Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn

Chương 16: Ngụy nguyên bị cấm túc




[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

Đợi Nhan Khuynh đi ra khỏi phòng, Cảnh Hoài vẫn đợi ở bên ngoài. Anh rõ ràng nhìn thấy em họ bị Nhan Khuynh đánh đập thô bạo, nhưng trên mặt anh không có bao nhiêu tức giận, thậm chí anh cũng không có ý định chất vấn Nhan Khuynh.

Người này rất thú vị, Nhan Khuynh híp mắt nhìn Cảnh Hoài.

Thật ra thì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Hoài, cô đã biết anh là anh họ của Ngụy Nguyên. Trước kia Chúc Dương có nhắc đến nhà họ Chúc cũng từng cho Nhan Khuynh xem một bức ảnh có Cảnh Hoài. Vì có đặc điểm hiếm có ở sau gáy nên Nhan Khuynh rất ấn tượng.

Sau gáy có đốt xương nằm ngang, gọi là gối ngọc, chủ tại phú quý kéo dài tuổi thọ. Theo Nhan Khuynh thấy thì chỉ cần Cảnh Hoài không tìm đường chết thì tương lai sẽ bình yên thuận lợi, giàu có phú quý. Khác hoàn toàn với tên Ngụy Nguyên xui xẻo kia.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Nhan Khuynh nhìn anh có chút ẩn ý.

Còn Cảnh Hoài nhìn cô, cảm thấy ánh mắt Nhan Khuynh vô cùng sắc bén, phảng phất có thể trong nháy mắt nhìn thấu anh. Tim Cảnh Hoài đập loạn trong chốc lát, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Với lại phía sau cánh cửa kia còn tên Ngụy Nguyên té xỉu mà Cảnh Hoài phải giải quyết bây giờ. Trong một lúc, anh kìm nén cảm xúc kỳ lạ khi anh và Nhan Khuynh nhìn nhau.

“Đưa cậu ta về nhà họ Ngụy, sau đó nói với bà Ngụy, cứ nói như lời tôi nói, không quản được thì đừng thả ra ngoài tránh làm mất mặt!” Cảnh Hoài gọi thư ký lại nói, anh lạnh lùng kêu người khiêng Ngụy Nguyên đi, trong lời nói lộ ra vẻ chán ghét.

Nhan Khuynh nhướng mày lắng nghe, tuy rằng có hơi ngoài ý muốn trước sự thức thời của của Cảnh Hoài, nhưng nhìn chung cũng hài lòng.

“Thực xin lỗi.” Về phía Cảnh Hoài, sau khi xử lý xong Ngụy Nguyên lại đối mặt với Nhan Khuynh. Nhưng lần này mở miệng, anh liền cúi đầu xin lỗi Nhan Khuynh, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Theo lý thuyết là tên đốn mạt Ngụy Nguyên kia chả liên quan gì tới anh họ là anh, nhưng dù sao cũng là bởi vì hắn ỷ vào có nhà họ Cảnh sau lưng mới dám làm gì thì làm. Cho nên Cảnh Hoài cảm thấy bản thân thay hắn nói xin lỗi với Nhan Khuynh cũng là chuyện đương nhiên.

“Không sao. Chuyện của em họ anh không liên quan gì đến anh, nhưng những chuyện khác…” Nhan Khuynh hào phóng nhận lấy lời xin lỗi, sau đó chỉ vào cánh cửa mà Cảnh Hoài đã đá vào lúc trước: “Nó làm bằng gỗ nguyên khối, một ngàn sáu, lực chân người anh em thật tốt nhưng nhớ trả tiền nhé!”

Cảnh Hoài sửng sốt một chút, theo phản xạ lấy tiền trong ví ra đưa cho Nhan Khuynh sau đó dẫn người đi. Mãi đến khi lên xe, anh mới chợt hiểu ý của Nhan Khuynh khi nói lực chân của mình rất tốt là gì. Sao có thể nói như vậy nhỉ…Nghe cứ như trai thẳng vậy!

Còn Nhan Khuynh bên quán trà đang có tâm trạng rất tốt. Đầu tiên là cô đánh tơi bời tên khốn nạn Ngụy Nguyên một trận coi như lấy lại lời lãi cho nguyên chủ, sau đó còn được Cảnh Hoài hứa hẹn, có thể vĩnh viễn thoát khỏi Ngụy Nguyên. Nghĩ đến sau này hắn sẽ không lắc lư trước mặt mình làm cho nụ cười trên gương mặt cô thêm tươi đẹp.

