Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn

Chương 17: Lần sau muốn tìm tôi thì phải thêm tiền




[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

Cũng thật trùng hợp, người liên hệ cô đoán chữ không ai khác chính là người tuôn tin Ngụy Nguyên đội nón xanh ra ngoài, Lương Hải.

Cái người Lương Hải này chính là ma vương trong giới, cũng may là có điểm dừng, bản thân thích thì nhích chứ không làm liên lụy người khác. Đối với anh em bạn bè cũng rất nghĩa khí. Vì vậy so với Ngụy Nguyên thì nhân duyên trong giới của Lương Hải cũng tốt hơn. Sau này thành đôi với Hướng Vãn rồi thì cái gì cũng có vợ là đủ, mấy thói ăn chơi cũng đã bị kiềm chế rất nhiều, đầu óc cơ bản đều tập trung vào công việc. Nhưng cho dù như vậy thì đến bây giờ anh ta cũng không ngại giúp đỡ Nhan Khuynh.

Lương Hải nghe nói Ngụy Nguyên tới thành phố A kiếm Nhan Khuynh làm phiền, bị Nhan Khuynh đập một trận còn bị Cảnh Hoài lôi về. Tuy chỉ là việc nhỏ thôi nhưng nhìn Ngụy Nguyên tơi bời vậy anh ta cũng hả dạ. Cho nên lúc biết công việc của Nhan Khuynh có chút đình trệ, anh ta dứt khoát đi khai trương cho Nhan Khuynh luôn.

Tối xấu thì cũng coi như cùng một thuyền mà.

Cứ như vậy, Lương Hải gõ tin nhắn: “Đại sư Nhan, có rảnh đoán thử chữ tôi không?”

Tuy Lương Hải nói có phần trêu chọc nhưng Nhan Khuynh trả lời rất nề nếp: “Có thể, nói đi.”

Hay ra vẻ quá đi. Lương Hải cho rằng Nhan Khuynh cố ý úp úp mở mở, không khỏi cười nhạo một tiếng.

Anh ta thực sự không tin là Nhan Khuynh sẽ biết huyền học, chỉ muốn trợ giúp đồng đội chút thôi. Nhưng lúc này, anh ta khó có thể từ chối, vì vậy anh ta đáp ứng yêu cầu của Nhan Khuynh.

Lương Hải suy nghĩ một hồi mới nhớ tới dạo này Hướng Vãn đang tham gia một bộ phim võ hiệp.

Trong bộ phim này, Hướng Vãn đóng vai một công chúa diệt quốc, phải ăn mặc như một ni cô để tránh thoát bị bắt sau khi cô bị lưu đày ở một vùng đất xa lạ sau khi đất nước bị diệt vong, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Anh ta thuận tay viết chữ “Ni” (尼). Mà Nhan Khuynh trả lời cũng nhanh, nhưng lời nói khó nghe.

Nhan Khuynh: “Đại hung. Phía dưới thi thể là một con dao găm, mà dao găm (chủy) đồng âm với tất, ám chỉ chắc chắn phải chết, cố chấp sẽ thành đại hung. Mà chủy (匕) cộng với đêm tối (夕) chính là chết (死). Điều này thời gian đã nói rõ ràng rồi.”

Chính là chết? Này khác gì rủa Hướng Vãn đâu cơ chứ? Lương Hải thay đổi sắc mặt: “Chị đừng có mà nói hươu nói vượn!”

Nhan Khuynh bình tĩnh: “Cậu là đơn đầu tiên trên weibo của tôi, chỉ muốn tốt thôi.”

Lương Hải chịu đựng tức giận viết ra chữ “Sinh” (生). Trong lòng cân nhắc Nhan Khuynh là kẻ lừa đảo, anh ta viết chữ lạ, xem Nhan Khuynh còn có thể hướng chết mà nói không!

Nhưng anh ta không ngờ kết quả giải chữ của Nhan Khuynh lại giống hệt như trên. Cô thực sự giải thích từ “Sinh” sang ý cái chết/

Nhan Khuynh: “Sinh chính là thăng trầm địa gian, sửu là xấu, tức là ngày xấu xuống mồ, ngày mai sẽ là ngày xấu, chẳng phải là trong một đêm sao?”

