Cái rạch sâu này bình thường khẳng định không có người lui tới, cơ hồ không có đường. Nguyên Dã dùng con dao Thụy Sĩ mở đường ở phía trước, Khương Siêu đi theo phía sau cậu. Hai người bước thấp bước cao đi cả hai tiếng đồng hồ, phía trước vẫn đen ngòm.
Nguyên Dã đi một hồi mới phát hiện Khương Siêu ở phía sau lại cực kỳ im lặng Cậu ta bình thường nhát gan, một khi sợ hãi thì sẽ đặc biệt nói nhiều hơn. Nhưng mà hôm nay, giờ phút này lại yên tĩnh khác thường.
“Khương Siêu! Mày nghĩ cái gì đó?” Nguyên Dã vừa vung con dao trong tay vừa hỏi Khương Siêu.
“Không nghĩ gì, tao chỉ là… tao chỉ là… Nguyên Dã, tao nói với mày, mày đừng sợ nha.” Khương Siêu thần bí nói với Nguyên Dã.
Nguyên Dã cười thầm trong lòng, chẳng lẽ lá gan của mình còn nhỏ hơn so với nó! Nhưng trên miệng cậu vẫn lại nói: “Ừ, mày nói đi!”
Khương Siêu trước nhìn nhìn bốn phía, rồi mới nhỏ giọng nói với Nguyên Dã: “Tao cứ có cảm giác là có người đi theo phía sau tao…”
“Cái gì, mày nói lại coi?” Bởi vì giọng nói của Khương Siêu có phần nhỏ, Nguyên Dã nghe không rõ.
“Tao cứ có cảm giác là có người đi theo phía sau tao…” Khương Siêu đột nhiên lên giọng lặp lại một lần nữa.
Nguyên Dã sửng sốt, cậu quay đầu nhìn nhìn, vẫn tối đen một mảng, không nhìn rõ cái gì. Một loại điềm xấu khiến cho khắp người cậu phát lạnh. Nhưng lúc này cậu biết không được tự mình dọa mình, mới an ủi nói với Khương Siêu: “Không thấy gì hết, ở chỗ hoang dã thế này khẳng định có vài con vật nhỏ thường qua lại. Đừng tự mình dọa mình.”
Khương Siêu gật gật đầu, rồi mới bất an quay lại nhìn phía sau một cái… Vừa quay lại nhìn cậu liền cứng người. Vẫn không nhúc nhích đứng ở đó! Cậu nhìn thấy Đại Bằng, giống như lúc còn sống đứng ở phía xa vẫy tay với cậu, chỉ là động tác của Đại Bằng có chút cứng ngắc, mà trước ngực cậu ta vẫn cắm nhánh cây lấy mạng kia, nụ cười cũng cực kỳ cổ quái. Nguyên Dã vẫn tiếp tục đi về phía trước cảm nhận được sự khác thường của Khương Siêu, lập tức quay đầu lại hỏi cậu: “Mày lại sao nữa?”
Khương Siêu nuốt nước miếng xuống, nói gằn từng chữ: “Nguyên Dã, tao nói mày đừng có không tin tao. Tao vừa rồi mới nhìn thấy Đại Bằng!”
Nguyên Dã nhìn về hướng Khương Siêu chỉ, chỉ thấy một mảng đen ngòm. “Nói bậy! Mày học y, phải tin vào khoa học chứ! Thạch Đầu bây giờ mất tích, tụi mình nhất định phải ra ngoài được mới có thể cứu nó! Tao với mày là hi vọng duy nhất của nó!” Nguyên Dã nói có phần kích động. Cậu đi đến trước mặt Khương Siêu lắc lắc cậu ta, muốn để cậu ta tỉnh lại chút.
Nhưng vẻ mặt Khương Siêu lại tuyệt vọng nói: “Tao thật sự nhìn thấy Đại Bằng mà! Nó nhất định không muốn tụi mình rời khỏi, muốn tụi mình ở lại cùng nó!”
