Bắc Đẩu

Chương 1




Biên tập: Huyền Ca

“Chúng tôi hoài nghi hung thủ là anh.”

★•˚。* 。* 。* 。˚•★

Ngón tay thon dài khẽ khàng vuốt ve tẩu thuốc phỉ thuý bạch ngọc một hồi, đoạn tiện tay vứt nó lên giường. Người phụ nữ đánh cái ngáp, chầm chập đứng dậy, lắc lư bước đến trước bồn rửa mặt. Cô vặn vòi nước, tiếng nước róc rách vang lanh lảnh, ánh mắt lười nhác mơ màng, thân thể mềm mại mảnh mai hệt sợi mì.

Sau lưng chợt vang lên một tiếng động. Từ tấm gương, người phụ nữ nhìn thấy kẻ đến.

“Sao anh lại đến đây?” Cô bật một tiếng cười lười biếng, gió xuân ngập tràn khắp căn phòng.

“Đúng lúc lắm, đến đây giúp em chọn một bộ xường xám, hôm nay…”

Cô chưa nói nốt câu, biểu cảm trong gương đột nhiên biến thành hoảng sợ!

“Anh làm cái…”

Tiếng thét sắp sửa bật ra lập tức bị chặn cứng trong cổ họng, cô liều mạng vùng vẫy giãy giụa, chộp lấy tay của đối phương, móng tay được chăm sóc tỉ mỉ mỗi ngày vì dùng sức bấm vào da thịt kẻ nọ mà đứt lìa, máu túa ra từ kẽ tay, chẳng rõ là vết thương của ai. Song, sự kháng cự này chỉ có thể nhận lấy đáp trả càng thêm hung ác từ đối phương.

Người phụ nữ theo bản năng há to miệng! Nhưng cô chẳng hề hít không khí vào mà trái lại đẩy nhanh quá trình tử vong của mình. Gương mặt ngày thường chỉ nở một nụ cười đã có thể hớp hồn biết bao đàn ông giờ đây vặn vẹo dữ tợn, trán lồi gân xanh, con ngươi trợn lên từng chút một.

Ngay phút giây lâm vào hắc ám, một suy nghĩ sực loé lên làm cô thảng thốt vỡ lẽ, đoạn cô ghì chặt cổ áo của mình, chính là áo khoác ngủ cô vừa mới ném lên giường. Chiếc áo khoác tơ lụa này được mua về hồi tháng trước, cô vô cùng thích nó, mặc rất thường xuyên.

Dép lê bị hất văng, thân thể bị kéo lê vào phòng ngủ, đôi chân trần lưu lại hai vệt ướt trên sàn nhà. Kẻ siết cổ cô chẳng hề có một tí lòng thương hương tiếc ngọc, gã thấy cô hãy còn sức giãy giụa bèn tăng thêm lực ở tay.

Với một người sắp chết, đây chính là khoảnh khắc sinh mệnh bị rút ngắn trong từng giây từng phút. Dần dà, hai chân của cô ngừng đạp. Cơ thể xinh đẹp xụi lơ trên giường, đôi mắt hạnh vẫn trợn to trừng chằm chằm trần nhà.

Chết không nhắm mắt.



Nhã Kỳ đắm chìm trong phấn khởi loay hoay trên bàn trang điểm.

Cô nàng lưỡng lự cả buổi giữa hai hộp kem trang điểm Song Muội và Hazeline, rốt cuộc kìm lòng chẳng đặng vẫn chọn Hazeline vừa mới mua. Hộp kem vừa mới mua vặn ra thường cảm thấy có hơi cứng, nhưng khi bôi lên mặt rồi, mùi thơm phả vào mũi đã nhanh chóng cuốn bay một tí cảm giác nuối tiếc cuối cùng của cô nàng.

Ngắm nhan sắc của mình trong gương, tâm trạng Nhã Kỳ theo đó rạng rỡ hẳn lên.

Đối với cô, đây chẳng qua là một buổi tối bình thường trong ngàn vạn buổi tối mà thôi. Có điều tối hôm nay, bởi sự hiện diện của một người mà đã xảy ra đôi chút biến đổi.