Cô quay lại phía trước, cất số tiền mà Cảnh Hoài đưa cho cô vào ngăn kéo, sau đó tiếp tục ngồi xuống đệm.

“Cảnh Hoài không làm khó chị chứ?” Chúc Dương rất lo lắng.

Nhưng mà Nhan Khuynh rất bình tĩnh: “Ừ, anh ta còn rất hiểu chuyện, mà có hơi ngốc tí.”

Hiểu chuyện? Có hơi ngốc? Đây là nói Cảnh Hoài hả? Chu Dương trầm mặc một hồi, mấy lời còn lại đành nuốt vào họng, nhưng trong lòng cậu càng ngày càng nghi hoặc. Cảnh Hoài nổi tiếng trong giới vì thủ đoạn tàn nhẫn của mình, một ví dụ điển hình cho việc không thấy thỏ không thả diều hâu. Ngụy Nguyên bị Nhan Khuynh đánh thành như vậy, anh không thể nào thờ ơ được. Hơn nữa Nhan Khuynh miêu tả Cảnh Hoài đơn giản vô hại, càng làm cho Chúc Dương cảm thấy sự tình có lẽ không đơn giản như vậy.

Cậu quyết định lát về nhà phải hỏi bố chút chuyện.

Nhưng trên thực tế, Chúc Dương lo lắng bị thừa rồi. Bởi vì Cảnh Hoài thật sự không có ý tính toán với Nhan Khuynh. Còn cái gì mà tàn nhẫn mưu mô, anh cũng không thích, với lại cũng không đến mức anh đi ngáng chân với một cô gái không liên can gì tới anh. Thậm chí Cảnh Hoài vừa ra khỏi quán trà của Nhan Khuynh đã lên máy bay về Yến Kinh.

Anh phải dọn dẹp mớ hỗn độn của Ngụy Nguyên trước.

Nhan Khuynh đánh Ngụy Nguyên đủ tàn nhẫn. Chưa kể cánh tay phải bị trật khớp, khi vén quần áo ở bụng dưới lên, vết gậy để lại đều thâm tím. May mắn là Nhan Khuynh còn biết điểm dừng, mặc dù nó trông hơi đáng sợ, nhưng đó thực sự chỉ là vết thương ngoài da. Nhưng dù vậy, Ngụy Nguyên vẫn phải nằm trên giường hai tuần.

Nghĩ như vậy, Cảnh Hoài cảm thấy vậy cũng là một biện pháp tốt, ít nhất hai tuần này anh cũng có thể thả lỏng.

Cuối cùng, Cảnh Hoài trở về Yến Kinh đã là chín giờ tối. Anh nhìn thời gian cảm thấy đã khá muộn, vì vậy anh trực tiếp từ sân bay trở về nhà. Đồng thời, sai thư ký đưa Ngụy Nguyên về nhà họ Ngụy, nhờ đem lời nói với bà Ngụy.

Nhưng hiển nhiên, bản thân Ngụy Nguyên lại không nghĩ như vậy. Hắn tỉnh dậy giữa chừng trên máy bay, nhưng lại không dám trái lời Cảnh Hoài. Khi người này trở lại nhà, điều đầu tiên hắn nói khi ngồi dậy bất chấp cơn đau dữ dội trên cơ thể là: “Tao sẽ tuyệt không bỏ qua cho mày đâu con khốn Nhan Khuynh!”

“Con không buông tha cho ai?” Bà Ngụy cầm hộp thuốc đi xuống vô cùng thất vọng, bà chỉ cảm thấy đứa con trai này thật ngu ngốc.

Rõ ràng trước đây hắn chỉ là đi lung tung, đối với đại sự đều rất cởi mở, nhưng hiện tại đầu óc bình thường cũng không có. Chính hắn muốn chia tay với Nhan Khuynh, là hắn tự đi tới cửa chịu đòn, hiện tại hắn lại nói không buông tha cho Nhan Khuynh, cô gái này nợ Ngụy Nguyên quá! Chia tay rồi mà?

Cơ mà dù không tốt cũng là con ruột mình. Bà Ngụy không muốn con mình trời sinh là đứa ngu si nên đổ hết lỗi cho Nghê Ngọc. Cảm thấy bởi Ngụy Nguyên ở chung với đóa sen trắng Nghê Ngọc này lâu cho nên tam quan mới biến thành như bây giờ.

*Tam quan là một từ gốc Hán: thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.