Nguyên Dã nhìn thấy vẻ mặt gần như điên cuồng của Khương Siêu, cậu giơ tay tát cho cậu ta một cái! Nói: “Khương Siêu, tụi mình không thể bỏ cuộc! Mày tin tao! Chúng ta nhất định sẽ không sao! Mày nghĩ lại ba mẹ mày đi, bọn họ ngậm đắng nuốt cay nuôi mày lớn, nếu mày chết ở chỗ rách nát này họ sẽ đau khổ cỡ nào hả! Còn có cô bé mày thầm thương lâu rồi nữa! Mà chưa thổ lộ gì với người ta đã chết rồi! Mày không tiếc nuối sao?”
Khương Siêu bình tĩnh nhìn Nguyên Dã, dần dần tỉnh táo lại, hít một hơi thật sâu. “Mày nói đúng, tao còn quá nhiều chuyện chưa làm. Tao muốn làm bác sĩ nổi tiếng nhất, đứa con ngoan, người chồng tốt, còn làm ba tốt nữa! Tụi mình đi!”
Nguyên Dã thấy cảm xúc của Khương Siêu ổn định trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, lần này vì không để cho Khương Siêu ngoái đầu nhìn lại, Nguyên Dã để mình đi ở phía sau Khương Siêu. Đi một hồi Khương Siêu liền nhìn thấy ánh sáng cách đó không xa.
“Nguyên Dã, mày xem kia hình như là ánh đèn. Có đèn là có người, có người thì được cứu rồi!” Khương Siêu hưng phấn kêu to!
Nguyên Dã nhìn kỹ, cũng cảm thấy là ánh đèn. Hai người đều bước nhanh hơn, chạy về phía ánh đèn.
Cuối cùng, lúc bọn họ sắp chạy đến hết hơi, trước mắt xuất hiện một khách sạn nhỏ. Trên bảng hiệu bốn chữ to rõ ràng “Khách sạn Biên Thành.”
Nguyên Dã nhìn thoáng qua tên khách sạn, hóa ra lại là khách sạn nhỏ bọn họ muốn tìm. Trong lòng có chút bất an, cậu đẩy cửa tiến vào. Đây là một khách sạn cực kỳ cũ kỹ, tất cả bày biện đều cực kỳ cũ nát, nhưng tổng thể vẫn được xem là sạch sẽ. Bây giờ hiện tại là hơn 3 giờ sáng, đại sảnh trong khách sạn yên lặng như tờ.
Bọn họ đi tới trước quầy, Nguyên Dã rung rung cái chuông ở trước quầy. Một tiếng chuông chói tai xé tan màn đêm yên tĩnh.
“Xin chào, chào mừng ghé thăm. Hai vị sao lúc này mới tới vậy?” Một nữ phục vụ còn buồn ngủ ở phía sau quầy đứng dậy.
“Chúng tôi gặp tai nạn xe! Điện thoại ở đây không có tín hiệu, có thể cho chúng tôi mượn điện thoại dùng hay không!” Nguyên Dã nói với nữ phục vụ.
Chỉ thấy cô ta lắc lắc đầu nói: “Thực xin lỗi, sáng nay cáp điện thoại bị gió thổi đứt, người sửa điện thoại sáng mai mới tới.”
Khương Siêu nghe xong có phần sốt ruột hỏi: “Vậy phải làm sao? Chúng tôi có bạn bị thương, nhất định phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện. Các cô trước đây gặp tình huống khẩn cấp thường xử lý như thế nào?”
Nữ phục vụ nghĩ nghĩ rồi nói: “Với điều kiện ác liệt trong rừng sâu này, bình thường cũng có lúc không liên lạc được với bên ngoài. Nếu thực sự có chuyện đột ngột phát sinh chúng tôi có điện đàm.” Nói xong cô liền lấy bộ đàm ra: “Anh Sơn, anh Sơn, nghe rõ trả lời, nếu không tôi sẽ đến đập cửa nhà anh!”
Đợi một hồi, liền nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn truyền ra từ trong bộ đàm: “Trời sắp sáng rồi, cô còn chọc phá cái gì đó?”
“Có khách gặp nạn, giống như lần trước, anh dùng điện đàm gọi thử xem.”
“À..! Được, để tôi dậy gọi.” Anh Sơn kia nói xong liền không thấy lên tiếng nữa.
