Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn

Chương 18: Block rồi đừng liên hệ




[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

Sáu mét rất cao, Hướng Vãn trực tiếp từ trên cao rơi xuống, sau đầu đập mạnh xuống đất, cũng không biết có phải rất đau hay không mà hồi lâu không thấy cô ấy đứng dậy, thậm chí còn không rên rỉ. Càng làm cho người ta kinh hãi chính là, trên mặt đất tràn ra vết máu, màu đỏ tươi cực kỳ chói mắt.

Điện thoại trên tay đạo diễn rơi xuống đất, trợ lý Hướng Vãn cũng nhanh chóng vọt qua. Trong thời gian đó, người gọi 120 để gọi xe cấp cứu, người chạy đi tìm hộp thuốc, người chạy đến bên Hướng Vãn để hỏi xem cô ấy có sao không.

Nghe thanh âm hỗn loạn, Lương Hải ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt, mồ hôi lạnh lập tức chảy ướt cả lưng áo.

Đã xảy ra chuyện, Hướng Vãn thực sự đã xảy ra chuyện.

Mặc dù chỉ là bên cạnh thành phố nhưng muốn đi tới cũng sẽ mất một khoảng thời gian. Khi Lương hải đến bệnh viện nơi Hướng Vãn nằm cũng đã là nửa đêm.

So với anh ta tưởng tượng tốt hơn nhiều, Hướng Vãn lúc này đã tỉnh, vết thương đã được xử lý. Ngoài khuôn mặt nhợt nhạt thì cô ấy đang ở trong một trạng thái tinh thần tốt. Đạo diễn, người đại diện và trợ lý đều ở bên cạnh cô ấy. Vừa nhìn thấy Lương Hải tới gần, sắc mặt mọi người đều trở nên hơi không nói nên lời.

Không có nguyên nhân nào khác, hôm nay Lương Hải thật sự quá ngầu! Bác sĩ phụ trách sơ cứu cho Hướng Vãn nói rằng lần này Hướng Vãn đúng là rơi khỏi tay tử thần. Nếu lúc đó Hướng Vãn còn ở trên cao, lúc bị ngã đập đầu xuống đất, cô ấy đã chết ngay tại chỗ rồi, không cần phải cứu nữa.

Sau khi mọi người chắc chắn rằng Hướng Vãn không sao, họ nhìn thấy cuộc gọi của Lương Hải trên điện thoại di động từng người mà càng nghĩ càng sợ.

Thực sự rất điên rồ, Lương hải đã gọi gần như tất cả những người trong đoàn có thể nói chuyện với Hướng Vãn và cuối cùng anh ta thậm chí còn gọi cho một công nhân đang làm việc mà không ai khác nhớ đến ngoại trừ đạo diễn.

Nếu là người bình thường, đừng nói là người khác, ngay cả Hướng Vãn cũng sẽ cho rằng Lương Hải là kẻ tâm thần. Nhưng bây giờ, nghĩ đến sợi cáp thép bị đứt, lại nhìn Lương Hải thì lại cảm thấy mọi chuyện thần bí. Đối với các chi tiết trong quá trình cũng trở nên rất kỳ lạ, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Ai mà có thể nghĩ được rằng sẽ chả ai nhận được cuộc gọi đến từ Lương Hải.

“Vãn Vãn, em không sao chứ?” Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Lương Hải vừa vào phòng bệnh liền ôm chặt lấy Hướng Vãn, anh ta thấy như mình đã mất đi khả năng suy nghĩ vậy.

Về phần Hướng Vãn, cô ấy cũng vô cùng sợ hãi, cởi bỏ vẻ ngoài mà dựa vào trong lòng Lương Hải khẽ khóc.

“Ôi, đừng khóc, đừng khóc, có anh ở đây mà!” Lương Hải an ủi nói như vậy, nhưng tay anh ta đang nắm Hướng Vãn vẫn không ngừng run rẩy.

Lương Hải thực sự sợ hãi, ngay cả khi anh ta nhìn thấy Hướng Vãn bây giờ đã bình an thì Lương Hải vẫn cảm thấy bất an.

