Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 38: Bóng Ma Thời Thơ Ấu Lại Xuất Hiện- Anh Hung Tiếp Tục Cứu Mỹ Nhân




- Aaaaaa!!! :<

Dương Kiều Linh tôi từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất...chỉ sợ mỗi gián. Vì sao ư? Vì hồi nhỏ có lần tôi đang ngủ say, anh hai liền bắt ở đâu đó một con gián rồi lén lút buộc vào cái cây treo lơ lửng trên đầu giường của tôi....tất cả chỉ vì muốn trả đũa việc tôi lén đam bức thư tình anh ấy định gửi tặng hoa khôi của khối lên loa phát thanh toàn trường.... đến bây giờ tôi vẫn còn cảm giác sung sướng vì giúp anh hai tỏ tình và bây giờ tôi vẫn bóng ma tâm lý với hình ảnh của một chú gián cáu kỉnh đang cười toe toét đu đưa trước mặt khi tôi tỉnh dậy...chỉ nghĩ đến thôi đã khiến người ta nổi gai ốc

Trên ghế sofa yêu quý của tôi đã và đang xuất hiện một em gián vô cùng vô cùng dễ thương đang nằm chồm chỗm trên chiếc ghế... có cảm giác như tôi có thể ngay lập tức ngất lâm sàng!!

Cốc...cốc...cốc, tiếng gõ cửa như cứi rỗi linh hồn bé nhỏ của tôi đang gào thét đòi sống đòi chết thoát ra khỏi cơ thể này để cao chạy xa bay, ý chí mách bảo phải chạy đi nhưng cái chân chết tiệt không nghe theo lời chủ nhân này lại đứng yên tại chỗ không chịu nhúc nhích, chắc chắn sau lần này tôi nhất định phải đi thay đôi chân khác biết nghe lời hơn, chắc chắn là như vậy

- Á....cứu tôi....cứu tôi với.....!

Tôi đứng chết chân ở đó kêu lên, mong muốn có một vị nào đoa tốt bụng tới cữu rỗi linh hồn bé nhỏ đáng thương này của tôi

Rầm...chú từ đâu đạp cửa xông vào, hóa ra chư vị thần tiên mà tôi đang cầu khấn là chú à? Sau này nhất định....nhất định nếu có cơ hội tôi sẽ báo đáp chú thật cẩn thận

- Mau đến cứu tôi, có...có...gián!!

Tôi đứng sừng sững ở đó chỉ lên trên ghế sofa giống như đứa trẻ nhìn thấy thứ gì đó hay ho, đúng thật là bây giờ tôi thứ rất hay ho mà!! Chú nhìn tôi sửng sốt sau đó di chuyển ánh mắt tới chỗ em gián xinh đẹp khẽ nhíu mày rồi quay ra nhìn tôi, chẳng hiểu sao có một khắc tôi thấy mắt chú hiện lên tia gian sảo nhưng rất nhanh lại biến mất, có phải....do sợ quá nên thần tria đảo lộn dẫn đến mắt hoạt động không được bình thường nên mới nhìn nhầm như vậy?

- Nhóc.....con gián, con gián bay lên rồi kìa!!

Chú bỗng nhiên kêu lên làm tôi giật nảy mình, tay chú còn không ngừng chỉ chỏ theo con gián.... gián biết đi đã đáng sợ rồi gián biết bay thì còn gì để nói nữa, nếu có chính là ba chữ quá kinh khủng!!!!

- A....mau...mau đuổi nó đi cho tôi, mau đuổi nó đi nhanh lên

Mặt tôi tối sầm lại chuyển đủ thể loại màu sắc, cuối cùng là màu xanh lét...hòa trộn cùng nước mắt ứ đọng cuối mi mắt chỉ cần chờ lệnh là sẵn sàng rơi. Không nghĩ nhiều tôi nhảy lên người chú, hai chân quắp vào eo chú, tay vòng qua cổ ôm thật chặt run rẩy mà nói

- Này....này chú, nó...nó đi chưa vậy?

Tôi lắp bắp ôm chặt lấy chú nói, đầu óc chỉ toàn là hình bóng của gián và gián

Ôi trời, nó bay ở ngay đằng sau nhóc kìa, chú buông nhóc ra nhé!

Chú bỗng nhiên rống lên kinh hãi sau đó buông hai tay đang đỡ người tôi ra, hình ảnh bây giờ chẳng khác nào con nhái cố sống cố chết bám vào cành cây không chịu buông ra

- A...đừng, đừng buông tôi ra.... chú mau đuổi nó đi giúp tôi với...làm ơn chú đấy

Tôi khóc dở mếu dở nói, người đàn ông nhỏ nhen này đừng cho là tôi không biết chú vẫn để bụng chuyện hôm qua mà nhân lúc hôm nay tôi gặp nạn ức hiếp tôi. Rõ ràng là muốn trả thù... vậy mà tôi lại thích người như vậy...con mắt của tôi từ bao giờ lại kém như vậy kia chứ?