Nữ phục vụ ngẩng đầu nói với hai người Nguyên Dã: “Yên tâm đi, anh ấy lập tức dùng điện đàm cứu trợ.”
“Các cô ở đây thường gặp chuyện không may hả?” Nguyên Dã nghe thấy cô nói giống lần trước, liền nghi ngờ hỏi cô.
Nữ phục vụ nói: “Cũng không phải thường, mấy tháng trước có một nhóm thanh niên tự đi du lịch lái mấy chiếc xe tới đây chơi, kết quả giữa đường bị thất lạc một chiếc. Nói là của hai cô gái, tìm cả một tuần cũng tìm không được.” Nói xong cô liền ở dưới quầy lấy ra một tờ giấy, “Đây! Đây là mục tìm người, hiện tại người nhà còn treo giá tìm người nữa, đương nhiên cũng có thể nói là tìm xác rồi.”
Nguyên Dã nhận lấy mục tìm người, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra một cô gái là cô gái áo trắng đi nhờ xe bọn họ. Khương Siêu lại sớm đã bị dọa nói không ra lời!
“Khách sạn các cô có bao nhiêu nhân viên phục vụ, có thể giúp chúng tôi đi tìm người bây giờ hay không, chúng tôi có thể trả thù lao.” Nguyên Dã nói với nữ phục vụ.
Nữ phục vụ lại một lần nữa lắc đầu, chỉ vào mình nói, cộng thêm cả cô chỉ có hai người. Anh Sơn mới vừa rồi vừa là ông chủ kiêm đầu bếp, cô là tiếp tân kiêm phục vụ phòng cho khách. Thêm nữa địa thế bọn họ bên này phức tạp, nếu thật muốn tìm cũng phải chờ đến buổi sáng.
“Tôi thấy không bằng các anh đặt phòng nghỉ ngơi trước một lúc, trời cũng sắp sáng rồi. Đến lúc đó điện thoại sửa xong cũng có thể liên hệ với bên ngoài, đương nhiên cũng có thể cứu được bạn của các anh. Nếu giờ các anh lại tùy tiện ra ngoài tìm, khả năng cực kỳ cao là các anh cũng lạc đường. Đến lúc đó tình cảnh của bạn anh lại càng thêm nguy hiểm!’ Nữ phục vụ nói với hai người Nguyên Dã cực kỳ đúng trọng tâm.
Nguyên Dã ngẫm lại cũng phải, hiện tại cậu và Khương Siêu quả thật cũng quá mệt mỏi. Thế là để cô mở một phòng đôi, hai người ngủ trước một phen. Vừa đi tới phòng xong hai người liền nằm xuống ngủ, không biết ngủ được bao lâu, Nguyên Dã đã không ngủ được nữa. Cậu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại thấy hiện tại là 5 giờ sáng, bên ngoài trời còn chưa sáng nhưng cậu lại có cảm giác cậu ngủ rất lâu rồi. Cậu tính đẩy Khương Siêu dậy, nhưng Khương Siêu mở mắt ra thấy trời chưa sáng lại tiếp tục ngủ.
Nguyên Dã càng lúc càng tỉnh táo, cậu đối với cực kỳ tin tưởng vào nhịp sinh học của mình. Biết mình chắc chắn đã ngủ rất lâu thế là cậu rời giường bước ra ngoài phòng, muốn xem xem khách mấy phòng khác có tỉnh hay không.
Hành lang tối mờ không có đèn, Nguyên Dã đành phải dùng di động chiếu sáng. Phòng của bọn họ bên trong cuối hành lang. Cậu vốn muốn xem xem có khách nào đã dậy hay chưa, nhưng mà cậu ở hành lang nghe ngóng một hồi, không có bất kỳ tiếng động nào. Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến dọa người….
Cậu đi tới phòng bên cạnh phòng mình, vừa định gõ cửa, nhưng vừa gõ cửa liền tự mở ra. Bên trong cực kỳ tối, ánh sáng điện thoại giống như bị đêm tối nuốt trọn vào vậy. Nguyên Dã đành phải tiến vào.
