! Đã không đi làm, lại chỉ ở nhà làm bà chủ toàn thời gian, chồng tan làm về mệt mỏi đụng chạm mày có hai lần thì đã làm sao đâu?''

''Nó không chỉ đụng chạm con hai lần thôi đâu, nó suýt đánh chết con rồi đó mẹ à!'' người phụ nữ bỗng chốc khóc òa lên, rất muốn hỏi lão phu nhân một câu, con có phải là con gái ruột của mẹ hay không? Nhưng thái độ của lão phu nhân đã khiến cô ta hiểu ra, bản thân đúng là con gái ruột của mụ ta, chỉ là không quan trọng mà thôi.

Hít sâu một hơi, người phụ nữ cảm thấy bản thân đã không thể chịu đựng thêm được nữa. Dường như lần này cô ta đã tuyệt vọng, tiếp tục ở cùng với gã đàn ông đó, cô ta nhất định sẽ chết mất. Nghĩ đến đây, thái độ của người phụ nữ cuối cùng cũng trở nên kiên quyết: ''Mẹ! Con nhất định phải ly hôn!''

''Không đời nào!'' lão phu nhân rất cương quyết, trực tiếp tát vào mặt người phụ nữ: ''Tao không cho phép! Mày có nghe không?''

Dường như bị câu nói muốn ly hôn của người phụ nữ làm cho tức giận quá mức, lời nói sau đó của lão phu nhân càng khó nghe hơn.

Bắt đầu thì là người phụ nữ lười nhác, ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, đàn ông tan làm về còn phải hầu hạ cô ta. Lần này bị đánh là do tự mình tìm đường chết. Nhưng nói một thôi một hồi, thì lại biến thành từ nhỏ phẩm chất của người phụ nữ đã tệ hại, cắt xén quà vặt của em trai, cướp mất cơ hội đi học của anh trai, còn trộm tiền trong trường học, về sau lại bị đuổi việc do biểu hiện kém...,

Có thể tóm gọn trong một câu chính là người phụ nữ đã hết thuốc chữa rồi, chỉ có con rể của mụ ta mới có thể chịu đựng được, bảo người phụ nữ đừng có giỡn mặt.

''Không phải đâu, con không phải như vậy.'' người phụ nữ vẫn còn muốn phản bác, nhưng cô ta yếu ớt như vậy thì làm sao có thể chiến thắng lão phu nhân đang bừng bừng năng lượng trước mặt kia chứ.

Đúng lúc Nhan Khuynh vừa đi mua đồ ăn sáng cho cô ta và cậu bé quay về, vừa đến hành lang liền nhìn thấy có rất nhiều người vây quanh phòng bệnh của người phụ nữ. Lại nghe thấy, đầu mày liền nhíu lại.

''Vô ích thôi, cuối cùng thì mẹ em cũng sẽ trở về tìm bố em. Sớm muộn gì cũng bị đánh chết.'' cậu bé nhìn Nhan Khuynh, tuy rằng giọng điệu mỉa mai, nhưng trong đôi mắt lại chứa đầy nỗi tuyệt vọng. Cậu ấy tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng kinh nghiệm nặng nề trong quá khứ lại khiến cậu ấy hiểu ra rằng trừ khi mẹ mình chết đi, thì không một ai có thể cứu cậu ấy được cả. Cho dù lần này Nhan Khuynh có ngăn được bi kịch mẹ bị đánh chết đi chăng nữa.

Nhưng chỉ cần mẹ cậu ấy không li hôn, thì lần tới bi kịch như vậy sẽ lại xảy ra. Nhưng điều thương tâm nhất chính là cậu bé hiểu rằng mẹ mình nhất định sẽ không li hôn.

''Tại sao em lại nói như vậy? Là vì mẹ em không có việc làm phải không? Chị có thể giúp đỡ.''

''Không phải, là vì tất cả mọi người đều không cho phép.'' giọng điệu của cậu bé còn mang theo tiếng nức nở, dường như cậu ấy rất cần một người lắng nghe mình, một hơi nói hết hoàn cảnh của gia đình mình cho Nhan Khuynh nghe.

