Baba 17 Tuổi

Chương 24: Về lão sư




Đệ nhị thập tứ chương: Về lão sư

Bận rộn cả ngày, rốt cuộc cũng được chăm sóc cho bản thân, Chu Nguyên đi ra phòng tắm quả thật phải thở phào một hơi. Chân mang dép, vừa dùng khăn lau mái tóc ướt sũng vừa đi về phía giường. Nhuận Nhuận là một tiểu thần ngủ, không đợi đến Chu Nguyên tắm ra thì đã tự mình ngáy o o. Ngồi vào bên giường, Chu Nguyên lau tóc nhìn gương mặt chu mỏ ngọt ngào ngủ của con bé, nhịn không được đưa tay véo véo mũi nó, "Đúng là dễ ngủ." Chu Nguyên nói khẽ, cười cưng chiều.

Dường như tóc đã lau khô, Chu Nguyên ngồi xếp bằng trên giường tựa vào đầu giường cầm điện thoại định lướt net một chút mới đi ngủ. Màn hình vừa mở, thông báo nhận được tin nhắn màu đỏ thu hút ánh mắt của nàng. Mở ra nhìn, nội dung tin nhắn khiến Chu Nguyên có chút dở khóc dở cười.

【Nghe nói trò Chu Nguyên hôm nay đặc biệt anh dũng đưa học muội ngất xỉu đến phòng y tế, nhiệt tình giúp đỡ người khác như thế đúng là một học tỷ tốt! Lão sư có lời khen em, cố gắng phát huy hơn nữa nha, cố lên! ^O^】

Người gửi, là Tô lão sư. Lại nhìn một lần nữa, quả thật là Tô lão sư a... thế nhưng cảm giác nàng bị người ta tráo hồn này là tại sao? Đúng là lúc người khác nhắn tin khác xa với lúc trò chuyện bình thường, Chu Nguyên quả thật được mở mang kiến thức rồi. Đây là lần đầu tiên Tô lão sư nhắn tin cho nàng, thế nhưng cái giọng điệu này... lão sư người thật sự không phải đang giả moe chứ? Emotion ở cuối không nên đáng yêu như thế nha~

Bị giọng điệu đáng yêu khác lạ này của đối phương đâm vào tâm, Chu Nguyên bất tự giác cười khẽ một chút, nhìn văn tự trên điện thoại, suy nghĩ một hồi vẫn lựa chọn trả lời:

【Vâng, lão sư nói phải, em sẽ cố gắng, ngủ ngon.】

Ầy, chuyện này mà trở lại một lần nữa Chu Nguyên cũng không biết mình có bế em gái đó đến phòng y tế hay không. Có trời biết hôm nay nàng phải cắn răng đi xa như vậy, dù em gái ấy thoạt nhìn không có nặng thế nhưng bế một người ngất xỉu thì đúng là quá trời!

Lễ phép trả lời tin nhắn cho lão sư, Chu Nguyên bắt đầu lướt net. Mới vừa lướt, đã thấy Ôn Lương đăng weibo khoe ân ái.

【Vợ yêu làm sushi quá ngon, đến nỗi ai gia muốn nuốt luôn lưỡi mình, vợ à em yêu chị chụt chụt chụt!】 Bên dưới còn đặc biệt kèm thêm tấm ảnh mỹ thực khiến các cật hóa* phải ao ước đố kị. Aiz, thật đúng là bữa cơm đầy màu sắc, nhìn hình ảnh, theo thói quen Chu Nguyên bấm like một cái.

*Chỉ những người ham/thích ăn uống

Nhân tiện ai có hứng thú xin mời nghe Cật hóa ca của Walker _(:3」 ∠)_

Nàng biết trước kết cục cuối cùng vẫn sẽ là như vậy, đánh một roi cho một viên táo lúc nào cũng là thói quen của chị dâu trên danh nghĩa kia a. Cũng khó trách tại sao lại bị ăn sạch sẽ. Một đường bấm like xuống phía dưới, ngay cả bài trái lương tâm nhất cũng bấm like, cuồng like dạo Chu Tiểu Nguyên thỏa mãn rồi mới buông điện thoại ra đi ngủ.

Một đêm không mộng, chỉ là sáng sớm thức dậy Chu Nguyên phải gánh hậu quả. Lúc ăn sáng Chu Hoàn nhìn Chu Nguyên cứ thường xuyên xoa bóp cánh tay của mình, vẻ mặt quan tâm hỏi, "Con sao vậy? Cứ nhích tới nhích lui, khó chịu ở đâu?"

Sao đây? Lẽ nào Chu Nguyên có thể nói với cha mình: Baba con không sao chỉ là hôm qua đặc biệt anh dũng bế kiểu công chúa đưa một em gái bị ngất xỉu đi một quãng đường 500 mét thôi à, à đúng rồi em gái kia đại khái cao 168 thể trọng 100 thôi à. Nói như vậy baba sẽ bị dọa a. Dù sao nàng là một đứa con gái chứ không phải con trai, không thể để baba có ảo giác con mình sinh ra là con trai. Cho nên lắc đầu, ý bảo mình không sao cha không cần để ý, "Con không có gì."