Hơn sáu mét! Cao đến hai tầng. Hướng Vãn bị đập vào sau đầu và bất tỉnh hơn hai giờ trước khi mở mắt. Nhưng nếu anh ta không gọi cuộc gọi này, hoặc không liên lạc được, Hướng Vãn sẽ ra sao?

Nghĩ đến bộ dạng bất tỉnh của Hướng Vãn trong bức ảnh mà người đại diện gửi cho anh ta, Lương Hải càng ôm cô ấy chặt hơn.

“Vạn Vãn…” Thanh âm của Lương Hải nãy giờ vẫn run rẩy: “Về sau, về sau không, không, ít quay những cảnh như thế này càng tốt, quá đáng sợ.”

Hướng Vãn không nói, nhưng trái tim cô ấy thật chua xót. Sau khi trải qua nguy hiểm lớn như vậy, cô ấy vẫn không có cảm giác chân thực. Nhưng hai câu nói của Lương Hải như chọc vào tim cô ấy.

Hướng Vãn biết Lương Hải muốn nói gì, Lương hải muốn bảo cô ấy đừng quay những cảnh đánh nhau nữa, quá nguy hiểm, nhưng anh ta sợ cô ấy sẽ không vui, vì vậy suy nghĩ thật lâu mới châm chước bảo ít quay đi.

Bởi vì Lương Hải hiểu rõ Hướng vãn là từ vùng nước đắng bơi ra, lúc ra mắt cũng chỉ là nhân vật quần chúng. Khi đó thời điểm khó khăn nhất, cô ấy phải đóng vai quần chúng trong bảy hoặc tám đoàn sản xuất mỗi ngày chỉ để kiếm tiền sinh hoạt để có thể trả tiền thuê nhà cắt cổ ở Yến Kinh. Vì vậy, ngay cả bây giờ khi Hướng Vãn đã vững gót chân ở vị trí ảnh hậu, cô ấy vẫn rất trân trọng mỗi vai diễn.

Lương Hải yêu cô ấy rất nhiều, anh ta lại càng không muốn bẻ gãy đôi cánh của cô ấy. Hướng Vãn hiểu mâu thuẫn của Lương Hải và càng cảm động hơn vì điều đó.

Phải rất lâu sau, hai người mới dần dần bình tĩnh lại. Quay đầu lại, anh ta thấy người đại diện và đạo diễn đã ở cùng Hướng Vãn trước đó đều đã rời từ lúc nào rồi

“Mệt không anh?” Nhìn trang phục của Lương Hải, Hướng Vãn biết anh ta chạy cả đêm để đến đây.

“Anh không sao, nhưng em thật sự làm anh sợ muốn chết.” Nghĩ đến dây thép bị đứt, Lương Hải vẫn còn có chút sợ hãi, sau đó kết quả đoán chữ của Nhan Khuynh hiện lên trong đầu Lương Hải.

“Vãn Vãn, lần này chúng ta thật sự gặp được mắt thần.”

“Là như thế nào vậy?” Hướng Vãn cũng kinh ngạc. Lần này cô ấy đã qua khỏi nguy hiểm, hoàn toàn là do cuộc điện thoại của Lương Hải gọi đến, như thể đã linh cảm được cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì nên đã cứu cô ấy được một mạng.

“Anh cho em xem.” Lương Hải lấy điện thoại di động ra, tìm tin nhắn riêng của mình với Nhan Khuynh đưa cho Hướng Vãn xem.

Sau khi đọc xong, Hướng Vãn không khỏi rùng mình.

Rất chính xác! Cô Nhan Khuynh này là người hay yêu quái vậy?

“Lúc đầu anh cho rằng chị ấy nói nhảm, suýt chút nữa đã mắng người rồi. May chị ấy là con gái nên anh nói ít đi vài câu, nhưng sau khi về nhà…” Lương Hải lại kể về trải nghiệm từ chiều đến tối của mình, bao gồm cả con mèo và đũa ở nhà.

Hướng Vãn nghe mà sửng sốt, chờ lúc nghe được là Nhan Khuynh tìm được sản nghiệp nhà họ Chúc, còn cứu được cả bạn bố Chúc Dương, Hướng Vãn đột nhiên hỏi Lương Hải: “Cái cô Nhan Khuynh này là người yêu cũ Ngụy Nguyên đúng không?”

“Ừ là người đó đấy. Em biết hả?”