Nhưng Ngụy Nguyên hoàn toàn không cảm nhận được sự giữ gìn của mẹ dành cho mình, chỉ một lòng ghi hận Nhan Khuynh.

“Mẹ, chuyện của con sau này mẹ đừng quản, chuyện giữa con và Nhan Khuynh con phải tự mình giải quyết.”

“Mẹ không cho phép!”

“Ha, lúc trước con chơi gái mẹ cũng chẳng hề nói là không cho. Bây giờ muốn giả làm phu nhân chính trực nữa. Nhan Khuynh chỉ là món đồ chơi thôi, bây giờ nó lật kìa, con không còn mặt mũi chẳng lẽ mẹ và nhà họ Ngụy có à?”

“Bây giờ con đã làm mất hết mặt mũi nhà họ Ngụy.”

“Vậy vừa lúc, là Nhan Khuynh làm con mất mặt, hiện tại nó đang ở thành phố A, mau phá quán trà nhỏ của nó đi, mang về dạy dỗ lại cho nên người. Con có thể nói địa chỉ cho mẹ luôn, mẹ khỏi điều tra.

“Ngụy Nguyên!” Bà Ngụy tức giận tát Ngụy Nguyên một cái.

Ngụy Nguyên vốn dĩ bị thương, nhưng sau khi bị mẹ đánh, sức lực ngồi dậy lập tức biến mất, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha mà tiếp tục la hét: “Đánh đi! Đánh chết tôi luôn đi! Tôi thực sự không rõ sao bà lại để ý Nhan Khuynh như vậy, có khi Cảnh Hoài hay là Nhan Khuynh mới là con giá thú của bà đúng không!”

“Mất dạy!” Bà Ngụy giận đến phát run, bà chỉ ước gì có thể giết hắn như Ngụy Nguyên nói để được yên thân. Nhưng cuối cùng cũng kiềm chế lại được.

“Đi, đưa thiếu gia lên lầu nhốt lại, khi nào thì tự ngẫm lại được thì thả ra ngoài.”

“Bà chủ…” Giọng nói của lão quản gia tràn đầy lo lắng: “Thiếu gia dù sao cũng bị thương, thật sự không sao chứ?”

Nhưng lần này bà Ngụy vô cùng kiên quyết, nhất định phải chỉnh đốn tính khí của Ngụy Nguyên. Cuối cùng, lão quản gia chỉ có thể tuân lệnh nhốt Ngụy Nguyên lên lầu.

Bà Ngụy ở dưới lầu dựa vào sô pha thở dài một hơi.

Không phải bà không lo lắng cho Ngụy Nguyên, cũng không phải cố ý thiên vị Nhan Khuynh. Chỉ là từ góc độ của một người mẹ, bà cần phải tàn nhẫn với Ngụy Nguyên.

Dù sao đứa nhỏ có vấn đề thì phải thay đổi, Ngụy Nguyên lớn như vậy rồi chưa chịu coi trọng tiền đồ gia tộc, tâm tư còn để tâm lên chuyện đi săn con hát, tìm phụ nữ gây phiền hà, bây giờ bà mà mặc kệ chả lẽ phải đợi nhà họ Ngụy suy sút rồi mới quản sao? Chờ đến lúc đó cho dù bà có sức mạnh cũng chẳng làm được gì. Bà chỉ có một thằng con thôi, cũng chẳng thể để nó phế vậy được.

Nghĩ đến đây, bà Ngụy gọi người bên cạnh Ngụy Nguyên gõ một cái rồi nói: “Đừng để cái loại như Nghê Ngọc lại gần Ngụy Nguyên.”

Đồng thời, bà Ngụy cũng kịp thời làm dịu những người mắng Nhan Khuynh trên mạng. Ngay cả bài đăng thịnh hành về đoa sen trắng Nghê Ngọc cũng nhanh chóng bị rút lại.

Đương nhiên, Ngụy phu nhân làm như vậy không chỉ là để hùa ý theo Cảnh Hoài, mà còn là muốn vì bù đắp Nhan Khuynh, vì Ngụy Nguyên mà cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa hắn và Nghê Ngọc.

Bà đang vì con mình thu dọn tàn cục.

Cảnh Hoài không khỏi gật đầu sau khi nghe cấp dưới báo cáo. Bà Ngụy là người thông minh, hợp tác cũng nhanh gọn nên Cảnh Hoài luôn cam chịu việc bản thân là thân thích với bà, cho bà cơ hội dựa vào nhà họ Cảnh làm cáo mượn oai hùm. Còn giúp đỡ Ngụy Nguyên nhiều lần.