“Chị mới bị bệnh ấy!” Lương Hải lập tức nổi giận, cho rằng Nhan Khuynh nói bậy, liền mở miệng chửi bới.

Nhan Khuynh cũng không tức giận, ngữ khí trả lời vẫn như cũ lạnh nhạt: “Thế thôi, nhớ trả tiền, mỗi quẻ đáng giá ngàn vạn, lần sau muốn tìm tôi nhất định phải thêm tiền.”

Má nó còn lần sau phải thêm tiền? Nhan Khuynh phải đồ ngốc không vậy! Lương Hải vốn là đợi Nhan Khuynh cãi lại liền mắng cô, lại vì câu thêm tiền này mà cạn cả lời, tất cả lửa giận đều dồn vào trong ngực, tức giận đến mức đánh rơi điện thoại.

“Lương thiếu, có chuyện gì sao?” Thuộc hạ nghe thấy ngoài cửa vội vàng tiến vào hỏi, bọn họ cảm thấy đây là chuyện mới, Lương Hải đã lâu không có tức giận như vậy.

“A, đừng nói nữa, bị cái cô già Nhan Khuynh chơi một vố này! Thật đúng là nồi nào úp vung nấy, Ngụy Nguyên là thứ không có đầu óc, đàn bà của Ngụy Nguyên cũng chả có đầu óc y vậy.” Tuy Lương Hải nói vậy nhưng cũng không có ý định đi làm phiền Nhan Khuynh.

Một là, mặc dù anh ta là một tên không tốt lành gì, nhưng anh ta vẫn có phong thái cơ bản của một người đàn ông lịch lãm và sẽ không cố ý làm mất mặt phụ nữ. Cái thứ hai là không đáng, lời của Nhan Khuynh quá tàn ác, Lương Hải luôn cảm thấy rằng nếu anh ta thực sự so đo thì sẽ chứng tỏ là anh ta tin những lời nói nhảm nhí của cô.

Nhưng nhiều khi càng nghĩ lại càng để tâm. Kể từ khi rời Weibo, trái tim của Lương Hải luôn bất ổn mà đập mạnh.

“Mẹ nó!” Đập quyển sổ một cái, Lương Hải cảm thấy mình quá ngu rồi. Nếu không phải vì hóng chuyện mà tìm tới Nhan Khuynh đoán chữ thì bây giờ anh ta sẽ không an tâm như thế này.

Xét cho cùng đó là bởi vì Hướng Vãn.

Kỳ thực nếu như Lương Hải tự mình nghiệm chứng lời này, cho dù Nhan Khuynh nói qua một đêm anh ta sẽ chết, tức là giây tiếp theo sẽ chết, Lương Hải cũng sẽ không chớp mắt mà nói đùa mấy câu, nhưng những lời này là nhắm vào Hướng Vãn.

Hướng Vãn chính là máu đầu tim của Lương Hải, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể theo đuổi được. Đừng nói đến sống chết, Hướng Vãn dù chỉ bị thương một chút cũng khiến tim anh ta nhói lên đau đớn rồi.

Cho nên lúc này, anh ta nói không tin, nhưng điếu thuốc trên tay cầm vẫn cảm thấy lo lắng. Khi đã hơn ba giờ, anh ta không thể không gọi cho Hướng Vãn một cuộc.

Một lúc sau, điện thoại được kết nối.

“Có chuyện gì vậy, Lương thiếu gia? Ehe~” Là người đại diện của Hướng Vãn trả lời điện thoại, với giọng điệu rất nhẹ nhàng.

Nghe vậy, Lương Hải biết Hướng Vãn nhất định không có việc gì, lập tức cảm thấy yên tâm, nhưng vẫn là hỏi: “Vãn Vãn đâu rồi?”

“Chúng tôi đang quay phim. Nhưng mà buổi chiều chỉ còn lại một cảnh, buổi tối còn có một cảnh ban đêm, quay xong chúng tôi sẽ kết thúc, ngày mai có thể trở về.”

“Được, vậy cậu cũng nên quan sát nhiều hơn, đừng để cô ấy mệt mỏi, trên eo còn có vết thương, hôm nay trời âm u nhất định không thoải mái, cố gắng khuyên đừng làm việc quá sức.”

“Được, được, tôi hiểu Lương thiếu gia, ngài yên tâm!”