“Em đã nhìn thấy cậu ấy từ xa một lần. Khi đó, cậu ấy còn chưa chia tay với Ngụy Nguyên, nhưng lần đó hắn ta quá đáng lắm, đã ngoại tình rành rành còn tát Nhan Khuynh một cái. Anh cũng biết công ty Ngụy Nguyên mà, hơi bị lắm phóng viên bên ngoài ấy! Cơ bản là không coi Nhan Khuynh là người.”

“Yên tâm đi, sẽ có lúc Ngụy Nguyên quỳ gối cầu xin Nhan Khuynh.” Lương Hải không khỏi cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ Ngụy Nguyên đúng là ngu xuẩn. Nhưng sau khi nghĩ lại, anh ta không tốt hơn Ngụy Nguyên lắm, suýt thì tự hủy luôn.

“Ôi! Giá mà buổi chiều anh có thể tin tưởng Nhan Khuynh thì em sẽ không phải chịu khổ như bây giờ, thần bí biết bao!” Lương Hải vẫn còn sót lại nỗi sợ hãi.

“Có thể còn sống là may rồi.” Hướng Vãn khá cởi mở: “Nhân tiện, Lương Hải, nếu anh không bận, ngày mai chúng ta hãy đến thành phố A và đích thân cảm ơn Nhan Khuynh nhé.”

“Bên anh không sao. Vết thương của em không sao chứ? Nghe bọn họ nói em chảy rất nhiều máu.”

“Không sao, bị thương còn có thể lành nhưng nhất định phải lập tức đi thành phố A. Nhan Khuynh là cứu tinh mà, ngữ khí ngày hôm qua của anh không tốt, nếu như Nhan Khuynh tức giận thì sao?”

“Được, anh nghe lời em.” Vợ đã lên tiếng rồi thì Lương Hải lập tức làm theo. Anh ta thực sự biết ơn Nhan Khuynh từ tận đáy lòng. Anh ta không sợ bất cứ điều gì, nhưng lại sợ mất Hướng Vãn. Cho nên hiện tại đừng nói là đi thành phố A xin lỗi Nhan Khuynh, cho dù để anh ta gọi cho Nhan Khuynh kêu baba thì anh ta cũng sẽ không do dự mà làm.

Nghĩ đến điều này, Lương Hải đầu tiên chân thành nói lời xin lỗi với Nhan Khuynh trong tin nhắn riêng, sau đó tweet cho Nhan Khuynh.

Lương Hải: Cảm ơn ơn cứu mạng đại sư Nhan, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, cứ việc gọi Lương Hải này đến đến đi đi.

Chỉ năm phút sau khi đăng, các bình luận đã lan truyền chóng mặt.

“Vãi đù! Tình huống gì thế này? Lương thiếu điên rồi sao?”

“Không không không, có liên quan đến chuyện của Hướng Vãn sao? Vừa rồi Hướng Vãn lên hot search, hình như là đứt dây, từ khoảng cách hai tầng cao rơi xuống.”

“Chuyện đó thì liên quan gì đến Nhan Khuynh?”

“Tôi biết! Một người bạn của tôi là diễn viên phụ trong bộ phim đó nói là Hướng Vãn thực sự suýt chết. Dây đáng lẽ phải được kéo cao bằng một tòa nhà bốn tầng, nhưng Lương Hải đã gọi điện và yêu cầu phải thả Hướng Vãn ra ngay lập tức, dây vừa hạ xuống được nửa chừng thì dây đứt. Bạn tôi nói, nếu không hạ xuống thì Hướng Vãn chắc chắn chết.”

“Cho nên đây là tính toán của Nhan Khuynh hả?” Rất nhiều người nghĩ đến top Weibo được ghim lên đầu của Nhan Khuynh, một ngàn một quẻ đoán tốt xấu, nhất thời cảm thấy Nhan Khuynh trở nên thần bí. Ngoài ra, nhiều cư dân mạng theo dõi trận chiến giữa những người hâm mộ não tàn của Nhan Khuynh và Ngụy Nguyên đều biết rằng Nhan Khuynh đã đoán ra hết bí mật của người hâm mộ. Còn có video của Lý Đoan nữa, họ không khỏi thở dài, Nhan Khuynh không phải là đại sư huyền thuật mà là một vị thần sống!

Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy sững sờ là câu trả lời của Nhan Khuynh dành cho Lương Hải.

Trong tin nhắn riêng của Lương Hải, Nhan Khuynh không nói thêm một từ nào, chỉ gửi một chuỗi số thẻ ngân hàng. Ý nghĩa rất đơn giản, đừng nói nhảm, trả tiền đi.

Đối với bài tag cô thì thái độ cũng chả kém gì mấy, chỉ cần bốn chữ “Lần sau tăng tiền”, cực kì vô tình.

Cư dân mạng không khỏi bắt đầu “hahahahaha.”, nhận xét về Nhan Khuynh: “Không ngờ cô lại là đại sư như vậy”, “Chị gái tươi tắn thoát tục, hoàn toàn khác với mấy cô gái đê tiện bên ngoài kia!”

Tuy nhiên, Lương Hải trong bệnh viện đang nhìn điện thoại di động mà lòng rối bời, Hướng Vãn cũng không biết thái độ của Nhan Khuynh là như thế nào.

“Có tức giận hay không đây?” Lương Hải nghĩ nghĩ, cuối cùng chuyển một ngàn vạn vào thẻ ngân hàng của Nhan Khuynh. Thoạt nhìn thì có vẻ nhiều tiền, nhưng trên thực tế, nếu Lương Hải không vội vàng đi, thì trong tay của anh bây giờ có nhiều cũng thành không có gì, dù sao thì Vãn Vãn là vô giá mà.

Về phần Nhan Khuynh có tức giận hay không, đáp án đương nhiên là không vui lắm.

Tính tình cô gái Nhan Khuynh này cũng không tốt, không hợp ý thì nói thêm một chữ cũng không nói. Sở dĩ cô tình nguyện xem hộ Lương Hải thêm một chữ nữa cũng không phải vì tiền mà là vì Hướng Vãn.

Nhan Khuynh thích người đẹp, và Hướng Vãn rất ưa nhìn. Cái khác là coi như trả nhân quả giùm cho nguyên chủ.

Hướng Vãn từng giúp nguyên chủ một lần. Trước đây, nguyên chủ đã đến công ty để tìm Ngụy Nguyên. Kết quả là vừa bước vào, cô ấy đã đụng phải Ngụy Nguyên đang ngoại tình với Nghê Ngọc, đến cơ hội chất vấn cũng không có, Ngụy Nguyên liền tát cô ấy một cái đòi chia tay.

Lúc sau ra về còn đụng phải phóng viên. Là Hướng Vãn tới làm chút việc, vừa vặn nhìn thấy cô ấy thì chủ động đứng lên giúp chặn lại, để cho nguyên chủ không bị phát hiện mà chạy trốn. Nếu không sau này cũng không cần đợi paparazzi vạch trần, cứ như lúc chia tay kia là đã mất hết thể diện rồi.

Khi đó Nhan Khuynh và Hướng Vãn không quen biết nhau, nhưng dù vậy, cô ấy cũng sẵn lòng giúp nguyên chủ giữ thể diện, nên bây giờ Nhan Khuynh cũng nguyện ý cứu mạng cô gái này.

Dù sao trên đời này đã có rất nhiều tên đốn mạt, để lại thêm một người đẹp lương thiện để vừa mắt thì có gì sai?

Nhìn thông báo chuyển tài khoản trên điện thoại, Nhan Khuynh cảm thấy Lương Hải thực sự rất may mắn. Hướng Vãn là người có mệnh vượng phu điển hình, người quản lý gia đình tốt, có phẩm hạnh và đàng hoàng. Sau khi kiếp nạn sinh tử này qua đi, nguồn phước càng thêm sâu. Chỉ cần Lương Hải không thay đổi ý định, cưới Hướng Vãn là đủ để nhà họ Lương ba đời hưng thịnh.

“Số cũng tốt đó.” Nhan Khuynh nghĩ thầm, đặt điện thoại xuống, cho cá chép koi trong bể cá ăn một ít thức ăn. Bà chủ bất động sản vừa đi vào thấy cảnh này tự nhiên thấy đau đầu ngang.