Mà Nhan Khuynh nghe xong liền sửng sốt.

Vốn dĩ Nhan Khuynh không nghĩ đến trên thế giới còn có cái loại đàn ông cặn bã, đem bạo lực gia đình ra làm chỗ trút giận như một lẽ hiển nhiên. Cũng không nghĩ đến, vậy mà vẫn còn có loại mẹ ruột cực phẩm như lão phu nhân đây. Trọng nam khinh nữ, còn ép buộc con gái mình làm 'Bàn đạp cho con trai', còn có thể vì tiền mà ngay cả sống chết của con gái mình cũng không màng!

Theo lời của cậu bé, trước khi người phụ nữ chưa kết hôn thì thực sự rất giỏi, cô ta là hoa khôi của học viện sư phạm, còn chơi piano rất tốt. Sau khi tốt nghiệp thì đến thành phố S làm giáo viên âm nhạc, tuy lúc đầu tiền lương không cao, nhưng mỗi tháng đều gửi phần lớn tiền về quê cho mẹ.

Nhưng về sau, vì anh trai cô ta muốn mua nhà để kết hôn, nên cô ta liền bị cưỡng ép lôi về xem mắt, bị buộc phải kết hôn với gã đàn ông hiện tại.

Không vì lý do nào khác, lão phu nhân chính là nhìn trúng những người đàn ông giàu có, sính lễ phải là năm trăm ngàn NDT. Không chỉ mua được nhà mới cho anh trai mà ngay cả em trai cũng vậy.

Ngày tháng sau khi kết hôn vô cùng khổ sở, người phụ nữ vô cùng thê thảm. Lúc đầu sống chung với mẹ chồng, mỗi ngày đều phải làm việc không ngừng nghỉ, ban ngày còn phải đi làm. Động tác chỉ chậm một chút thôi liền sẽ bị mẹ chồng đem cái vụ năm trăm NDT tiền sính lễ kia ra tạo áp lực. Đối với đơn vị làm việc thì tin đồn cũng cực kỳ khó nghe. Đều nói mẹ cô ta bán con gái, cái gì mà sắc nước hương trời còn đáng giá năm trăm NDT.

Vốn dĩ cô ta tưởng rằng mẹ chồng mất rồi thì ngày tháng sau này cũng sẽ tốt lên. Nhưng tuyệt đối không bao giờ ngờ được, sau khi mẹ chồng mất đi mới là khởi đầu của địa ngục. Trong nhà không còn người ngoài, gã đàn ông không cần phải kiềm chế tâm trạng nữa, hắn bắt đầu bạo lực gia đình.

''Vậy mẹ em vẫn luôn chịu đựng, chưa từng nói ly hôn sao?''

''Lần đầu thì có nói, còn tìm cả luật sư, làm báo cáo xét nghiệm thương tích nữa. Kết quả thì chị cũng thấy rồi đó, bây giờ bọn họ vẫn còn chung sống với nhau.''

Nhan Khuynh nghe mà đầu óc đau nhức, hoàn toàn không hiểu vì sao.

Vì tình hình hiện tại vô cùng rõ ràng, đã không chỉ là tính mạng của người phụ nữ bị đe dọa, mà ngay cả cậu bé này cũng mình đầy thương tích. Chứng tỏ hành động bạo lực gia đình của gã đàn ông đã không còn giới hạn chỉ ở vợ mình, mà ngay cả con trai của mình hắn cũng không buông tha.

Cho nên mới nói người mẹ phải mạnh mẽ, cho dù là vì con cái đi nữa, người phụ nữ cũng cần phải ly hôn. Kể cả lão phu nhân đó, cho dù mụ ta không quan tâm đến con gái, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn con mình bỏ mạng được! Vả lại, nhỡ người phụ nữ xảy ra chuyện, cuộc sống sau này của cậu bé đó sẽ rất khó nói. Lẽ nào mụ ta không biết một chút gì về tình hình của cháu ngoại mình hay sao?