“Ừm, vậy thì tốt, cảm ơn cậu đã vất vả! Khi về tôi sẽ mời cậu ăn tối.” Lương Hải hỏi thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Nhưng suốt cả buổi chiều, anh ta vẫn không thể tập trung. Cuối cùng cấp dưới thấy không ổn nên kêu tài xế đưa anh ta về nhà.

“Đại ca, chị Hướng ở thành phố bên cạnh, nếu lo lắng thì đi thăm ban đi.” Thuộc hạ trước khi đi thuyết phục Lương Hải một lần nữa.

“Khó mà làm được, Vãn Vãn không thích tôi làm gián đoạn công việc của cô ấy.” Lương Hải cũng muốn đi, nhưng anh ta sợ Hướng Vãn sẽ tức giận. Cuối cùng, anh đi vòng quanh văn phòng hai lần và quyết định về nhà trước.

Nhưng càng bực bội thì càng có nhiều chuyện xảy ra.

Lương hải về nhà để thư giãn, nhưng vừa bước vào nhà, anh ta đã bị con mèo ở nhà cào.

“Mẹ kiếp! Tao nuôi mày tốn nhiều như vậy, mày còn không quen tao à.” Lương Hải nổi giận.

Nhưng phản ứng của con mèo lớn hơn của Lương Hải. Như thể nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, cả con mèo đều xù lông.

“Lương Hải, con làm gì vậy! 800 năm không vác mặt về nhà, vừa về còn bắt nạt em trai nữa.” Bà Lương từ trên lầu đi xuống, đưa tay bế con mèo trên mặt đất lên, dỗ nó một cách cẩn thận.

Từ khi Lương Hải có thể tự lập thì bà Lương đã chủ động nghỉ việc ở công ty và tận hưởng cuộc sống. Hơn nữa con mèo này đã trở thành vật cưng của bà, đừng nói Lương Hải mắng mỏ nó, cho dù nó có bị thương nhẹ thì bà Lương cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Con mèo cũng rất ngoan ngoãn, khi nhìn thấy bà Lương, nó lập tức nhào vào lòng bà làm nũng, đồng thời nhìn chằm chằm vào Lương Hải kêu tiếng meo meo không ngừng, như thể nó đang mách lẻo.

“Ê! Là mày cáu kỉnh trước mà.” Lương Hải cũng dở khóc dở cười, nhưng anh ta đành phải thừa nhận mình xui xẻo. Anh ta nặng nề nằm trên ghế sofa và bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

“Sao vậy?” Bà Lương thấy tâm tình anh ta không tốt, liền ngồi xuống bên cạnh Lương Hải, cố gắng an ủi anh ta.

“Không sao.” Lời nói của Lương Hải quanh quẩn trong miệng, cuối cùng vẫn là không nói ra.

Chủ yếu là sợ bà lo. Chuyện của anh ta và Hướng Vãn đã sớm công khai rồi, Mà bà Lương cũng rất thích Hướng Vãn, thương Hướng Vãn như con gái ruột. Nếu nói mấy lời của Nhan Khuynh cho bà nghe thì chỉ càng thêm sốt ruột. Tim của bà Lương không tốt nên lương Hải quyết định lấy cớ gạt bà.

Thấy anh ta không muốn nói, bà Lương cũng không ép. Nhưng khi đến giờ ăn tối, lại có chuyện tà môn hơn xảy ra.

Trong khi Lương Hải đang ăn, chiếc đũa trong tay anh ta đột nhiên rơi xuống đất và gãy làm đôi.

“Đây là đũa mới đấy!” Bà Lương cũng cảm thấy kỳ lạ. Về phần Lương Hải vốn đã căng thẳng nay lại càng bối rối hơn. Anh ta thẫn thờ nhìn xuống đất một lúc lâu nhưng không thể hoàn hồn.

“Lương Hải! Nãy giờ con bị sao vậy?” Bà Lương cũng cảm thấy khó xử nên vội vàng hỏi anh ta.

Bởi vì nó quá kỳ lạ. Lương Hải hôm nay tan làm sớm đã là kỳ quái, cuối cùng về nhà bị con mèo ghét bỏ, hiện tại thì đũa bị gãy. Mặc dù bà Lương không phải là người mê tín nhưng hai điều này đều không phải là điềm tốt.