“Xin hỏi có ai không? Tôi là khách phòng bên cạnh.” Nguyên Dã nói xong, đợi một hồi mà trong phòng không có bất luận phản ứng gì. Cậu cảm thấy trong phòng căn bản không có ai, thế là tìm đến công tắc cạnh cửa muốn mở đèn. Nhấn một cái xong phát hiện đèn không sáng. “Chẳng lẽ mất điện rồi hả?” Nguyên Dã lẩm bẩm trong miệng, tiếp tục mò mẫm trong phòng.
Dưới ánh đèn điện thoại mờ mờ, Nguyên Dã phát hiện đó là một căn phòng rất lâu chưa có ai ở. Dụng cụ trong phòng đều bị phủ một lớp bụi dày, dồ dùng trên giường cũng sớm đã mục nát hết rồi. Trên tường có treo một cuốn lịch cũ nát, thời gian hiện bên trên là năm 2005!
Nguyên Dã có cảm giác có gì đó không đúng lắm, cậu vội vàng chạy ra khỏi phòng này rồi đi gõ cửa từng phòng một. Cửa vẫn như cũ không khóa, đẩy liền mở. Cảnh tượng trong phòng so với căn phòng lúc nãy không khác gì lắm… Một cảm giác sợ hãi thật lớn sinh sôi từ trong đáy lòng.
Toàn bộ khách sạn chỉ có hai người bọn họ là khách! Nguyên Dã nghĩ có thể là do khách đến không nhiều, cho nên những phòng trống không được dọn dẹp? Nhưng lại nghĩ: ‘Không đúng nha! Đây rõ ràng là có chỗ nào đó không đúng ở đây.’
Nữ phục vụ vừa rồi dẫn bọn họ đi vào khi đó cũng không bật đèn, bọn họ cũng không chú ý bày biện trong hành lang. Hiện tại nhìn lại trong hành lang cũng có rất nhiều tro bụi, góc tường lại treo đầy mạng nhện.
Cuối cùng Nguyên Dã không còn cách nào, cậu chỉ có thể đi về quầy tiếp tân, đây là hy vọng duy nhất của cậu. Mà khi cậu đến quầy tiếp tân, hi vọng duy nhất của cậu cũng tan tành rồi! Quầy tiếp tân sớm đã mục sắp rớt, hết thảy cảnh tượng so với lúc bọn họ đến đã không còn giống nữa. Cậu hoảng sợ chạy ra cửa lớn ngẩng đầu lên, một cái bảng hiệu lung lay nghiêng ngả treo ở trên. Duy chỉ có bốn chữ sậm màu đỏ – Khách sạn Biên Thành.
Nguyên Dã cực kỳ sợ hãi, cậu vừa định xoay người bỏ chạy, lại nhớ tới Khương Siêu vẫn còn ở trong phòng. Cậu nhìn cái khách sạn khủng bố trước mặt này rồi nuốt nước miếng. Cậu thực sự không muốn quay lại! Nhưng mà cậu không thể mặc kệ Khương Siêu không quản…
Nguyên Dã thở sâu ra một hơi, kiên định chạy trở về khách sạn! Cậu chạy thẳng một đường như điên, không dám dừng lại chút nào. Mà khi cậu chạy về đến phòng bọn họ ở lại càng sợ hãi hơn. Khương Siêu đâu? Lúc cậu đi ra Khương Siêu vẫn đang ngủ mà, người đâu rồi? Nguyên Dã phát hiện trong phòng của bọn họ lúc này cảnh vật cũng trở nên khác biệt rồi!
Cậu xác định lại biển số phòng, không sai a! Đây chính là phòng bọn họ ở! Đại Bằng đã chết, Thạch Đầu bỏ đi, hiện tại cũng không thấy Khương Siêu đâu! Thế giới này, không gian này giống như chỉ còn lại một mình cậu! Cô độc mãnh liệt cùng sợ hãi khiến cho cậu không thể bình tĩnh nổi!
Cậu chạy vọt ra khỏi khách sạn, mà khi cậu chạy đến quầy tiếp tân ở đại sảnh khi đó, liền thấy Khương Siêu cùng vài người ngồi trên ghế dựa của đại sảnh.
“Khương Siêu? Sao mày lại ở đây? Không phải mày đang ở trong phòng ngủ sao?” Nguyên Dã không thể tin được hỏi.
