Hiện tại An Ngạn Quân cực kỳ nghiêm cẩn, cũng là bởi vì lúc còn trẻ, chuyện này ảnh hưởng quá lớn.
Cũng bởi chuyện này đã tạo thành thói quen có thái độ vô cùng nghiêm cẩn của An Ngạn Quân.
Lúc đó may mắn không xảy ra tình huống quá nghiêm trọng nên An Ngạn Quân cũng không có bị xử phạt, dù sao ai cũng sẽ có lúc phạm sai lầm, các phương diện chữa bệnh còn chưa hoàn thiện,
An Ngạn Quân nghe xong, vội vàng lắc đầu, nói:
- Chuyện này không trách bà, nói thật, tôi còn phải cảm ơn bà.
Điều An Ngạn Quân nói là thật.
Không có biến cố cũng sẽ không có trưởng thành, những năm này, tính cách nghiêm cẩn giúp ông bớt đi không ít thua thiệu
Sau một lúc, bà lão lại tiếp tục nói:
- Sau đó còn có một việc... Tôi một lần thái thịt làm đầu ngón tay bị thương, đi bệnh viện lại gặp cậu, tôi... Tôi không dám nói tôi kiện cậu, khi đó cậu thấy tôi không có tiền, không đành lòng cứ để tôi đi như thế, cho nên đã khâu cơ miễn phí cho tôi, còn tự mình xuất tiền túi mua chỉ khâu cơ... Tôi thật sự là vô cùng cảm kích.
- Sau đó tôi muốn đi cảm ơn cậu, thế nhưng lúc đi Đông Đại Nhị viện tìm cậu thì mọi người nói cậu đã đổi công tác... Ai...
- Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được cậu, còn tự mình giúp đỡ ông già nhà tôi
- Bác sĩ An, năm đó là do tôi hồ đồ, hi vọng không gây cho cậu nhiều ảnh hưởng không tốt.
Sau khi nghe xong, An Ngạn Quân không nhịn được cười nói
- Tốt, hai ông bà cứ trở vẽ đi, sớm nghĩ ngơi một chút, không cần để ý, đây là việc tôi phải làm.
Ông lão lắc đầu:
- Không được, chủ nhiệm An, có ân báo ân, mặc dù chúng tôi không học thức, nhưng đạo lý này vẫn hiểu
Nói xong, ông lão kéo bạn già qua, chân thành cuối đầu đối với An Ngạn Quân một cái:
- Chủ nhiệm An, cậu là người tốt, chúng tôi vĩnh viễn nhớ kỹ ân tình của cậu!
...
Có đôi khi, cuộc sống chính là trùng hợp như vậy, bên trong tràn ngập khúc chiết, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ đều ảnh hưởng đến sự trưởng thành của chúng ta
Nhưng lòng tốt thì sẽ luôn được báo đáp.
Hiện tại Trần Thương đã không cần quản người bệnh, không cần ngày nào cũng đi khám cho người bệnh ở mỗi phòng, càng không cần phải viết những bệnh án rườm rà.
Thời gian của anh bây giờ giống như tự do, đại đa số là xử lý sự vụ cấp cứu khẩn cấp, an bài phẫu thuật.
Nhiều khi, vì quan sát tình huống người bệnh sau phẫu thuật, cũng tiến hành ước định hiệu quả sau phẫu thuật, vẫn sẽ kiểm tra thêm phòng, nhưng trên cơ bản là đi theo hướng dẫn bác sĩ chủ trị kiểm tra người bệnh.
Giao ban xong, lão Trần cầm một đống khoảng mười bệnh án đưa cho Trần Thương:
- Đi thôi, kiểm tra người bệnh đi.
Trần Thương theo thói quen ôm một đống lớn bệnh án, bỗng nhiên nghĩ lại, không đúng!
- Lão đại à, tôi kháng nghị, tôi có ý kiến, bây giờ tôi không phải là bác sĩ cấp dưới của ông! Ông không thể đối với tôi như vậy.
Trần Binh Sinh ồ một tiếng:
- Tôi biết rồi, sau đó thì sao?
Trần Thương:..
Trong lúc nhất thời nghẹn lời không nói được gì:
Đúng....
Sau đó thì sao?
Hình như mình cũng không tìm thấy lý do gì!
Trần Thương nhịn không được thở dài, được rồi.
[ Đinh! Đi theo bác sĩ Trần Binh Sinh kiểm tra người bệnh, thu hoạch được kinh nghiệm + 20, nhân dân tệ + 20. ]
Trần Thương nghe xong, tiện tay nhận lấy nhiệm ập tức cảm thấy, emmmm... Thật là tốt
Trần Thương đột nhiên cảm giác được hệ thống quá trì kỷ, mang đến nhiệm vụ cảm thấy cực kỳ dễ chịu, cực kỳ hưởng thụ, mặc dù ban thưởng rất ít, nhưng loại cảm giác này thật rất tuyệt.
Thật ra, nếu trong sinh hoạt mỗi người đều có một cái hệ thống như vậy, có lẽ tất cả mọi người mệt mỏi chút, khổ chút cũng sẽ nỗ lực?