Bạch Si

Chương 7




Buổi sáng, đầu óc quay cuồng, đại khái hôm qua suốt đêm đều ngủ không được an ổn.

Ta huyết áp thấp, tựa ở đầu giường ngồi một hồi, đầu óc dần thanh tỉnh. Tên ngu ngốc kia thật tốt số, tiếng chuông đồng hồ báo thức chói tai nháo nửa ngày cũng không đánh thức được, hắn ôm gối đầu ngủ say sưa. Bộ dáng kia của hắn, nội tâm ta mơ hồ chao đảo, hung hăng hướng cái mông của kẻ đáng ghét kia đá lên một cước, mới phát giác cơn giận được “an ủi” phần nào.

Từ phòng tắm đi ra, rửa mặt chải đầu, cuối cùng cũng thần thanh khí sảng, tên kia hình như bị ta đá cho một cước, ngồi bên giường vuốt mắt lăng lăng đờ ra.

Hắn lúc không nói chuyện, người khác sẽ nhìn không ra hắn có vấn đề, chỉ cảm thấy hắn dáng dấp hảo, khí chất hảo, nhưng chỉ cần vừa mở miệng, mặc kệ hắn dáng dấp tốt cũng vô ích.

“Thu Thu.”

Hắn kỳ dị gọi. Âm thanh như vậy rất cổ quái, như kẻ là đã lớn còn cố ý giả vờ nén giọng như tiểu hài tử, chẳng ra sao, nghe thế nào cũng vào tai ta là âm thanh kỳ quái.

“Chuyện gì?”

Ta và hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ, không bao lâu, hắn ủy ủy khuất khuất nói:

“Ta đói bụng rồi.”

Hơ hơ, ngươi đúng là cậu ấm!

Theo dõi hắn đánh răng rửa mặt, ta trong ngăn kéo sờ soạng cả buổi, vất vả mới tìm được một nửa ổ bánh mì mốc meo đem đi nướng, miễn cưỡng đưa bánh kem cho hắn nốt. Hắn đối với lần này không ý kiến gì, rất hiền hoà một ngụm bánh mì nướng, một ngụm bánh kem, từ đầu tới đuôi mắt không rời TV một giây, còn có thể chìm đắm theo nhân vật phim hoạt hoạ mà cười khúc khích.

“Đông Đông a.”

Ta thận trọng nhìn vẻ mặt hắn.

“Một chút ta đi làm, ngươi có thể ở nhà một mình chứ?”

Hắn theo TV rung đùi đắc ý, không biết rốt cuộc có nghe lọt tai lời của ta hay không.

Ta không có biện pháp, tạm thời tắt đi TV, hắn mất hứng nhìn ta.

“Một mình ngươi có khả năng giữ nhà không đây?”

Ta hỏi, hắn dùng lực gật đầu. Ta nghĩ có điểm không thỏa đáng, lại hỏi một lần nữa.

“Ngươi xác định ngươi thực sự có thể?”

Hắn lần này gật đầu ra sức hơn, mặc dù có chút hoài nghi, nhưng vẫn cảm giác ít ra lời nói của ta hắn đã nghe lọt được. Ta ném điều khiển từ xa trả lại cho hắn, đem “tài sản thực phẩm” trong nhà có thể ăn bánh bích quy, “khai quật” toàn bộ, xếp thành một hàng trên bàn trước mặt hắn, như vậy khi ta tăng ca tối nay trở về, người này cũng không đến nỗi đói chết.

Trước khi đi, ta còn không yên tâm hướng hắn hung hăng bỏ lại một câu:

“Nếu như ta tối nay trở về trễ, không thấy được ngươi, ngươi nhất định phải chết.”

Nhưng mà hưởng ứng lại với ta, cũng chỉ có tiếng cười của đứa ngốc hắn.