Không, có khả năng là biết nhưng cũng không quan tâm, chung quy thì nghe qua ý tứ trong lời nói của mụ ta thì đều là suy nghĩ cho hai thằng con trai. Còn con gái có ra sao dường như mụ ta cũng không màng tới. Bà ta chỉ muốn bảo đảm con gái sẽ không li hôn với con rể, để có thể tiếp tục dựa vào mối quan hệ này mà moi tiền từ con rể.

Nhan Khuynh nghĩ đến đây, cuối cùng cũng đã hiểu ra. Vấn đề còn lại chính là giải quyết chuyện trong phòng bệnh trước.

Nhưng còn chưa đợi cô kịp ra tay, tình hình trong phòng lại có chuyển biến. Dường như bị lão phu nhân chọc giận, người phụ nữ cũng không nhịn nữa. Cô ta ngồi dậy chỉ tay vào lão phu nhân, không kiềm được mà khóc tức tưởi, nói: ''Rốt cuộc bà có phải là mẹ ruột của tôi hay không! Hả? Chỉ vì chút tiền đó, mà bà muốn đẩy tôi vào chỗ chết hay sao?''

''Hai người nhỏ tiếng một chút!'' cặp mẹ con này náo loạn quá lớn, y tá tới sau vội vàng lao vào phòng bệnh can ngăn cuộc tranh cãi: ''Ở đây là phòng bệnh, hai người không cần nghỉ ngơi, nhưng người khác thì cần!''

''Xin lỗi.'' người phụ nữ miễn cưỡng bình tĩnh lại, im lặng không lên tiếng nữa.

Nhưng lão phu nhân lại không muốn bỏ qua, sau khi bị y tá nhắc nhở, ngay cả thể diện cũng không cần mà trực tiếp ngồi bẹp xuống đất gào khóc tức tưởi.

Mỗi một lời tuôn ra đều trách người phụ nữ bất hiếu, trực tiếp đem người phụ nữ bôi nhọ đến mức không ngóc đầu lên nổi.

Chủ yếu là người phụ nữ đó mặc dù bị thương, nhưng khuôn mặt vẫn còn sạch sẽ. Người ngoài nhìn vào cũng thực sự không nhìn ra rốt cuộc là bị thương nghiêm trọng đến cỡ nào. Mà lời nói của lão phu nhân này quả thật rất lợi hại, lại cộng thêm màn gieo tiếng xấu trước đó, mọi người vây xem đều lộ ra biểu cảm khó nắm bắt. Đến nỗi y tá cũng không dám tùy tiện tiến lên nói chuyện.

Chẳng qua là, nhìn vào lão phu nhân này chính là đang khóc la om sòm, bây giờ còn ngồi ăn vạ dưới đất. Ngộ nhỡ tiếp cận mụ ta rồi bị vu vạ, thì tiền lương ba ngàn NDT mỗi tháng đoán chừng cũng không đủ để mà đền.

Bên này y tá thì đang chần chừ, còn những người khác lại không dám tiến tới. Người phụ nữ không biết phải làm sao, chỉ có thể càng khóc to hơn.

Nhan Khuynh không nhìn nổi nữa, trực tiếp bước vào phòng, lạnh giọng quát mụ ta một câu: ''Câm miệng!'' rồi đỡ lấy người phụ nữ dìu cô ta lên giường.

''Bà khỏi cần la lối ở đây.'' Nhan Khuynh quay đầu đứng trước mặt mụ ta, từ trên cao nhìn xuống: ''Tôi là người báo cảnh sát nè, cũng là tôi đưa người vào bệnh viện luôn nè. Tôi sống cách nhà cô ấy có một bức tường mà thôi, thằng rể tốt trong miệng bà rốt cuộc đã làm ra chuyện ngu ngốc gì, tôi còn biết rõ hơn cả bà nữa. Tôi chỉ là đang rất tò mò, bà luôn mồm luôn miệng nói bản thân là mẹ ruột, nhưng bản thân con gái mình bị đánh thừa sống thiếu chết mà lại không biết, là sao?''