“Tiểu Nhan, cá không biết đói, em sắp cho cá ăn no chết rồi đấy.” Vừa dứt lời, liền thấy cá chép béo ngẩng đầu nhổ nước vào người bà ấy.

Nói gì kỳ cục! Nó không phải là kẻ ngốc, làm sao có thể không biết khi nào no hay không?!

Bà chủ trầm mặc một lát, quay đầu lại hỏi Nhan Khuynh: “Con cá này thật sự thành tinh đấy!”

Nhan Khuynh rất bình tĩnh: “Thành tinh thì hầm thôi, có khi hầm lên ăn là bất tử luôn đấy.”

Má ơi! Con cá béo một giây trước còn đang kiêu căng giờ hóa đá luôn.

Nhưng đến cuối cùng, Nhan Khuynh vẫn từ chối yêu cầu Lương Hải không cần đến, thay vào đó là trao đổi số điện thoại di động với Hướng Vãn và thêm WeChat. Cô cũng nói với Hướng Vãn là khi quán trà mở ra sẽ mời cô ấy đến chơi, nhưng đừng dắt người không liên quan theo.

Hướng Vãn vừa nghe đã biết cô đang nói đến Lương Hải, cố nén cười đáp ứng: “Không sao, tớ nhất định sẽ không mang anh ấy đến đây để cậu khó chịu đâu đâu.”

Nhan Khuynh: “Tớ khó chịu thì ít, lo lắng cho cậu thì nhiều, còn cậu phải nhìn Lương Hải mấy thập niên liền đó.”

“Này chắc chắn là Nhan Khuynh cố ý!” Lương Hải vô cớ bị đuổi, mấu chốt là ngay cả vợ anh ta cũng đồng ý, anh ta lại càng không nói nên lời, nhưng nghĩ lại, lập tức lại cười lên.

Nhan Khuynh thẳng thắn, nhưng lại nói tiếc khi Hướng Vãn phải nhìn mặt anh ta mấy thập niên, đây chẳng phải là nói anh ta với Hướng Vãn sống với nhau tới bạc đầu sao?

Tâm trạng Lương Hải tốt lên nhanh chóng, cười tủm tỉm lên weibo tag Nhan Khuynh.

“Cảm ơn đại sư Nhan chúc phúc, tôi và Vãn Vãn nhất định sẽ tặng chị một món quà lớn trong hôn lễ của chúng tôi.” Nhân tiện còn đính kèm một bức ảnh Nhan Khuynh và Hướng Vãn chọc ghẹo anh ta, cực kỳ không để lại mặt mũi.

Nhan Khuynh vừa thấy đã trả lời lại: “Đã block đừng tag nữa.” Lộ ra thái độ siêu ghét bỏ.

Lương Hải ban đầu còn tưởng Nhan Khuynh nói giỡn, kết quả nhắn tin cho Nhan Khuynh mới biết mình bị chặn thật mà dở khóc dở cười. Sau đó lại đăng weibo tag Hướng Vãn muốn ôm một cái, nói Vãn Vãn à anh bị đại sư Nhan chặn thật rồi, ý đồ muốn giả đò để lấy lại mặt mũi.

Nhưng Hướng Vãn và Nhan Khuynh tuy mới gặp nhưng cứ ngỡ đã quen thật lâu, vội vàng nói chuyện phiếm với Nhan Khuynh, làm sao có thể thấy tin weibo. Kết quả là khu vực bình luận của Lương Hải lập tức tràn ngập sự hả hê “Lương thiếu thật là khổ, đau lòng nữ thần.”

Lương Hải: Fans thế này là không được rồi, tôi muốn báo cáo!

Mặc dù không có nhiều người tìm đến Nhan Khuynh để xem bói, nhưng bùa hộ mệnh ở cửa hàng Taobao thực sự đã bán được rất nhiều. Và đây chỉ là thu hoạch bề ngoài, trên thực tế, sau sự cố của Hướng Vãn, lúc này Nhan Khuynh mới thực sự đã lọt vào mắt xanh của mấy hào môn nhà giàu ở Yến Kinh.

Bởi vì nếu nói chuyện nhà họ Chúc chỉ là trùng hợp, chuyện của bạn bố Chúc cũng bị giấu kín, vậy chuyện của Hướng Vãn quá thần kì. Cùng với việc Ngụy Nguyên đến thành phố A, thái độ của Cảnh Hoài đối với Nhan Khuynh càng khiến họ tin rằng Nhan Khuynh thực sự có năng lực.