“Nhã Kỳ, Lăng thiếu đến rồi, bảo muốn gặp chị!”

Nhã Kỳ ngoảnh phắt đầu rồi lập tức quay lại, cô nàng vươn tay cầm thỏi son Tangee(1) chưa từng mở ra lần nào đặt cách mình xa nhất. Mở nắp ra, vặn lên, soi gương cẩn thận đánh lên môi. Đây là hàng phương Tây cô mới mua được từ cửa hàng Vĩnh Yên, mấy ngày nay vẫn không nỡ dùng.

(1) Tangee là một hãng son nổi tiếng trong những năm giữa thế kỉ 20.

Đằng sau bà chủ cười hì hì đến gần: “Nghe thấy Lăng thiếu tới vui ghê ta?”

Đôi mắt xinh đẹp trước gương của Nhã Kỳ liếc qua: “Tôi thấy cô còn vui hơn cả tôi, miệng sắp hếch tới lỗ tai luôn rồi kìa!”

Bà chủ nói: “Lăng thiếu vừa anh tuấn vừa nói chuyện êm tai, còn biết dỗ dành người ta nữa chứ, ai mà không thích cho được? Tiếc rằng cậu ta vẫn còn kém cậu ấm chân chính một tí, nhưng mà có gương mặt anh tuấn như vậy đã đủ rồi. Không biết đêm nay cậu ta có mua chuông ra cửa của cô không nhỉ? Nếu cậu ta là thanh niên mười mấy hai mươi tuổi, dù có phải trả tiền(2) đi chăng nữa, tôi cũng phải ra ngoài với cậu ta ấy chứ!”

đoạn này không hiểu huhuhu ;;; “chuông ra cửa” chắc là lần đầu hay qua đêm gì đấy, em tra không ra.:(((

(2) trả tiền: ở đây ý nói bà chủ vốn nên là người nhận tiền để hầu người khác chơi, nhưng Xu quá hấp dẫn nên bà chủ muốn bỏ tiền để chơi ẻm luôn. =))

Nhã Kỳ bĩu môi, không nói gì, chỉ mải cẩn thận ngắm nghía mình trong gương. Môi son đỏ thắm, tôn lên nhan sắc xinh đẹp mĩ miều. Lăng thiếu hẳn sẽ phát hiện chỗ khác biệt của cô trong tối nay nhỉ?

Đương lúc nói chuyện, bà chủ thoáng đưa mắt nhìn cô gái trẻ tuổi rụt rè bên cạnh.

“Thất thần cái gì, đi ra với tôi, Lăng thiếu có dẫn theo bạn tới, vừa khéo!”

Cô gái trẻ tuổi tên là Rose, vài ngày trước vừa mới được nhận vào làm vũ nữ trong Firenze(3), vẫn chưa hiểu khuôn phép lắm, cũng chưa từng gặp quá nhiều cảnh huống.

(3) Firenze (hay Florence) là thủ phủ của vùng Toscana, Ý. Trong này chỉ là tên một vũ trường thôi.:Đ

“Lăng thiếu là ai? Là khách quen ở đây sao?” Cô gái hiếu kì hỏi.

Ba người rảo bước qua hành lang Hồi Mã(4) lấp lánh ánh đèn, giày cao gót giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng vang lanh lảnh nhịp nhàng.

(4) Hồi Mã là loại hành lang trên lầu của ngày xưa.

Nhã Kỳ chẳng buồn trả lời, chỉ mỗi bà chủ đáp lại một câu: “Mau đi lên đi!”

Rose chỉ đành “ầy” một tiếng, cố gắng thích ứng cảm giác khó chịu khi mang giày cao gót.

Gia cảnh cô vốn cũng xem như bình thường bậc trung, cô đang học Trung học, nhưng bởi vài năm trước cha cô mắc bệnh cấp tính qua đời, gia đình mất đi trụ cột sụp đổ trong vòng một đêm. Vì để nuôi em trai ăn học, Rose chỉ đành lựa chọn đi đến Firenze làm việc.