''Chỉ là đụng chạm có hai lần mà thôi, mày đừng có vu khống cho người ta.''

''Vu khống? Vậy thì để cho mọi người xem thử thì biết!'' Nhan Khuynh kéo cánh tay của người phụ nữ qua, lột tay áo bệnh nhân xuống. Ngay lập tức vết thương máu me be bét đều lộ ra trước mặt mọi người. Tiếp đó, cô ôm cậu bé sang, cởi áo ngoài ra, đồng thời nói với y tá: ''Cảm phiền chị xử lý luôn vết thương trên người thằng bé giúp tôi.''

Nhìn thấy mà đau lòng. Nếu nói vết thương trên người bà mẹ đã khiến cho người ta không nỡ nhìn, vậy thì vết thương trên người đứa nhỏ càng khiến cho người ta khó chịu đến mức muốn mắng người.

Người ngợm bầm tím, vết thương ở ngực làm thịt da lẫn lộn lòi ra ngoài đến mức thấy cả vết máu, tấy lên vô cùng kinh khủng. Nếu để tầm hai ngày nữa, đoán chừng có thể sẽ bị mưng mủ.

Đứa nhỏ này có vẻ chỉ tầm năm tuổi, thực sự không biết cậu ấy đã gắng gượng trải qua như thế nào.

Mọi người lần lượt hít vào một hơi, lại nhìn lão phu nhân đang ngồi trên mặt đất, ánh mắt liền chứa đầy sự khinh thường.

Rất rõ ràng, lão phu nhân này chính là đang gieo tiếng xấu cho người ta. Cho dù lời mụ ta nói có là sự thật, người phụ nữ lười biếng ở không, hay không đủ dịu dàng săn sóc. Thì đem so với việc bạo lực gia đình chân chính, vốn dĩ đã không đủ trình để so nữa rồi.

Trong chốc lát, mọi người đều thì thầm to nhỏ, thậm chí còn có người thẳng thắn nói một câu: ''Lão phu nhân này chắc không phải dì ghẻ đâu ha!''

''Mày mới là dì ghẻ đó! Đây là con gái ruột của tao mang nặng đẻ đau mười tháng trời.'' Thấy thái độ này của mọi người, lão phu nhân lại muốn khóc lóc rên la, lần này mụ ta cũng sinh thù với Nhan Khuynh. Mở mồm ra thì chính là chửi chó mắng mèo, nói Nhan Khuynh chia rẻ tình cảm vợ chồng, không chừng là con giáp thứ mười ba.

Nhan Khuynh lập tức bị chọc cười, cô nhìn chằm chằm vào mụ ta một lúc, thẳng thắn nói một câu: ''Tôi khuyên bà đối xử tốt với con gái mình một chút, nếu không thì về già sẽ thực sự phải lang thang đầu đường xó chợ đó.''

''Liên quan gì tới mày...'' lão phu nhân vẫn còn muốn mắng chửi, lại bị ánh mắt của Nhan Khuynh dọa sợ đến mức nuốt ngược trở lại.

Nhan Khuynh lạnh lùng trừng mụ ta, giọng điệu lại càng châm biếm: ''Coi như bà được hời, hôm nay để tôi xem tướng cho bà.''

''Tôi thấy trên trán bà có nhiều nếp nhăn chồng chéo lên nhau, bản mệnh con cháu điển hình có sự xung đột, khó có con nối dõi. Cho dù có, thì về già cũng rất khó giữ được. Về cơ bản chính là tuổi già cô độc cả đời.''

''Dù bà có tin hay không thì tôi cũng xin nhắc nhở bà thêm một câu, con dâu lớn của bà đã lừa gạt con trai bà sang tên trên sổ đỏ từ lâu rồi. Con trai thứ của bà cũng chỉ muốn bà bỏ tiền ra mua cho anh ta một ngôi nhà mới. Thật đáng tiếc, hiện tại bà không đứng tên trên bất cứ thứ gì hết, ngay cả cái sổ tiết kiệm cũng viết tên con dâu bà.''