Nếu không, với tính cách của Cảnh Hoài thì làm sao anh bỏ em họ mà đi chống lưng cho Nhan Khuynh? Bây giờ Ngụy Nguyên còn bị bà Ngụy nhốt trong nhà tới giờ kìa!

Đi tới đi lui, không ít người hào môn chú ý hỏi thăm tới Nhan Khuynh, nghe nói quán trà của Nhan Khuynh kia chuẩn bị khai trương, những người thông minh đã ý đồ muốn xem thử có thể liên hệ với nhà họ Chúc bên kia không, muốn có cơ hội ké quen biết với Nhan Khuynh, ngay cả mấy chị em quen Hướng Vãn cũng muốn như vậy.

Không ai trong số họ không biết đến phong thủy cả. Huống chi, ai có thể đảm bảo bản thân cả đời bình an vô sự, hay không gặp phải phiền phức không cách nào giải quyết. Khi đó, nếu có đại sư như Nhan Khuynh ở bên cạnh, chỉ cần nói vài câu là có thể cứu mạng rồi.

Vì vậy, rất nhiều người nhìn chằm chằm quán trà của Nhan Khuynh. Và thời gian khai trương của quán trà Nhan Khuynh ngày càng nhiều.

Hôm nay bên chỗ làm bất động sản vắng khách, trang trí quán trà cũng đã xong, Nhan Khuynh buồn chán nên hiếm khi về nhà sớm.

Trùng hợp là vừa ra khỏi thang máy, cô đã bị một đứa trẻ ở chỗ ngã đường va cả người vào. Nhan Khuynh nhìn một cái, sau đó cau mày.

Nhan Khuynh cảm giác hướng mặt đứa nhỏ này không đúng, trên người ẩn một tia hung ác, giống như tay sắp nhuốm máu? Mà động tác đứa nhỏ cũng nhanh chóng, ngay lập tức chạy ra ngoài theo hướng ngược lại sau khi va vào cô.

Nhan Khuynh vừa muốn ngăn cản, lại bị cầu thang bên cạnh hấp dẫn. Cô bước tới xem xét thì phát hiện trên cầu thang thoát hiểm có một loạt dấu chân, xem kích thước thì hẳn là của một đứa trẻ. Tò mò nhìn lên, không ngờ lại ngửi thấy một mùi máu tanh đặc biệt. Không chắc đó là người hay động vật.

Tình huống gì thế này?

Vì là tòa nhà cũ nên không có đèn cầu thang thoát hiểm, Nhan Khuynh bật đèn pin trên điện thoại lên, mới phát hiện trên tường hai bên có rất nhiều vết xước. Cô ghé sát vào để xem kĩ, thế mà lại là khung cảnh kì lạ!

Những chữ này được viết bằng đá, bằng đinh thì không nói, còn có bằng phấn. Một số thậm chí còn được viết bằng móng tay, màu máu vẫn còn đọng lại ở những vết hằn sâu. Nhìn mà thấy ghê người.

Nhan Khuynh đi cầu thang bộ cho đến tầng cao nhất, nhưng cửa sân thượng đã bị khóa, cô cố gắng đẩy nó lại phát hiện dấu vết trẻ con đi qua.

Đứa trẻ đó hẳn phải đi xuống từ đây. Nhan Khuynh cúi thấp người, xuyên qua khe cửa nhìn vào, sau đó hít khí lạnh.

Chỉ cần nhìn vào nền đất bẩn thỉu của sân thượng, có những con búp bê bị hỏng nằm rải rác khắp nơi, một số bị đứt chân tay, một số đã bị mổ bụng. Thậm chí có một con bị khoét nhãn cầu, bị ném xuống đất và bị đập bằng đá. Về phần mùi máu ban đầu cô ngửi thấy, nó tỏa ra từ chiếc lồng chim bên cạnh.

Nhưng bên trong không phải là máu của con chim sẻ, mà là chất lỏng trong bát nước của con chim sẻ. Nó có màu đỏ sẫm và nhớp nháp, đó là máu người...

.