Người như vậy, bà chủ vũ trường gặp nhiều lắm rồi. Thời đại này, chẳng bao giờ thiếu cánh bèo trôi thân bất do kỉ(5) cả.

(5) vì hoàn cảnh ép buộc nên phải làm chuyện mình không muốn.

Song chí ít, thu nhập của vũ nữ rất được.

Cái tên Rose nửa Tây nửa Tàu này là nghệ danh được bà chủ đặt sau khi vào vũ trường.

*Rose tiếng Trung là 萝丝 (luó’sī), Hán Việt đọc là La Ti. Mình thích để tiếng Anh hơn.

Bến Thượng Hải to dường này, dĩ nhiên Firenze chẳng thể sánh tầm cùng những vũ trường như Bách Nhạc môn, Tiên Nhạc vũ cung, Đại Đô hội, Vienna này nổi, nhưng vẫn coi như có chút danh tiếng, vả lại ai đến cũng không từ chối, tầng lớp khách khứa hướng đến càng rộng hơn. Khác những chốn như Bách Nhạc môn, chốn đó người bước vào không phú thì quý, chẳng phải nơi người bình thường có thể tơ tưởng.

Nếu như Rose chịu cố gắng, qua một tháng, chẳng những chu cấp em trai đi học dư dả mà còn có thể dành được một khoản không ít.

Rose rất chóng đã nhìn thấy Lăng thiếu “anh tuấn và biết nói chuyện” trong miệng bà chủ. Đối phương mặc một cây âu phục màu xám đen, để kiểu tóc như rất nhiều người trẻ tuổi đương thời, có điều không bôi dầu bóng tóc, mái tóc xoã tung nom rất đỗi nhẹ nhàng thoải mái.

Cách ăn mặc không quá đặc biệt.

Rose đã từng gặp anh công tử nọ toàn thân lộng lẫy, cũng đã từng gặp con chim công(6) kia phục sức xa hoa hơn gấp bội.

(6) chim công: chỉ con trai ăn mặc bảnh choẹ, hay tự luyến, nhìn ai cũng tưởng người ta thích mình. =))

Ấy nhưng lần đầu cô được biết, nếu một người đủ đẹp thì mặc gì cũng chẳng quan trọng, bởi vì anh ấy có thể mặc áo quần bình thường thành cảm giác không tầm thường. Trên đời có rất nhiều người đẹp vì lụa, nhưng như Lăng thiếu lụa đẹp vì người thế này là ngàn người được một, hiếm có khó tìm.

“Lăng thiếu!”

Rose trông thấy Nhã Kỳ như con chim nhỏ vui vẻ bay qua, giày cao gót dưới chân cô nàng chẳng còn cảm giác nặng nề nữa.

Trên gương mặt Lăng thiếu mang nụ cười lười biếng: “Nhã Kỳ, em dùng son mới à? Lại xinh đẹp hơn lần trước nữa rồi!”

Nhã Kỳ quả nhiên vừa mừng vừa sợ: “Anh phát hiện rồi?”

Lăng thiếu: “Từ xa đã nhìn thấy, môi đỏ như lửa, người chưa tới mà hương thơm đã tới trước rồi.”

Nhã Kỳ vui vẻ nói: “Đây là màu son mới ra của Tangee, toàn Thượng Hải chỉ có cửa hàng Vĩnh Yên bán với số lượng có hạn. Em nhờ người đi xếp hàng rất lâu đấy, suýt chút nữa là không mua được!”

Cô nàng đi qua ôm lấy cánh tay Lăng thiếu líu lo kể.

Rose thì bị bà chủ đẩy đến chỗ gã trai trẻ tuổi bên cạnh Lăng thiếu.

Đến vũ trường đương nhiên là để khiêu vũ.

Dưới giai điệu của âm nhạc, Rose có hơi lúng túng dè dặt, bước chân đuổi theo đối phương đầy vẻ vụng về.