Đáng tiếc Ngụy Nguyên là một tên ngu ngốc, tiếc cho một bà mẹ tốt như vậy. Về phần sau khi nghe nói Ngụy Nguyên tỉnh lại muốn gây phiền phức cho Nhan Khuynh, Cảnh Hoài càng thêm khó chịu.

Mà thư ký của Cảnh Hoài cũng vừa cười vừa nói: “Cảnh tổng, ngài nói chứ tên Ngụy Nguyên này bị đánh một lần chưa chừa mà còn muốn bị đánh lần hai, chả biết phải bị điên không?”

Cảnh Hoài cười lạnh một tiếng, hạ quyết tâm: “Có lẽ là bị M đó. Không phải người thần kinh đều có sở thích đặc biệt sao.”

*SM là từ dùng để chỉ những người bạo dâm và khổ dâm. S là viết tắt của Sadism: những người có thói quen hành hạ và làm tổn thương bạn tình. M là viết tắt của Masochism: những người có khuynh hướng M thường muốn chấp nhận sự tra tấn đau đớn khi ân ái.

Thư ký im lặng một lúc nhưng lại cảm thấy những gì Cảnh Hoài nói khá có lý. Nếu không, Ngụy Nguyên không có lý do gì để khiêu khích Nhan Khuynh hết lần này đến lần khác.

Cảnh Hoài không quan tâm anh ấy đang nghĩ gì, trực tiếp ra lệnh mới: “Lần này đi xem cậu ta! Tôi muốn xem thử cậu ta có thể làm được cái gì càng xấu hổ hơn! Hơn nữa, bà Ngụy bên kia…”

Cảnh Hoài dừng một chút: “Tìm cơ hội đánh trống bỏ dùi xem bà ấy có chịu tự cứu mình không. Về phần Ngụy Nguyên thì hết cứu rồi, cái tên ngu ngốc này não chả có cái gì, để bà ý tự nỗ lực thì hơn.”

*Đánh trống bỏ dùi có nghĩa là “làm việc không đến nơi đến chốn, bỏ dở dang, thiếu trách nhiệm“.

Thư ký:....Cảnh thiếu, ngài có như thích drama nhỉ?

Nhưng Cảnh Hoài bên này tức giận bởi vì em họ Ngụy Nguyên thì Nhan Khuynh bên kia chẳng thèm để ý. Không phải là cô vô tâm vô tư mà là cô không sợ gì thật.

Đúng là Cảnh Hoài có địa vị cao và máu lạnh, nhưng theo cách nhìn của Nhan Khuynh, người như vậy thì anh sẽ càng không đụng tới cô, thậm chí còn sẽ muốn mượn sức cô nữa. Về phần Ngụy Nguyên, nếu hắn còn dám tới, Nhan Khuynh vẫn dám đánh hắn. Không cần phí thời gian lý luận với những người mang bệnh thần kinh!

Tuy nhiên đáng tiếc là khi vấn đề của Ngụy Nguyên đã hoàn toàn kết thúc, nhưng kế hoạch làm chủ cửa hàng huyền học trên taobao của cô lại không diễn ra suôn sẻ cho lắm.

Cũng không giống trong tưởng tượng của cô, bởi vì những việc chia sẻ bài cá chép koi để chúc may mắn là tương đối hiếm trên Weibo ngày nay. Vì vậy, mặc dù những điều nghi kỵ hàng ngày mà Nhan Khuynh đưa ra là rất chính xác, nhưng số người retweet và hỏi cá chép koi mỗi ngày chỉ có vài trăm người. Đối bùa hộ mệnh trên cửa hàng cũng không có ai để tâm.

Nhan Khuynh đếm từng ngày, phát hiện đã hơn một tuần kể từ khi cô đổi top, nhưng không có một người nhắn tin riêng cho cô để đoán chữ. Đột nhiên cảm thấy thật buồn.

Tuy nhiên, ngay khi Nhan Khuynh đang suy nghĩ xem có nghĩ ra cách nào hay không, dù có phải giảm giá để hút khách cũng được, thì một tin nhắn riêng tư mới gửi đột nhiên khiến cô chú ý.

Có khách! Có người đã gửi tin nhắn và hỏi liệu bây giờ cô có thể đoán chữ cho mình không. Nhan Khuynh nhìn chằm chằm ảnh đại diện của người đó trên Weibo một lúc, sau đó cười trả lời tin nhắn riêng: “Có thể.”

Nhan Khuynh có dự cảm đây là một đợt mua bán lớn.

.