Ông lại không biết nói cái gì cho phải.
Trần Thương nhìn Tân Duyệt phẫu thuật, không nhịn được tán thưởng, không tệ, không tệ, có tiến bộ!
Lúc ấy là Tân Duyệt và Trần Thương cùng nhau viết luận văn về vết mổ nhỏ. Bình thường Trần Thương cũng dạy cho cô làm sao để phẫu thuật, điều chỉnh ánh mắt như thế nào, hiện tại cô tiến bộ rất nhanh nha.
Một lát nữa tan tầm phải ban thưởng cho cô thật tốt! Tặng cái gì thì tốt đây?
Một ly trà sữa?
Hơi nhiều!
Nếu không tặng một cái thơm yêu thương.
Nghĩ tới đây, Trần Thương cười dâm một tiếng...
...
...
Chu Hoành Quang quan sát hết ca phẫu thuật, trong lòng rất phức tạp.
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Chu Hoành Quang nhìn Lý Bảo Sơn, lại nhìn Tân Duyệt nói:
- Aiz! Chủ nhiệm Lý thật sự là lợi hại nha, tôi không nghĩ tới trong một khoa cấp cứu lại có nhiều người trẻ tuổi ưu tú như vậy, toàn một đám người mang tuyệt kỹ!
- Thật là ngọa hổ tàng long nha!
Sau khi nghe xong lời này, trong lòng Lý Bảo Sơn vô và thoải mái.
Cảm giác được chủ nhiệm của một bệnh viện đứng đầu cả nước khích lệ sao lại tốt đến vậy?
Trách không được người người đều thích được vuốt mông ngựa!
Hóa ra lại có cảm giác sảng khoái như thế này!
Lý Bảo Sơn vội vàng cười lắc đầu:
- Khách khí, khách khí!
Trương Hữu Phúc đứng vừa nhìn Lý Bảo Sơn cười tươi như hoa, trong lòng không nhịn được oán thầm vài câu: Để ông ra vẻ! Nhìn sắc mặt ông, cũng cười đến hở cả răng hàm rồi, còn khách khí!
Nghĩ tới đây, Trương Hữu Phúc thở dài, đây đều là công lao của tiểu Trần nha!
Hai loại phẫu thuật đều do tiểu Trần tự mình nghiên cứu ra, chỉ cần bắt được tiểu Trần, về sau cái gì cũng không cần lo!
Tiền Lượng thế nào lại không biết?
Trong lòng ông ta đã ghen tị đến chết với lão Trần. Đối với cách phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa bằng vết mổ nhỏ này có thể tuyệt đối khẳng định là tài năng của Trần Thương.
Chu Hoành Quang lắc đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lý Bảo Sơn nói:
- Chủ nhiệm Lý, tôi cũng không phải là khách sáo đâu, hai loại phẫu thuật này đại biểu ý nghĩa không giống nhau, quan trọng nhất chính là các ông đã bồi dưỡng được một thế hệ có tư duy cách tân, là loại người mà ngoại khoa của chúng ta không thể thiếu!
- Đặc biệt là loại đầu tiên kia, cách thức tối thiểu vết thương.
khi nội soi xâm lấn tối thiểu, thật sự là rất có ý nghĩa! Nếu như có thể khiến nó phát dương quang đại, tuyệt đối có thế tạo phúc cho càng nhiều người bệnh!
- Chủ nhiệm Lý, đây là thuật thức nghiên cứu mới của ngài sao? Tôi cảm thấy chúng ta có thể hợp tác!
Sau khi Lý Bảo Sơn nghe thấy, mặt mo đỏ ửng:
- Cái này... Không phải do tôi nghiên cứu ra!
Chu Hoành Quang nghe xong, lập tức lại vô và kinh ngạc:
- Chẳng lẽ là... Người trẻ tuổi vừa rồi?
Lý Bảo Sơn lắc đầu:
- Những thứ này... Đều là do tiểu Trần nghiên cứu ra!
- Phương thức phẫu thuật nội soi hạn chế tối đa vết thương, còn có thuật thức cải tiến phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa bằng vết mổ nhỏ, đây đều là thành quả nghiên cứu của tiểu Trần, nghe nói hiện tại đã phát biểu luận văn rồi? Đầu đề cũng đã xin.
Chu Hoành Quang nghe xong, lập tức trợn tròn mắt!
Hai thuật thức phẫu thuật cải tiến này, tất cả đều là công lao của Trần Thương?
Cái này cũng... Quá... Quá không thể tưởng tượng nổi!
Chu Hoành Quang không nhịn được nuốt một ngụm nước tiếng, nhìn thoáng qua Lý Bảo Sơn, thế mà lại sinh ra lòng ao ước..