Khiêu vũ rất nhanh đã rút ngắn khoảng cách của song phương. Từ trong lời của gã trai cô biết được, Lăng thiếu tên đầy đủ là Lăng Xu, thật ra là một cảnh sát thuộc cục cảnh sát khu Giang Loan, người cùng cô khiêu vũ này tên Trình Tư, là đồng nghiệp kiêm bạn tốt của Lăng Xu.

Tướng mạo Trình Tư nom khá đứng đắn, nhưng khi đứng chung với Lăng Xu vẫn không khỏi như ánh sao sánh với ánh trăng.

Tầm mắt của Rose không kìm được lại nương ánh đèn vũ trường dõi theo dáng hình đó lần nữa.

Lăng Xu nhảy rất khá, nhịp bước nhẹ nhàng mà đầy mạnh mẽ. Sợi tóc không có dầu bóng khe khẽ phất phơ trong từng chuyển động của bước chân.

Một nhịp lại một nhịp, như trái tim thiếu nữ đập thình thịch của Rose.

Cô đưa ánh mắt rơi trên khoé mắt đối phương. Một tia sáng vụt lên từ chùm sáng lấp lánh, nháy mắt nổ bùng khắc in nơi ngực, mực đỏ hoa đào, rực rỡ loá mắt.

“Đẹp trai quả là khác biệt, còn được vũ nữ cho tiền boa kìa!”

Bên tai truyền đến tiếng thì thầm của Trình Tư.

Rose tập trung nhìn vào, quả nhiên thấy Nhã Kỳ cầm một cái khăn tay nhỏ được gói kĩ dúi vào trong tay Lăng Xu.

Thời đại này, vũ trường phân lắm loại lắm kiểu, khách đi vũ trường cũng chia đủ thứ hạng người. Nhưng dù có là hạng khách keo kiệt đi chăng nữa cũng sẽ đến khui hộ vũ nữ một chai rượu và boa chút tiền. Những hạng tay chơi xa xỉ có khi còn vung tiền như rác, dẫn vũ nữ ra ngoài, thậm chí bao đứt một căn phòng trong khách sạn, mua một căn nhà, kim ốc tàng Kiều(7).

(7) “Kim ốc tàng Kiều” là thành ngữ dựa theo câu chuyện thuở nhỏ của hoàng hậu Trần A Kiều và Hán Vũ đế Lưu Triệt. Nghĩa cụm này là “nhà vàng giấu người đẹp (nàng Kiều)”.

Song, đây là lần đầu tiên Rose thấy có vũ nữ boa lại khách. Cảm xúc vốn nên khiếp sợ nhưng vào giây phút nhìn thấy Lăng Xu lại âm thầm bình lặng. Thậm chí Rose còn cảm thấy đồng cảm, nếu đổi thành cô, nói không chừng cô…

Một điệu đã nhảy xong.

Nhã Kỳ còn muốn nhảy tiếp, nhưng Trình Tư đã buông tay Rose đi về phía Lăng Xu.

“Chú nhìn thằng trọc bên kia kìa.” Trình Tư huých khuỷu tay vào cánh tay Lăng Xu, hếch cằm chỉ về phía trước.

“Sao?”

“Sáng nay có người kia kéo xe không nhìn đường nên không cẩn thận đụng phải gã chút xíu, thế là gã liền sai người đánh người ta một trận cực kì tàn nhẫn, lúc người kia rời đi chân khập khiễng luôn, thảm lắm.”

Ý là muốn chỉnh người ta chứ gì?

Lăng Xu: “Anh điều tra rồi?”

Trình Tư cười hê hê: “Thằng này ngang thế, anh còn tưởng có bối cảnh gì hùng hậu lắm cơ, về tra thử mới hay nó chỉ có ông cậu làm cảnh sát trung tầng ở Tổng đội cảnh sát thôi. Hậu đài thế này còn chả bằng chú ấy chứ!”

Lăng Xu nghiêm mặt: “Tôi thì có hậu đài gì chứ? Tôi chỉ là một thằng cảnh sát quèn ăn không ngồi rồi thôi, đừng nói bậy.”