Người xưa thường nói rằng mèo có đôi mắt tinh tường và có thể nhìn thấy những điềm gở mà con người không nhìn thấy. Còn chiếc đũa đứng như một con người, nếu vô tình làm gãy đôi đũa thì sẽ có đổ máu. Hơn nữa bộ dạng Lương Hải lúc này làm càng cảm thấy lo lắng.

Lương Hải không nhịn được nói: “Mẹ, những đại sư huyền thuật kia thật sự có thể dựa vào chữ mà tính được tốt xấu sao?”

“Con gặp người trong giới đó hả?”

“Không biết chị ta có tính không.” Lương Hải kể lại chuyện lúc chiều Nhan Khuynh nói.

Bà Lương nghe xong cũng ngớ người. Nhưng bà không bị sốc, mà là sợ hãi. Khác với Lương Hải, bà Lương và vợ của người bạn nhà Chúc Dương là bạn tốt, trong lần họp mặt trước, bà đã nghe bà ấy nói về việc được Nhan Khuynh cứu sống. Bây giờ nghe con trai nói như vậy, bà lập tức biết Hướng Vãn sắp xảy ra chuyện.

“Mẹ, đừng nói là Vãn Vãn sẽ thật…” Lương Hải nghe xong lời nói của bà Lương, thật sự là ngồi không yên. Anh ta còn chưa mặc áo khoác đã đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Con đi xem Vãn Vãn.”

“Gọi tài xế tới!” Bà Lương cũng lo lắng nhưng vẫn còn bình tĩnh.

“Con biết rồi.” Lương Hải cũng biết tình hình hiện tại của mình không thích hợp lái xe, vì vậy lúc ra ngoài ném chìa khóa cho tài xế.

“Đi tới chỗ Vãn Vãn.” Nói xong Lương Hải ngồi ở ghế sau xe, cố gắng bình tĩnh lại.

Nhưng càng cố gắng, sự lo lắng trong anh ta càng tăng lên, cuối cùng, Lương Hải cảm thấy như có một bàn tay đang bóp cổ họng mình, khiến anh ta không thở được.

Đầu óc anh bây giờ rối như tơ vò, đủ loại thông tin không ngừng trộn lẫn với nhau. Có lúc là lời nói của Nhan Khuynh, có lúc lại nói về chiếc đũa gãy và con mèo không muốn nhìn thấy anh ta, nhưng cuối cùng lại biến thành lo lắng cho Hướng Vãn

Cầm điện thoại di động, Lương Hải vô thức gọi cho Hướng Vãn, nhưng như dự đoán thì không ai trả lời.

Lương Hải không ngạc nhiên, bởi vì lúc này, Hướng Vãn ở bên kia hẳn là đang quay cảnh ban đêm. Đó cũng là cảnh đánh nhau cuối cùng trong phim của Hướng Vãn.

Trong cuộc gọi ngày hôm qua, Hướng Vãn hào hứng nói rằng các chiêu thức võ thuật lần này rất đẹp, trang phục trong cảnh cuối cũng rất đẹp, cô ấy rất mong chờ hiệu ứng của phim. Vì vậy, bây giờ Hướng Vãn chắc chắn sẽ không có thời gian để nghe điện thoại, nói không chừng hẳn là đang treo trên dây thép đóng phim.

Chắc là do anh ta quá căng thẳng rồi, làm sao có thể xảy ra chuyện trong đoàn phim được. Nhất định là chết trong đêm, lại không phải bởi vì bị xe đụng hay là từ tầng 20 đẩy xuống, quay phim bình thường sao có thể xảy ra chuyện?

Lương Hải không ngừng tự an ủi mình, cố gắng trấn tĩnh lại. Nhưng trong vòng ba giây thì anh ta đột nhiên tái nhợt.

Cái dây thép kia! Lương Hải đột nhiên nhớ rằng Hương Vãn đã nói rằng trong cảnh chiến đấu cuối cùng, dây sẽ được treo rất cao, có thể hơn mười mét.

Hơn mười mét, chỉ cao bằng một tòa nhà bốn tầng, nhưng nếu đầu chạm đất trước. Mồ hôi lạnh trên trán Lương Hải lập tức lăn xuống.

