Đổng Cường Sinh nhìn thấy bố được đưa ra, sau khi biết phẫu thuật vô và thuận lợi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm!
Nhưng tại sao vẫn không thấy chủ nhiệm Chu và các chủ nhiệm khác trở ra?
Anh hỏi y tá:
- Xin chào, cho hỏi...nhóm người chủ nhiệm Chu đâu rồi? Y tá cười nói:
- Chủ nhiệm họ còn có phẫu thuật khác, sẽ trở lại ngay.
Khoảng mười một giờ rưỡi trưa, mọi người trở về.
Chu Hoành Quang dặn dò Đổng Cường Sinh, nói:
- Khu trưởng Đổng, tình huống cha của anh đặc biệt, thuộc về ống mật dị dạng dính với viêm túi mật, cái này khiến bệnh tình nặng thêm, tôi đề nghị anh vẫn nên chăm sóc và dàn xếp cho tốt, bởi vì bây giờ ông lão tuy ổn định nhưng sau đó còn cần trị liệu...
Đổng Cường Sinh gật đầu, sau khi thể hiện sự quyết đoán liền đi thăm ông lão.
Chu Hoành Quang không giấu giếm chân tướng, kể tất cả hành động của Trần Thương cho Đổng Cường Sinh nghe:
- Anh muốn cám ơn, hãy cám ơn bác sĩ Trần đây, may mà có cậu ấy, nếu không ông lão sẽ rất nguy hiểm.
Đổng Cường Sinh nghe xong, mặc dù không biết chỉ tiết cụ thể bên trong, nhưng nghe thấy trong lời nói Chu Hoành Quang
lộ ra thông tin, cũng biết trong đó rất nguy hiểm.
Sau đó nhìn Trần Thương nói:
- Bác sĩ Trần, cám ơn, sau này nếu có chỗ nào cần tôi giúp, nhớ phải nói đấy.
Đổng Cường Sinh trao đổi phương thức liên lạc với Trần Thương, nói rất chân thành.
Trân Thương cười cười, nhẹ gật đầu.
Bác sĩ có một chỗ tốt, vấn đề nhân mạch rộng rãi hơn một chút, có thể tiếp xúc nhiều người.
Điểm này, Trịnh Quốc Đàm là ví dụ rất tốt.
Đối với loại giao thiệp này, Trân Thương không bài xích, dù sao nhân tình xã hội, trước giờ chưa từng thay đổi, thuận theo quy tắc, không vi phạm ranh giới cuối và, vậy là đủ rồi.
Sống ở nơi trần thế phàm tục này, Trần Thương cũng không phải thánh nhân, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Buổi trưa, Đổng Cường Sinh làm chủ mời mọi người ăn cơm, cố ý gọi cả Vương Dũng đến, Đổng Cường Sinh thân là khu trưởng đích thân dâng trà xin lỗi, khiến Vương Dũng cũng hơi xấu hổ.
Bởi vì buổi chiều đều có việc, cho nên không ai uống rượu, một bữa cơm kéo gần lại chút khoảng cách.
Tất cả mọi người đang trò chuyện, Trần Thương ngồi ở đằng kia không có chuyện gì, thấy một đống nhắc nhở của hệ thống, lập tức mở màn hình ảo.
Trần Thương kinh ngạc phát hiện một vấn đề, dường như bản thân trừ thuật khôi phục lá gan bị tổn thương phiên bản chưa hoàn thiện ra, còn có một nhắc nhở.
- Ting! Trong lúc anh đánh giết yêu quái thủ lĩnh biến dị, mức độ tham dự cao, coi như cùng đánh giết, nhận được phần thưởng: 1. Viên nhộng ký ức; 2. Một cuốn sách kỹ năng hiếm!
Khuôn mặt Trần Thương lập tức vui mừng!
Vốn còn lo lắng mình chỉ được công lao trợ giúp, không ngờ coi là cùng đánh giết, còn được nhiều vật phẩm.
Nghĩ tới đây, Trần Thương hơi hưng phấn lên.
- Viên nhộng ký ức: Trí nhớ vĩnh cửu + 3.
Ánh mắt Trần Thương lập tức sáng lên, đây chính là đồ tốt!
Trí nhớ vĩnh cửu + 3, chuyện này đối với người học y mà nói, là một sự trợ giúp to lớn.
Dù sao nhiều sách dày như vậy, chẳng biết lúc nào kết thúc, trước không nói đến mạch máu thần kinh toàn thân, chỉ nhắc đến cuốn “Bệnh Tâm Thần Học” Trần Thương đã nhức đầu.
Sách kỹ năng hiếm, Trần Thương tiện tay cất giữ, mở ra kỹ năng học trộm được.
- Thuật khôi phục lá gan tổn thương phiên bản chưa hoàn thiện: cấp đại sư; Nhắc nhở: Thuật khôi phục lá gan bị tổn thương là phẫu thuật cấp bốn, bao gồm khâu gan, thuật bóc tách gan, thắt động mạch gan, phẫu thuật cắt bỏ lá gan, cách cầm máu. Phẫu thuật khôi phục lá gan tổn thương phiên bản chưa hoàn thiện không bao gồm phẫu thuật cắt bỏ gan, hạ xuống phẫu thuật cấp ba, có thể học tập! (Đẳng cấp tăng lên cấp 40 trở lên, có thể dùng điểm kỹ năng để hoàn thiện.)
Sau khi Trần Thương xem hết hệ thống nhắc nhở, lập tức chợt hiểu ra, cái này...Có lẽ thật sự không phải là chuyện xấu.
Ít nhất chính mình có thể học!
Cho dù kỹ năng có giỏi cỡ nào, đối với mình vô dụng, vậy một chút tác dụng cũng không có.
Hiện tại mặc dù là phiên bản chưa hoàn thiện, nhưng vừa khéo bản thân có thể sử dụng!
Nhìn thấy phân thưởng này, Trần Thương bỗng nhiên cảm giác đồ ăn thật là thơm, tiện tay ném viên nhộng ký vào trong miệng, mùi vị không tệ!
Nhưng...
Dường như không có gì thay đổi?
Trần Thương oán thầm một tiếng: Sao không hơi công hiệu đặc biệt gì, không có điện quang hỏa thạch, dù sao cũng phải cảm giác đầu óc tỉnh táo chứ, chẳng lẽ lại là sản phẩm giả mạo thấp kém à?
Lúc Trần Thương ngẩn người, Tiền Lượng bỗng nhiên linh cơ khẽ động, nhớ tới một việc!
Cuối tuần này là hội nghị thường niên khoa ngoại gân mật tỉnh Đông Dương, dù sao cũng phải mời mấy nhân vật lợi hại đến làm tọa đàm chứ?
Mà trước mắt Chu Hoành Quang không phải là một ví dụ sẵn có sao?