Trình Tư: “Được được, không nói bậy! Đợi tí anh qua đó gây chuyện đánh thằng đó một trận, thế nào?”

Lăng Xu nhíu mày, bỗng dưng cười xấu xa: “Tôi có cách tốt hơn.”

Hoàng trọc rất không hài lòng với bạn nhảy của mình.

Gã đã sớm để mắt tới Nhã Kỳ cách đó không xa, nhưng bởi ngại bên cạnh đối phương đã có khách, mà gã lại chẳng rõ lai lịch của tên khách đó nên không dám tuỳ tiện tiến lên. Ai mà chẳng biết Thượng Hải này ngoạ hổ tàng long dường nào, sơ ý là va phải con ông cháu cha thế gia hoặc môi giới nước ngoài ngay, bọn này không phải chỗ Hoàng trọc có thể dây vào được.

Nhân cơ hội, Hoàng trọc thuận tay giữ tên bồi bàn đi đưa rượu, nhét tiền boa, dò hỏi tình hình hai người đối phương. Sau khi biết hai người Trình, Lăng chả phải khách to cũng chẳng giống người có địa vị lớn, gã đã vững lòng, bước về phía đối phương.

“Huynh đài họ gì, tôi họ Hoàng, làm một điếu không?”

Hoàng trọc theo thói quen chìa thuốc lá tới, không ai vả vào mặt người đang cười cả, dựa vào kinh nghiệm lăn lộn giang hồ của gã, một chiêu này trăm phát trăm trúng. Đối phương chắc chắn sẽ hỏi gã làm việc ở đâu, gã sẽ theo đó nói ra tên cậu gã, không nể mặt thầy cũng nể mặt phật, vũ nữ xinh đẹp này đêm nay vào tay gã chắc rồi.

Nhưng bước phát triển tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của gã.

Trình Tư nhận thuốc lá của gã, chợt ồ lên một tiếng: “Có phải tôi từng gặp anh ở đâu rồi không?”

Hoàng trọc ngẩn người, cười bảo: “Không thể nào, tôi cảm thấy huynh đài rất lạ mắt.”

“Nhớ ra rồi, tội phạm truy nã của thảm án một nhà năm người chết sạch năm ngoái!”

Trình Tư vỗ đùi đánh đét, kéo cánh tay Lăng Xu: “Chú đến nhìn thử xem, chân dung và người thật có phải giống nhau như đúc không?”

Lăng Xu đánh giá từ trên xuống dưới, cực kì nghiêm túc: “Quả thật có chút giống.”

Hoàng trọc cả giận nói: “Tào lao! Tôi họ Hoàng tên Tung, nghe cho thủng vào, là Tung trong tung sơn (núi cao), liên quan đếch gì tới tội phạm truy nã? Cậu của tôi là ai các người biết không!”

Trình Tư trịnh trọng nghiêm túc: “Dẫu cậu của anh có là Thị trưởng thành phố đi nữa cũng chả liên quan tới chuyện anh có phạm tội hay không. Chúng tôi là cảnh sát thuộc Cục Cảnh sát khu Giang Loan, làm phiền vị huynh đài này theo chúng tôi một chuyến, nếu như tra ra vô tội dĩ nhiên sẽ thả anh đi.”

Vừa dứt lời bèn tóm lấy cổ tay đối phương, móc còng tay bằng đồng thau ra chực tra vào tay gã.

Hoàng trọc vừa hãi vừa tức, nào ngờ được gã hầu như còn chưa giăng lưới, vũ nữ xinh đẹp chưa kịp dụ dỗ mà bản thân đã bị bế lên đồn chứ.

“Cậu tôi là Hoàng Minh, Hoàng Minh thuộc Tổng đội cảnh sát đấy các anh có biết không hả! Còn dám bắt người lung tung?! Cẩn thận trở về ổng vặt hết đầu của các người! Mẹ kiếp, gan chó của các người lớn quá đấy… Ối!”

