Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 8: Sự Quan Tâm Khó Cưỡng 2




- Hôm nay nhóc ăn phả thuốc nổ hay sao thế. Hay là có ai chọc giận gì nhóc sao?

Chú sững sờ nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, làm sao mà chú biết được hiện tại bây giờ tôi đang cực kì cực kì cảm thấy khinh thường chú. Vừa mới trải qua một buổi tối hoan ái vậy mà vừa về lại có sức lực chêu đùa người con gái khác. Khâm phục khâm phục

- Tôi có như thế nào thì liên quan gì đến chú. Mau bỏ cái tay bẩn thỉu của chú ra khỏi người tôi nhanh

Tôi cố giằng lại tay của mình về nhưng cơn cảm lạnh làm tôi không còn chút sức lực nào hết, néu còn không mau đi mua thuốc thì tôi thực sự sẽ không chống đỡ nổi mất thôi

- Này sao người nhóc đột nhiên nóng vậy? Nhóc bị sốt sao?

Chú nghiêm mặt nhìn tôi nói, gì đây? Định lo lắng cho tôi sao?

- Tôi đã nói rồi, tôi làm gì thì cũng không liên quan đến chú, chú có hiểu không? Chú chẳng là gù của tôi hết.

Gương mặt chú từ nghiêm nghị bỗng chốc tối sầm lại đen như đít nồi, hình chú tức giận thật rồi. Nhưng tôi cảm thấy trong cái tức giận ấy có chút thất vọng.

Chú tức giận gì chứ? Tôi đáng ra mới là người phải tức giận chứ không phải chú. Đột nhiên người tôi bị nhấc bổng lên, chú vác tôi vào phòng mình mặc cho tôi giẫy dụa hay mắng chửi chú, nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế sofa

- Này chú, chú biết mình đang làm gì không hả? Tôi không cần chú thương hại tôi.

Mặc cho tôi nói như thế nào chú ấn tôi nằm xuống ghế rồi bỏ đi vào trong bếp. Gì chứ? Chú tức giận cái gì? Xin lỗi đi hình như tôi mới là người nên tức giận mới phải đó.

Rất nhanh sau đó chú xuất hiện với một cốc nước ấm và vài viên thuốc
Loading...


- Dậy uống hết chỗ thuốc này đi.

Chú nhẹ nhàng đỡ tôi dậy đưa cốc nước cho tôi gương mặt vẫn không hết cau có

- Cảm ơn!

Tôi khách sáo trả lời

- Đang sốt thế này mà vừa nãy nhóc còn định đi đâu?

Chú lại nghiêm mặt hỏi tôi

- Mua thuốc

Tôi nằm phịch xuống sofa trả lời, thực sự bây giờ tôi đang rất rất là mệt

- Nhóc học ngành y mà trong nhà không có thuốc hay sao?Rồi khi nhíc bệnh thì làm thế nào? Nhóc phải biết nhóc sang đây một thân một mình không ai chăm sóc, còn nữa nơi đây không giống với Việt Nam, nhóc mới sang đây nên rất lạ lẫm mà. Phải biết tự chăm sóc cho bản thân chứ, bản thân mình còn không chăm sóc được thì muốn chăm sóc cho ai? Lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng hết

Tôi cứ nằm im đó nghe chú nói nhản một mình, bả thân đang rất mệt nên không muốn tranh cãi với cgus nữa, hơn nữa chú nói đúng, đến bản thân tôi còn không chăm sóc được thì tôi còm có thể chăm sóc cho ai đây? Đúng là tôi lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng cho mình mà.

- Nhóc nằm nghỉ đi, chú đi nấu cháo cho nhóc!

Chú nói rồi đi vào trong bếp

Reng...reng....reng tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên. Là Việt Hoàng, anh hai gọi cho tôi là gì vào giờ này cơ chứ? Do mệt quá nên tôi bật loa ngoài lên nghe

- Alo?

- Bảo bối~~ aw anh nhớ em chết đi được

Tiếng Việt Hoàng vang lên trong điện thoại, tôi giật bắn mình vội vàng tắt loa đi đặt lên tai nghe. Đúng lúc ấy thấy trong bếp vang lên tiếng rơi loảng xoảng

- Có làm sao không vậy?

Tôi gọi với vào bên trong, chú lắc đầu ra hiệu không sao

- Alo bảo bối, có chuyện gì vậy?

Tiếng Việt Hoàng lo lắng hỏi tôi

- A.. em không sao!

Tôi vội vàng trả lời


- Có ai đang ở nhà em à?

Việt Hoàng lên tiếng dò hỏi

- A.. là mấy người bạn ở thuê chung phòng trọ ấy mà. Họ nói muốn sang phòng em ăn cơm nên đang làm loạn phòng bếp

Tôi gấp gáp trả lời

- Bảo bối, em mệt sao?

Việt Hoàng lại hỏi tôi

- Không... không có. Em rất khỏe nên anh không cần lo lắng cho em đâu.

Tôi vội vàng thanh minh, nếu để anh hai biết tôi đang ốm chắc chắn sẽ bay sang đây mà giết chết tôi mất thôi

- Em đó chú ý giữ gìn sức khỏe đừng có học tập quá sức có biết chưa? Anh gọi điện đà muốn thông báo với em cuối tuần này anh rảnh nên sẽ sang bên ấy chơi với em vài ngày

Việt Hoàng vui vẻ báo tin

- Sang đây? Anh... không phải lần trước....

- Đấy là anh cả chứ không phải anh. Lần này anh sẽ snag chăm sóc cho em. Anh thực sự rất nhớ em đấy em gái bé hỏng của anh.

- Thôi được rồi. Cuối tuần sang đây em sẽ ở nhà đợi anh đến có được chưa hả?

Tôi vỗ trán chán nản nói với anh

- A.... Tiểu bảo bối, cục cưnggg anh yêu em. Moa~~

Việt Hoàng vui mừng nói rồi tắt điện thoại, hầyyy thật nổi hết cả da gà mà. Quay sang đã thấy chú mặt mày đen như đít nồi bưng bát cháo nhìn chằm chằm vào tôi

- Này... sao chú lại nhìn tôi dữ vậy hả?

Tôi ngượng nghịu nhìn chú hỏi, chú đặt bát cháo vào tay tôi rồi nói

- Tình cảm hai người tốt quá ha?

Chú khinh bỉ nhìn tôi nói

- Hả.. à.. cũng bình thường thôi.