Trình Khả Lương là cô nhi từ nhỏ. Biết mình không có nền tảng phía sau, vì thế cô chăm chỉ học tập và kiếm tiền. Với tính cách “không nỡ lòng” năm ngoái cô đã chia sẽ miệng ăn của mình cho một con mèo, tiếp tục năm nay cô lại không nỡ lòng mà nhận nuôi thêm hắn – Hạ Thiên Tễ. Chỉ trong một vài ngày, hắn liền nắm bắt được lịch sinh hoạt của cô. Khi cô phải làm thêm tăng ca, hắn sẽ mua cơm tiện lợi đến, rồi cùng chờ cô ra về. Khi cô bị cảm, cũng là hắn vội chạy đến bệnh viện để chăm sóc cho cô. Khi vào đại học cô quyết tâm sẽ không nói đến chuyện yêu đương sớm. Nhưng khi đối mặt với sự quan tâm, che chở của hắn,… cô đã bị hắn mê hoặc.
Khi cô muốn giúp hắn tìm lại ký ức, thậm chí vui vẻ với kế hoạch tương lai của hai người thì, liền phát hiện toàn bộ câu chuyện, đều chỉ là âm mưu Hạ Thiên Tễ. Hắn chẳng những không mất trí nhớ, còn sớm có một vị hôn thê xinh đẹp. “Mày sẽ không được ngủ trên nệm tốt như vậy nữa đâu, trời lạnh cũng chẳng có đệm ấm mà nằm. Vả lại, mày sẽ không còn được ăn đồ ngon như ở đây nữa. Thậm chí, không ai rảnh để cho mày làm nũng. Mày chỉ có thể cô đơn một mình, bị nhốt ở trong lồng sắt. Không con mèo nào dám tới gần mày nữa, chúng nó đều biết mày là một con mèo hư! Mày cứ ở lại đó với những tật xấu của mày. Một con mèo hư sẽ vĩnh viễn không được ai nhận nuôi. Mày yên tâm mà ở cái chỗ đấy suốt đời đi!”
Meo meo meo Mặc dù Hạ Thiên Tễ hứng thú nhìn cảnh người và mèo cãi nhau, chủ nhân thì đằng đằng sát khí, chú mèo lông vằn thì không ngừng lại gần làm nũng – lúc đầu, anh chỉ cảm thấy mới mẻ, mãi đến khi chủ nhân của con mèo ấy huyên thuyên đủ chuyện thì Hạ Thiên Tễ không nhịn được nữa, khóe miệng hiện lên nét cười. Mọi thứ vui hơn anh nghĩ cơ đấy. Anh chưa từng nuôi thú vật. Có điều, con mèo này thú vị như vậy, về sau anh cũng không ngại nuôi vài con – Dĩ nhiên Hạ Thiên Tễ chưa từng mất trí nhớ.