Lăng Xu đạp vào sau đầu gối gã một phát. Hoàng trọc đương giương nanh múa vuốt tức thì bổ nhào quỳ phịch về trước, vừa khéo chủ động dâng cổ tay tới cửa, lạch cạch một tiếng, còng tay bằng đồng và da thịt hôn nhau. Trình Tư nhìn Hoàng trọc nhếch môi cười.

“Đi thôi, chú em!”

Cóc cần quan tâm ông cậu của thằng Hoàng trọc này thuộc Tổng cục cảnh sát hay Chính quyền thành phố, bọn họ đưa gã đi giày vò một đêm kèm tí dạy bảo, người bên trên đến thì cứ chối bay chối biến, không làm khó được chẳng lẽ bên trên còn so đo với bọn họ hay sao?

Hoàng trọc nào chịu ngồi im cho người ta dắt mũi, thân thể bị khống chế nhưng miệng vẫn chửi tục không ngừng.

Nhã Kỳ và Rose đều bị doạ sợ, cả bà chủ cũng đến khuyên can, xin bọn Trình Tư nể chút mặt mũi đừng gây sự ở chỗ này.

Lăng Xu vớ lấy cái bánh bao ở bên cạnh tọng thẳng vào cái mồm sủa liên tục của thằng Hoàng trọc.

Thế giới trở về yên bình.

“Hiện giờ gã là đối tượng bị tình nghi, theo luật phải phối hợp điều tra, thẩm vấn rõ ràng. Các cô yên tâm, chúng tôi sẽ không để một người tốt bị oan đâu.”

Lăng Xu nói với bà chủ vũ trường xong, lại bảo Trình Tư: “Đi thôi, anh dẫn người về trước đi, lát nữa tôi đến sau.”

Trình Tư trừng anh: “Cái đồ không trượng nghĩa!”

“Nhã Kỳ tiểu thư tốn biết bao thì giờ để hẹn một người, sao tôi có thể nói đi là đi cho được, dẫu sao cũng phải cho chúng tôi ở chung thêm một chút chứ?”

Lăng Xu nhìn Nhã Kỳ mỉm cười, mặt cô nàng đỏ lên ngay tắp lự.

Trình Tư nghiến răng, ghé sát lại hạ giọng: “Ba bữa quán Đức Hưng, rồi anh đi ngay!”

Lăng Xu không vui: “Anh ăn cướp hả? Một bữa, không nhiều hơn được!”

Trình Tư: “Hai bữa, ít hơn anh không đi đâu, anh ở đây giữ thằng Hoàng trọc nhìn các người khiêu vũ đấy.”

Lăng Xu phẩy tay như đuổi ruồi: “Hai bữa, cút nhanh lên!”

Trình Tư cười hì hì, cũng chẳng tiếc vì đêm nay không được ở cạnh Rose lâu hơn, hắn vừa lòng hả dạ lôi Hoàng trọc rời đi.

“Được rồi, kể từ bây giờ, đêm nay chính là thời gian bên nhau của chúng ta.”

Lăng Xu lịch thiệp vươn tay về phía Nhã Kỳ.

“Không biết tiểu thư Nhã Kỳ có nhã hứng nhảy thêm một khúc cùng tôi hay chăng?”

“Vinh hạnh vô cùng.” Nhã Kỳ mỉm cười.

Cơ mà niềm vui trong tối nay của cô dường như đã định sẵn không cách nào duy trì dài lâu.

Khi vũ khúc đã nhảy được quá nửa, chợt một tràng tiếng xôn xao loáng thoáng vẳng từ ngoài vào. Đi đầu nghênh đón là mấy tay chủ vũ trường, rất chóng bọn họ đã trở lại kèm theo sắc mặt chẳng mấy dễ nhìn, nhưng họ vẫn miễn cưỡng tươi cười, cố mà kéo khoé miệng lên.

Ngoại trừ Rose như con nai vàng ngơ ngác ra thì những người lăn lộn tiệc tùng quanh năm như Nhã Kỳ vừa nhìn đã hiểu là toang chuyện rồi.