Anh ta cúi đầu cố hết sức gọi điện cho Hướng Vãn lần nữa, gọi mãi không thấy ai bắt máy, thậm chí còn đòi tài xế muốn dùng điện thoại của người ta gọi cho Hướng Vãn, gọi cho người đại diện của Hướng Vãn.

Nhưng quá kì lạ, hôm nay không ai trả lời điện thoại.

Sao lại như vậy chứ? Hướng Vãn đang quay phim không thể nhìn điện thoại, người đại diện của Hướng Vãn không đi theo sao có thể không nghe điện thoại được?

Lương Hải không tin gọi lại cho trợ lý của Hướng Vãn, nhưng máy vẫn là thuê bao.

Chết tiệt! Cảm giác bất an mãnh liệt khiến tim Lương Hải đập nhanh, khi không còn cách nào khác, anh ta liều mạng mở hết danh bạ điện thoại, từ đạo diễn của Hướng Vãn đến biên kịch, thậm chí cả nam nữ diễn viên phụ và người đại diện của họ đều gọi tất, nhưng không ai trả lời.

“Mau bắt máy đi Vãn Vãn, mau nghe điện thoại đi!” Lương Hải cảm giác mình sắp phát điên rồi.

Người lái xe cũng bị ảnh hưởng bởi sự lo lắng của anh ta mà lái xe nhanh chóng hơn.

Lúc này, bên kia cũng rất náo nhiệt. Vì đây là cảnh cuối cùng của phim nên sự chú ý của mọi người đều tập trung cao độ. Ở đây, Hướng Vãn đã cài đặt sẵn dây, chờ khởi động bất cứ lúc nào. Người đại diện và trợ lý đi theo sau, nhìn chằm chằm vào nhân viên kiểm tra an ninh lần cuối. Mà các diễn viên khác cùng nhau tụ tập chờ quay xong, không ai để ý đến điện thoại di động trong khu vực nghỉ ngơi, ngay cả điện thoại riêng của đạo diễn cũng tắt máy.

“Cảnh cuối cùng, bắt đầu quay!” Đạo diễn ra lệnh, nhân viên ở đầu kia của đạo cụ nhấc dây, đưa Hướng Vãn bay lên trời.

Nhưng mà, vào lúc này, đội đạo cụ đột nhiên chạy tới: “Đợi đã! Đạo diễn, từ từ hãy bắt đầu!”

“Đã bắt đầu rồi, đứng sang một bên đi.” Điều khó chịu nhất đối với đạo diễn là có người cắt ngang ông trong giờ làm việc. Mỗi giây sau khi mở máy đều là tiền, ông cảm thấy người này thật điên rồ. Nhưng sau đó khi chiếc điện thoại di động được đưa lên tai thì ông sửng sốt vô cùng.

“Lương thiếu có chuyện gấp muốn tìm chị Hướng, ngài nghe máy trước đi” Sau khi Lương Hải ở đầu dây bên kia nghe nói là đạo diễn nghe máy, anh ta lập tức quát: “Đừng để Hướng Vãn lên dây thép! Bỏ cô ấy xuống mau!”

“Cái gì?” Đạo diễn sửng sốt.

“Cái dây thép kia muốn đứt rồi! Mẹ nó đừng có để Hướng Vãn lên!”

“Thật sao? Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh lên! Người phụ trách! Người phụ trách! Bỏ Hướng Vãn xuống!” Lương Hải trước giờ chưa từng nóng nảy như vậy, đạo diễn cũng hoảng sợ theo.

Sau khi người phụ trách nghe thấy, mặc dù anh ta không hiểu tại sao nhưng cũng lập tức đỡ Hướng Vãn xuống.

Lúc này Hướng Vãn đang ở trên độ cao bằng một tòa nhà ba tầng so với mặt đất, nên lúc hạ xuống thực sự rất nhanh, chỉ trong vòng mười giây.

“Làm sao vậy?” Hướng Vãn không hiểu chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng đạo diễn muốn tạm thời thay đổi kịch bản.

Nhưng nguy hiểm đến trong tích tắc. Đạo diễn chưa kịp trả lời câu hỏi của Hướng Vãn, ông đã nghe thấy tiếng ai đó hét lên từ phía bên kia sân khấu, sau đó dây thép trên người của Hướng Vãn đột nhiên bị đứt lìa….

.