''Không thể nào! Sổ tiết kiệm đều đang nằm trong tay tao. Lần nào tụi nó cũng đều báo cáo chi phí cho tao, con đũy chó mày đừng có mà ăn nói bậy bạ.'' Lời nói của Nhan Khuynh thật khiến cho con người ta khiếp sợ, thoáng chốc lão phu nhân liền hoảng loạn, cái mồm cứ leo lẻo phản bác lại.

Nhưng Nhan Khuynh vẫn chưa kết thúc: ''Bà tưởng nằm trong tay bà là có tác dụng hả? Lão phu nhân à, nếu tôi không nhìn lầm thì hình như bà không biết chữ!''

''Sao mày biết?''

''Thuyết pháp về răng thì có (1) trường phái nội, răng cửa của bà bị lệch thì chính là điển hình ở người có mạch suy nghĩ bị rối loạn, dốt đặc cán mai. Ngoài ra, khe hở giữa các răng lại rộng thể hiện cho việc bà là một người không giữ chữ tín, dễ buông lời dối trá. Cho nên tôi mới nói bà không biết chữ. Cuối cùng, bà có biết vì sao bà sẽ chết cóng ngoài đường không?'' Nhan Khuynh ngừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: ''Đây đều là luân hồi theo lẽ trời, chính là để đền mạng cho con gái bà.''

''Cũng chính vì bà ngăn cản con gái mình li hôn, nên cuối cùng cô ấy mới bị thằng con rể của bà đánh chết. Tiếp đó bà sẽ vì tiền mà đưa ra lời khai sai sự thật, nói con gái mình chỉ mất do tai nạn ngoài ý muốn. Bởi vì bà gián tiếp hại chết cô ấy còn lấp liếm sự thật về cái chết của cổ, khiến cô ấy chết tức chết tưởi. Cho nên cuối cùng bà sẽ bị trời trả báo.''

''Mày đừng có nói bừa, tao hại chết con tao hồi nào?'' lão phu nhân bị Nhan Khuynh dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh khắp người, còn quên cả khóc lóc.

Nhưng lúc này lại có người nhận ra Nhan Khuynh, đột nhiên chỉ vào cô mà hét lên: ''Tôi nhớ ra rồi, đây chẳng phải là cô gái trước đó đã nói rằng y tá trưởng sẽ bị mất việc hay sao?''

Chỉ có thể nói là quá trùng hợp, bệnh viện mà Nhan Khuynh đưa người phụ nữ đến lại là chỗ đã khám cho ba của Chúc Dương hồi trước. Ngay cả phòng bệnh được đưa vào nằm cũng gần chỗ mà ba của Trúc Dương nằm trước đây. Cho nên có mấy bệnh nhân cũ vẫn chưa xuất viện, lập tức nhận ra cô. Tiếp đó, mồm năm miệng mười đem chuyện khi đó ra kể, rồi cùng khuyên nhủ lão phu nhân.

''Nghe tui khuyên đi bà ơi! Cô bé này cái miệng linh lắm, nay nói mai có thể ứng nghiệm liền đó.''

''Đúng đó, tuổi đã cao như vậy rồi, đừng làm nhiều chuyện 'cực phẩm' như thế bà ơi.''

''Bà có muốn tin hay không cũng chẳng sao cả, chốc nữa trở về xem lại sổ đỏ thì biết liền chứ gì? Dù bà không biết chữ đi nữa, thì tên mình cũng phải biết chứ!''

''Các... các người...'' lão phu nhân bị một đám người nói cho không thốt nên lời, chỉ có thể run rẩy chỉ ngón tay về phía họ. Nhưng quả thật có quá nhiều người nói này nọ mụ ta, và Nhan Khuynh vẫn còn đứng trước mặt.

Trong phút chốc, lão phu nhân cũng không dám chắc là mấy người này đang nói bậy hay nói thật. Cuối cùng vẫn chỉ có thể chán nản chuồn đi.

Không còn cảnh náo nhiệt, người bu quanh phòng bệnh rất nhanh liền tản đi.

