Đống Cường Sinh hỏi Tiền Lượng.
Tiên Lượng nói:
- Một ngày thì có thể, nhưng không thể kéo thêm nữa, tuy bây giờ tình hình người bệnh đã ổn định, nhưng chúng tôi lắng sẽ chuyển biến xấu, nếu bây giờ tiến hành chữa trị nội khoa duy trì thì không thành vấn đề, chủ yếu là lo lắng nếu không phẫu thuật, bệnh tình sẽ năng hơn, bởi vì tình trạng này chúng tôi đã từng gặp, chữa trị nội khoa vô hiệu lại không phẫu thuật, sẽ phát triển rất nhanh.
Đổng Cường Sinh gật đầu, quyết định, nhân lúc này ra ngoài gọi điện thoại.
Không lâu sau, Đổng Cường Sinh liên lạc với chủ nhiệm ngoại khoa gan mật bệnh viện 301, chủ nhiệm Chu Hoành Quang.
Chủ nhiệm Chu là nhân vật đứng đầu lĩnh vực ngoại khoa gan mật toàn quốc, bây giờ trong nội bộ ngành đều biết, chủ nhiệm Chu sắp được bình chọn là viện sĩ của viện khoa học.
Chu Hoành Quang rất nể mặt Đổng Cường Sinh, quyết định sẽ đến tỉnh Đông Dương trong đêm nay.
Đống Cường Sinh đương nhiên là vô cùng hưng phấn.
Vội vàng vào phòng bệnh nói:
- Chủ nhiệm Tiền, chủ nhiệm Lý, tôi đã liên lạc với chủ nhiệm Chu của bệnh viện 301, anh ta nói đêm nay sẽ đến, chúng ta có thể quyết định vào ngày mai không? Hôm nay tạm thời giữ cho ổn định thôi
Vừa nghe như vậy, mọi người lập tức ngây ngốc. Tiền Lượng tò mò hỏi:
- Chủ nhiệm Chu, người anh nói là Chu Hoành Quang à?
Đổng Cường Sinh gật đầu:
- Đúng, chính là chủ nhiệm Chu.
Nếu đã như vậy rồi, mọi người tự nhiên không nói gì nữa.
Dù sao...chủ nhiệm Chu là nhân vật đứng đầu trẻ tuổi ngoại khoa gan mật Trung Quốc, sắp được chọn làm viện sĩ, phó chủ tịch ngoại khoa gan mật Trung Quốc, chức vụ này, quá lớn rồi!
Lúc này mọi người mới nhìn về phía Đổng Cường Sinh, có năng lực lớn như vậy, giỏi lắm!
Nhưng chuyện này với họ mà nói không phải chuyện xấu, thậm chí là chuyện tốt.
Chủ nhiệm Chu đến, bất kể chữa được hay không, đều không liên quan nhiều đến họ, trách nhiệm và can đảm cũng giảm nhẹ hơn chút, hơn nữa nói không chừng có thể tạo mối quan hệ với chủ nhiệm Chu, sau này mời đến tỉnh Đông Dương họp hoặc phẫu thuật cũng tiện lợi.
Chín giờ sáng hôm sau, Đổng Cường Sinh đích thân đưa Chu Hoành Quang đến bệnh viện Tỉnh Nhị Viện
Mà hôm nay Tiền Lượng chẳng làm gì cả, giao ca từ sớm đã đến khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện, khoa ngoại gan mật tỉnh Đông Dương, Tiền Lượng và Chu Hoành Quang có quen biết, cũng coi như bạn bè cũ, quan hệ giữa hai người rất tốt, thường cùng đi họp.
Nhìn Chu Hoành Quang bước vào, Tiền Lượng vội vàng lên đón:
- Chủ nhiệm Chu, đã lâu không gặp!
Chu Hoành Quang nhìn thấy Tiền Lượng, mỉm cười:
- Đã lâu không gặp, chủ nhiệm Tiền.
Bởi vì đến để hội chẩn, cho nên không có nhiều thời gian trò chuyện, sau khi chuẩn bị xong, mọi người đến trước giường bệnh của ông lão họ Đổng.
Sau khi Chu Hoành Quang kiểm tra xong, cùng thảo luận với mấy người Tiền Lượng, Trương Hữu Phức.
Nói xong nhìn về phía Đổng Cường Sinh, sắc mặt. nghiêm trọng nói:
- Khu trưởng Đổng, tình hình hiện tại của bố anh tôi đã nắm rõ, đề nghị của tôi thật ra cũng giống như mấy người chủ nhiệm Tiền, trị liệu nội khoa đã không còn hiệu quả, tiếp tục kéo dài, nhất định không ngừng năng thêm.
- Nhưng nếu phẫu thuật, tôi cũng phải nói rõ với anh, độ khó rất cao, bởi vì có mấy chỗ, thứ nhất, bố của anh khá mập, tầng mỡ bụng rất dày, sau khi bắt đầu phẫu thuật, rất khó tìm kiếm túi mật, kế tiếp, viêm túi mật phát tác bốn ngày, diện tích lây nhiễm lớn trong ổ bụng và kết dính là điều không tránh khỏi, độ khó lại càng tăng cao, cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, ông lão tuổi tác quá lớn, bệnh nền khá nhiều, điều này không nghỉ ngờ gì sẽ tăng thêm độ nguy hiểm cho ca phẫu thuật
- Cắt bỏ túi mật khẳng định không thể chịu nổi nữa, cho dù có chịu được, tôi cũng không dám làm, bởi vì nói thật, khi đó một khi cắt túi mật, nhất định sẽ tổn thương gan, đây là điều khó tránh khỏi, do đó đề nghị của tôi là, tiến hành phẫu thuật tạo lỗ túi mật.
Chu Hoành Quang là hi vọng cuối cùng của Đống Cường Sinh, nghe Chu Hoành Quang nói vậy, còn có thể nói được gì, chỉ đành tích cực phối hợp.