Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 12: Người Phụ Nữ Quyến Rũ




Cuộc sống của tôi quay trở lại với quỹ đạo của nó, chú cũng không nhắc đến chuyện đó thêm một lần nào nữa. Tôi nhìn tờ lịch thấy sắp đến ngày 13/5 ngày giỗ của cậu, lần này nhất định phải quay về thật rồi. Không năm nào tôi không ở cạnh cậu vào ngày này... vì tôi biết chắc nếu cậu có quay về không thấy tôi chắc chắn cậu rất buồn, rất thất vọng

Sáng sớm hôm ngày giỗ của cậu tôi sắp xếp lại hành lý chuẩn bị rời xa nơi này vài ngày. Lúc bước ra cửa chợt nhớ tới chú, quay về cũng phải thông báo xho chú một tiếng tránh để mọi người lo lắng. Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tay, mới gần 7h chắc chú vẫn chưa đi làm

Cốc cốc cốc

- Ai vậy?

Một giọng nữ trong trẻo mở cửa, quần áo ngủ nhăn nhúm như vừa ngủ dậy, đầu tóc vẫn chưa kịp chải chuốt lại nhưng không làm mất đi vẻ đẹp quyến rũ của cô gái kia.

Cô gái đó nhìn tôi sững người ngạc nhiên, biết mình thất thố liền nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng xa cách ban đầu.Tôi cũng ngạc nhiên không kém, vốn tưởng trước giờ tôi nghĩ chú không đưa phụ nữ về nhà, hình như tôi đề cao chú quá rồi thì phải

- Ai ngoài đó vậy tiểu Băng?

Giọng của chú ở trong nhà vọng ra mang theo vẻ ngái ngủ, tiểu Băng.... cách xưng hô của chú dành cho người con gái này dịu dàng làm sao

- Anh... ai đến tìm anh này. Thật tình chẳng ra làm sao, mới sáng sớm đã đến làm phiền người khác rồi

Giọng của tiểu Băng mang theo vẻ giận dỗi, có phải... hình như tôi tới không đúng lúc không?

- Xin... xin lỗi, tôi không biết nhà chú có khách.
Loading...


Tôi vội cúi sâu người vẻ hối lỗi xin lỗi, thật tình nếu biết nhà chú còn có người tôi sẽ không làm phiền như thế này đâu. Thật là mất mặt mà... Nghe thấy giọng tôi ngoài cửa chú vội vàng đi ra

- Nhóc!!

Chú ngạc nhiên nhìn tôi như muốn hỏi sao sáng sớm mà nhóc đã tới tìm chú vậy?

- Xin lỗi vì sáng sớm đã làn phiền hau người, tôi không biết nhà chú có khách, thật tình xin lỗi chú!!

Tôi lại gập người xuống xin lỗi, cản giác thật áy náy mà lại cảm thấy nhức nhói trong tim, vô cùng khó chịu. Chắc chắn là tôi cản thấy bản thân đã làm sai nên mới thấy như vậy, ừmmm... chắc chắn là nhue vậy rồi

- Không... không phải như nhóc nghĩ đâu, đây là...khoan đã nhóc định đi đâu vậy?

Chú đang định nói gì đó đột nhiên nhìn xuống đống hành lý trên tay tôi vội vã hỏi

- Tôi... tôi có việc phải quay về nước. Định sang chào tạm biệt chú

Tôi cúi xuống nhìn mũi chân nói, không muốn nói cho chú biết ngày hôm nay đối với tôi khó khăn như nào. Quyết định sang Trung Quốc là muốn bắt đầu lại từ đầu nhưng hôm nay tôi không thể không quay về, tâm trạng đang rất phân vân giữa bên đi hay không nên đi

- Quay về?

Giọng của chú hỏi lại như không tin vào tai mình, đáy mắt chú mang theo vẻ buồn rầu lẫn tức giận.

- Ừm, đúng vậy. Quay về!!

Tôi nhìn chú trả lời

- Có thể không.. quay về được không?

Chú ngập ngừng hỏi tôi, sao nghe giống tôi một đi không trở lại như vậy kia chứ?

- Hả?? Tôi có việc cần quay về một vài hôm, nhờ chú trông chừng nhà giúp tôi cũng như báo với chú một tiếng. Giải quyết xong tôi sẽ quay lại ngay, không làm phiền chú nữa tôi xin phép đi trước

Nói cúi người chào chú rồi quay đi, bất ngờ chú kéo tay tôi quay lại không giấu được vẻ mặt lo lắng hỏi

- Có chuyện gì sảy ra hay sao?

- Khống có gì đáng lo cả, chỉ là có việc nên quay về thôi... Á..

Đang nói thì tiểu Băng đi qua va mạnh vào người tôi

- Aw.. xin lỗi nha, tôi không cố ý đâu!!

Tiểu Băng vội vàng xin lỗi tôi, nhìn kiểu này nếu như bảo không cố ý chắc chắn là nói phét...

- Không... không sao!!

Tôi thở dài nói, dù sao hôm nay cũng không có tâm trạng gây sự

- Nhưng... hộ chiếu của cô....

Tiểu Băng kinh ngạc chỉ xuống hộ chiếu được cầm ở tay, hộ chiếu của tôi đã bị ly sữa của cô gái này làm ướt hế mất rồi...bây giờ muốn làm lại thủ tục cũng rất lằng nhằng

- Lục Hiểu Băng, em đang làm cái trò gì vậy hả?

Chú đột nhiên hét lớn khiến cả tôi và tiểu Băng đều giật mình, hình như.... chú đang tức giận

- Anh hai, em không cố ý mà..!!

Tiểu Băng sợ hãi nói, anh hai... vậy.. tiểu Băng không phải là một trong số những người phụ juwx cuqr chú mà là em gái của chú sao? Trong đáy lòng có chút gì đó nhẹ nhàng quấn quanh tôi

- Nhóc, xin lỗi.. tiểu Băng con bé...

Chú luống cuống xin lỗi tôi, tôi vẫn thqats thần nhìn quyển hộ chiếu trên ray mình

- Hay chú giúp nhóc làm lại hộ chiếu?

Chú nhìn tôi hỏi, hộ chiếu làm rất mất thời gian, hơn nữa thủ tục cũng rất lằng nhằng, lần này cũng coi như được giải cứu cho bản thân một lý do chính đáng để quên để cậu. Như vậy cũng tốt, tôi thở dài nhìn tiểu Băng..

- Không sao, dù sao tôi cũng đang phân vân không biết có nên đi hay không. Như vậy cũng tốt, tôi cũng có lý do để không dằn vặt bản thân mình. Dù sao nói đó không có tôi cũng chẳng sao....khoong làm phiền hai người nữa tôi về phòng trước đây

Nói rồi tôi quay người đi ngược về phía cửa phòng mình

- Chị, em xin lỗi, em thực sự không cố ý!!

Tiểu Băng chạy theo nắm lấy tay tôi nói, thực ra... bây giờ nghĩ lại cũng không nên trách con bé

- Không sao, phải cảm ơn em giúp chị có câu trả lời. Chị không có trách em, chị về phòng đây

Nói rồi tôi quay người mở cửa bước vào phòng mình