Trong phòng bệnh, người phụ nữ ôm lấy con trai khóc nức nở, không ngừng nói lời cảm ơn Nhan Khuynh. Trái lại cậu bé kia vẫn không có biểu cảm gì như cũ, chỉ là đợi sau khi người phụ nữ ngừng khóc, mới ngẩng đầu nhìn Nhan Khuynh nói một câu: ''Cảm ơn chị, nhưng cũng vô dụng thôi.''

Nhan Khuynh lắc đầu cười: ''Tin chị đi, nhất định sẽ có tác dụng.''

''Chị không đấu lại bà em đâu.''

''Chị có biện pháp.'' Nhan Khuynh cúi đầu nói vài lời bên tai cậu bé. Cậu bé vừa nghe vừa kinh ngạc nhìn Nhan Khuynh.

''Còn có thể như vậy sao?” cậu cảm thấy cánh cửa của một thế giới mới dường như đã mở ra cho mình.

''Có thể!'' Nhan Khuynh gật đầu, vả lại nếu chị tính toán không sai thì sáng sớm ngày mai bà ta vẫn sẽ đến gặp mẹ em. Em cứ đợi ở đây và làm theo lời chị, sau này bà ta sẽ không dám làm gì với mẹ em nữa đâu.''

''Em sẽ thử xem.'' cậu bé đồng ý, đồng thời cũng nhìn Nhan Khuynh bằng một ánh mắt khác.

Nhan Khuynh vò mái tóc của cậu bé: ''Sau này em phải học cách bảo vệ mẹ thật tốt nhé!''

''Dạ!'' cậu bé dùng sức gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác, nếu thực sự thành công, em chắc chắn sẽ báo đáp chị!

Mà ở một bên khác, sau khi từ bệnh viện trở về trong lòng lão phu nhân cứ luôn thấy bất an. Cả một buổi sáng, trong lòng mụ ta đều ở trong trạng thái hỗn loạn, cứ không ngừng nhớ lại lời nói của Nhan Khuynh. Mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, con dâu lớn tan làm và đón cháu trai từ nhà trẻ trở về thì mụ ta mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

''Mẹ, hôm nay mẹ đi thăm em hai cũng vất vả rồi. Nghe chồng con nói là đã nhập viện rồi hả mẹ? Cơ thể có gì đáng lo ngại không?'' Con dâu lớn vừa vào nhà liền chào hỏi lão phu nhân.

''Xời! Mẹ thấy nó có tinh thần lắm cơ, còn có thể cãi lộn với mẹ nữa mà!'' nhắc đến con gái, lửa giận trong lòng mụ ta lại bốc lên.

Nhưng con dâu lớn vốn khéo miệng, vội dỗ dành.

''Trời ơi, mẹ còn chẳng phải là mẹ ruột hay sao ~ em hai được nuông chiều từ bé, còn lấy được người chồng tốt, em rể còn là người có uy tín không có tính khí thích lang chạ với mấy em gái bên ngoài? Mẹ không thương em ấy thì còn ai thương nữa? Con không biết em hai nghĩ thế nào, nhưng con thấy ghen tỵ với em ấy lắm, kiếm đâu ra một người tốt như mẹ được cơ chứ!'' Con dâu lớn nịnh hót mẹ chồng một thôi một hồi, chỉ vài ba câu đã khiến lão phu nhân cảm thấy vô cùng hưởng thụ, trên mặt tràn đầy ý cười.

Con dâu lớn thấy vậy liền nhắc đến chuyện công việc của chồng và chuyện học tiểu học của con trai.

''Yên tâm đi! Chốc nữa mẹ sẽ kêu con rể làm!'' lão phu nhân mở miệng hứa.

''Vẫn là mẹ có cách, mấy năm nay nếu không có sự giúp đỡ của mẹ thì tụi con đã không thể tiếp tục rồi. Thế này đi, hôm nay con xuống bếp sẽ làm thêm mấy món mà mẹ thích.'' con dâu lớn nói xong, liền đi vào phòng bếp bắt đầu nấu ăn.