Đây là có nhân vật lớn đến.

Không phải kiểu phô trương thanh thế như gã Hoàng trọc, mà là nhân vật lớn không thể trêu vào chân chính.

Đa số khách khứa và vũ nữ không rõ chuyện cho lắm, nhưng vẫn tự giác lùi sang hai bên nhường ra một đường cho đối phương.

Đi đầu là hai tay cảnh sát người phương Tây mũi cao mắt sâu, tục gọi là Tây bộ*, xem ra chính là Tô giới* tới.

*Tây bộ: ‘bộ’ (còn đọc là bổ trong bổ đầu, bổ khoái) ở đây nghĩa là bắt, ý chỉ mấy thằng Tây hay đi bắt bớ người ta í. XĐ

Tô giới: Theo luật quốc tế, một Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lí. Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ti mậu dịch thực dân (wikipedia). Túm lại ở đây ý chỉ mấy chú Tây cầm quyền ở Thượng Hải lúc bấy giờ á.

Song hấp dẫn lực chú ý của mọi người lại là hai người phía sau bọn họ.

Một người là người phương Tây, một người là người Hoa.

Người phương Tây vận đồng phục cảnh sát, là cảnh sát cao tầng bên Tô giới. Những năm này, tại bến Thượng Hải hay thậm chí là toàn bộ Hoa Hạ, người phương Tây thuộc vào loại không thể dây vào nhất. Hễ là nơi có người phương Tây xuất hiện, những chuyện đơn giản thường sẽ hoá phức tạp.

Còn vị người Hoa sóng vai với gã đó… Non nửa gương mặt dưới chiếc mũ phớt được giấu nơi bóng mũ, đường nét nhạt nhoà ấy càng dấy lên lòng tò mò của người xem.

Kế đó, hắn khẽ hất cằm lên. Cả gương mặt tức thì hiển lộ dưới ánh đèn.

Rất nhiều người thầm khen ngợi một tiếng trong lòng, nhưng tiếng ngợi khen ấy chóng vánh đã bị khí thế của đối phương làm khiếp sợ, nhất thời họ chẳng tỏ rõ tiếng khen thầm vừa rồi của mình rốt cuộc là bởi khí thế hay bởi dung mạo nữa.

Lăng Xu và Nhã Kỳ cũng dừng bước, dõi mắt trông đối phương băng qua đám đông bước về phía mình.

Nhã Kỳ có hơi hoảng, cô nàng bắt đầu kiểm tra kí ức mình có từng đắc tội lính tuần Tây nào không trong đầu.

Lăng Xu thì khẽ híp mắt lại.

Giày da bóng loáng giẫm lên sàn nhà ca rô bật lên khí thế thiên quân vạn mã không gì địch nổi.

Nhã Kỳ kinh hồn bạt vía, hiển nhiên chẳng hề phát hiện, tầm mắt của người đàn ông vận áo măng tô nọ từ đầu chí cuối chỉ đặt trên người Lăng Xu.

Lăng Xu đột nhiên bật một tiếng cười lười biếng.

“Ồ, đây không phải ngài Nhạc sao? Với đẳng cấp của ngài, phải đến Bách Nhạc môn hay Tiên Nhạc vũ cung chứ, cớ sao lại chạy đến chốn Firenze nhỏ bé này của chúng tôi?”

Nhã Kỳ có hơi hoang mang. Nghe câu này, có vẻ như hai người là chỗ quen biết cũ, nhưng bên cạnh đó lại đối chọi khá gay gắt.

Chưa kịp nghĩ rõ ràng, cô đã nghe thấy người đàn ông nọ cất lời.

“Đỗ Uẩn Ninh chết rồi.”

Vẻ mặt thờ ơ của Lăng Xu khẽ biến.

Tiếp đó cảnh sát cao cấp bên cạnh người đàn ông đó chêm vào: “Chúng tôi nghi ngờ hung thủ là anh.”Tác giả: Cả 2 nhân vật chính đều đã lên sàn!