Khương Siêu không trực tiếp trả lời, chỉ mỉm cười nhìn Nguyên Dã, mà nụ cười này có chút quỷ dị nói không nên lời. Lúc này mấy người ngồi bên cạnh Khương Siêu cũng đồng thời quay người lại… Nguyên Dã nhìn thấy bên trái Khương Siêu không phải là Thạch Đầu đang mất tích sao?
“Thạch Đầu, mày chạy đi đâu vậy? Tao với Khương Siêu tìm mày lâu như vậy, mày có biết không…” Nguyên Dã mới nói được một nửa đột nhiên ngừng lại. Cậu liền sững sờ nhìn một người khác bên cạnh Thạch Đầu. Bởi vì người kia không phải ai khác mà chính là Đại Bằng đã chết!
“Điều này không thể, điều này không thể!” Nguyên Dã không ngừng lùi về phía sau, cậu không thể tin được vào hai mắt của mình. Đại Bằng rõ ràng đã chết, sao lại có thể ngồi trước mặt cậu như vậy? Đại Bằng giống như không nhìn ra sự kinh hoảng của Nguyên Dã, mỉm cười nói với Nguyên Dã: “Nguyên Dã, tao giới thiệu một người bạn mới cho mày, đây là Tiểu Lệ.”
Tiểu Lệ? Đây, đây không phải là tên cô gái trên mục tìm người sao? Ánh mắt Nguyên Dã dời về phía cô gái tên Tiểu Lệ kia, vừa nhìn cả người đã phát lạnh. Một gương mặt thối rữa một bên toàn giòi bọ ghê tởm, một con ngươi lắc lắc đung đưa bên ngoài. Da trên toàn thân không hoàn chỉnh.
“A!” Nguyên Dã nhất thời không có chuẩn bị, liếc mắt lại thấy một cô gái khủng bố như vậy, dọa cậu hét to một tiếng ngã oạch mông xuống đất!
“Cô ta, cô ta là…” Nguyên Dã nói năng có phần lộn xộn, chỉ vào cô gái thối rữa trước mắt. Cậu muốn nói với Khương Siêu và Thạch Đầu cô ta là ma. Nhưng cậu lại thấy dáng vẻ của hai người Khương Siêu và Thạch Đầu có gì không đúng!
Lúc này đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua cổ Nguyên Dã, cậu rùng mình nhìn lại, một giương mặt trắng bệch kề sát phía sau cậu. “Bạch Lan!”
Nguyên Dã rốt cuộc kiềm chế không nổi cơn sợ hãi trong lòng, lớn tiếng hét lên, chạy như điên ra phía ngoài. Mà phía sau cậu mấy bóng người vẫn ở đó quỷ dị đồng thời vẫy tay gọi cậu, miệng không ngừng nói: “Mau quay lại với chúng tớ a… Mau quay lại với chúng tớ a…”
Nguyên Dã chạy thục mạng về phía trước, chạy mãi! Chạy mãi! Chạy đến khi cảm giác phổi của cậu muốn nổ tung, nhưng cậu cũng không dám ngừng. Chỉ sợ mệt chết, cậu cũng không muốn quay lại khách sạn đáng sợ kia.
Đột nhiên bàn chân vừa trượt, Nguyên Dã trượt chân rơi vào rãnh sâu bên đường, sau đó bất tỉnh…
Một tháng sau, trong phòng săn sóc đặc biệt lầu 7 bệnh viện Nhân dân, Nguyên Dã hôn mê một tháng cuối cùng cũng tỉnh dậy. Một nhóm bác sĩ y tá ở bên cạnh vội vàng tới kiểm tra đủ thứ cho cậu…
Nguyên Dã yếu ớt nằm trên giường bệnh, trong tay cầm một tờ báo của tháng trước. Trên bìa đồng loạt đưa tin tai nạn xe cộ, trong tai nạn ba người chết một người bị thương nặng, toàn bộ đều là sinh viên trường đại học T. Trong lúc cứu viện cảnh sát còn tìm thấy gần nơi xảy ra tai nạn có một chiếc xe tự đi du lịch mất tích cách đây mấy tháng, trên xe có hai cỗ thi thể thối rữa hết sức…