Nhưng lão phu nhân ở trong nhà lại cảm thấy không mấy vui vẻ. Không biết vì sao mà hôm nay mụ ta cảm thấy con dâu lớn nói chuyện rất khác thường, ánh mắt nhìn mụ ta cũng vô cùng xem thường.

Cứ như thế đến tận tối, lão phu nhân không tài nào ngủ được, lại vô thức đi đến cửa phòng của con trai lớn nghe ngóng ở góc tường. Nhưng lại nghe phải điều không thể tưởng nổi.

''Mẹ anh có bệnh hả? Em anh sắp bị đánh chết luôn rồi còn không để cô ta li hôn. Nếu không phải vì anh luôn mồm nói cô ta là em gái ruột của anh, thì em còn nghi ngờ có phải là dì ghẻ hay không đó.'' trong phòng, giọng điệu của con dâu lớn chứa đầy sự mỉa mai.

''Kệ đi, già cả rồi nên bị khùng đó.'' thái độ của con trai lớn cũng rất hời hợt: ''Bà ấy không cho li hôn thì chẳng phải càng tốt hay sao? Em đừng có quên, công việc của anh và chuyện học của con đều dựa vào em rể.''

''Ừm, cũng đúng. Thực ra thì hai người họ có li hôn cũng chả sao cả, dù sao thì bây giờ nhà cửa của chúng ta đều ở bên này, đợi qua hai năm nữa giải tỏa, tiền giải tỏa đến tay rồi thì ném mẹ anh cho em trai anh đi. Bà ta cay độc lắm em không hầu hạ bà ta cả đời được đâu.''

''Cái đó khó à nha, nói cho nghe nè! Em trai anh cũng chẳng phải đứa tốt lành gì đâu.''

Phía sau đó, mụ ta cũng không nghe rõ nữa. Lão phu nhân đứng ở cửa, trong lòng ớn lạnh. Mụ ta cũng không biết rốt cuộc bản thân đã trở về phòng ngủ như thế nào.

Sáng sớm ngày hôm sau, mụ ta nhân lúc hai vợ chồng con trai lớn đi làm liền lẻn vào phòng ngủ của họ. Lục tung toàn bộ, cuối cùng cũng lật được cuốn sổ đỏ ra. Đúng như dự đoán, vị trí chính chủ ở cột đầu tiên không phải viết tên của mụ ta. Nhìn kĩ lần nữa, cũng không giống tên của con trai lớn mà lại có chút giống tên của con dâu lớn.

''Đối xử tốt với con gái mình một chút, nếu không thì về già sẽ thực sự phải lang thang đầu đường xó chợ đó.'' nhớ đến câu nói này của Nhan Khuynh ở bệnh viện, lão phu nhân càng thêm hoang mang.

Không biết là nghĩ đến điều gì, mụ ta lập tức thay đồ đi tới bệnh viện của con gái. Kết quả là khi mụ ta đang gấp gáp đến bệnh viện thì bất ngờ nhìn thấy cháu ngoại của mình ở cạnh ngã tư đường. Nhưng điều khiến mụ ta cảm thấy sợ hãi chính là đứa cháu ngoại này đang đốt tiền giấy. Ngọn lửa mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt của cậu bé, hiện ra vô cùng kỳ dị dọa người.

''Cháu làm gì vậy?'' lão phu nhân vội hỏi một câu.

''Đốt tiền giấy đó!'' cậu bé nhếch miệng cười, hàm răng trắng bóc đều tăm tắp lại khiến người ta sởn gai óc: ''Bà không biết hả? Hôm qua ông ngoại đã báo mộng cho cháu.''

(1) Học khu hay khu học chính là một hình thức của khu dành cho mục đích đặc biệt phục vụ điều hành các trường trung học và tiểu học công cộng địa phương.

(2) Là một trong bốn trường phái lí luận của nhân tướng học cổ đại. Tứ trường chủ yếu được chia thành bốn vị trí để đánh giá trí thông minh và tài năng của một cá nhân, đó là bốn vị trí Trường phái Quan (mắt), Trường phái Lục (trán), Trường phái Nội (răng) và Trường phái Vệ (tai).

.