Ăn cơm xong, đạp xe ra cửa một đường hứng gió tới trường học. Được thả lỏng rồi cánh tay mới dễ chịu một chút, đương nhiên vẫn chưa tốt, kiểu đau nhức này phải duy trì hai ngày mới đỡ được. Sau khi Ôn Lương biết chuyện này thì vẫn cười nàng, nói con trai sao có thể mảnh mai như thế a, bộ dạng chế nhạo kia thực sự làm người khác buồn phiền, đối với việc này Chu Nguyên chỉ có thể mặt than đáp lại, "Tớ là con trai của Nữ tôn* quốc, đương nhiên mảnh mai." Cái loại cam chịu này khiến Ôn Lương vỗ bàn cười ngất.

*Trọng nữ

Rốt cuộc cũng đến cuối tuần, cánh tay Chu Nguyên cũng không nhức nữa, công việc bán thời gian cũng tìm được rồi, nàng mới không còn khổ sở như vậy.

Lại một lớp tiếng Anh, nếu như bạn là học sinh hệ ngoại ngữ, ngoại trừ các môn chuyên ngành bạn còn phải học gì, bọn họ sẽ trăm miệng một lời nói cho bạn biết, là lớp tiếng Anh. Lớp tiếng Anh a lớp tiếng Anh, ngoại trừ lớp tiếng Anh vẫn là lớp tiếng Anh.

Xuân khổ Thu mệt, hơn nữa lại lên lớp vào buổi chiều, đoàn người càng đông đúc lợi hại hơn. Chưa kể, vừa đến lớp đã nghe lao xao ồn ào khắp phòng. Phan lão sư nhìn đám năm 2 này, lại một Lan Hoa Chỉ yêu kiều, cầm cốc đến phòng trà rót nước.

Ôi, coi như chưa thấy gì.

Chu Nguyên ngồi trong góc, không có nằm sấp xuống bàn, muốn cũng không nằm được, bởi vì một lát các em gái xung quanh sẽ trò chuyện đến khí thế ngất trời. Không có cách nào khác, mấy bạn ngồi trong góc tan học rồi đều mặt mày tỏa sáng như vậy. Chu Nguyên không có tham gia, chỉ tự mình cầm điện thoại lên chơi. Đề tài của mấy em gái rộng rãi đến thiên nam địa bắc đều có, Chu Nguyên đã thả hồn bay đi rồi mà cũng thấy choáng váng. Chỉ là không biết tại sao lần này chủ đề lại nhắc đến Tô Mộc Nhiễm, vô ý cố ý Chu Nguyên cũng nghe được vài câu.

Nào là Tô lão sư gần đây liên tục tiếp xúc với Phan lão sư a, cùng đến nhà hàng ăn cơm, cùng ra cùng vào a, quá chừng mờ ám a.

"Sao có thể được, ai chẳng biết Tô lão sư đã kết hôn, tuyệt đối không thể nào với Phan lão sư." Em gái A nghe được, liền phản bác.

"Ai mà biết, chưa ai thấy qua ông xã của cô, ngoại trừ thỉnh thoảng có đôi lần người ta thấy một chiếc xe màu đen đến rước cô ấy, cũng không thấy nhân vật bạn trai hư hư thực thực nào xuất hiện nha. Hơn nữa ai có thể xác định chuyện Tô lão sư đã kết hôn là sự thật? Nói không chừng chỉ là đồn đãi, dù sao phụ nữ xinh đẹp cũng phải bảo vệ bản thân mình mà." Đây là lời của em gái B, trong giọng điệu tràn đầy đáng tin cậy.

"Là công việc, công việc a, mấy người đừng đoán bậy bạ. 1 tháng 10 có học giả nước ngoài đến giao lưu, do Tô lão sư cùng Phan lão sư tiếp đãi, đây là tin tức lãnh đạo nội bộ hệ ngoại ngữ cấp cho đó." Ôn Lương cắt lời bọn họ, nói nhẹ nhàng đạm nhạt, nhưng Chu Nguyên vẫn nghe ra sự khó chịu của nàng.

Cũng đúng, thường ngày Ôn Lương rất ghét những người nói sau lưng người khác. Quan hệ của Ôn Lương và lão sư hệ ngoại ngữ rất tốt, chắc nàng nói không sai, những người khác đều đồng ý với nàng vì vậy cùng chuyển chủ đề đến người khác. Sau đó Chu Nguyên không có nghe nữa, tâm tư đặt hết vào trò chơi trên điện thoại, nhưng thật ra câu 'ngày 1 tháng 10 Tô Mộc Nhiễm sẽ bận rộn nhiều việc' vẫn tồn tại trong đầu.

Nếu hôm quốc khánh bận rộn, sẽ không có ai trông Lạc Lạc rồi? Vậy, ngày nghỉ lớn như vậy ai chơi với con bé đây? Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh tối hôm đó Lạc Lạc ngồi trên bậc thang, mắt chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, Chu Nguyên thất thần.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giờ tan học. Các học sinh lục tục rời phòng, Chu Nguyên và Ôn Lương lưng đeo balô đi về phía bãi đậu xe, lúc Dung Thanh không có tiết tuyệt đối sẽ không chạy đến trường, cho nên Chu Nguyên rất tự giác đạp xe đạp sau đó đi đón Nhuận Nhuận. Nhưng lại không ngờ, luôn chưa từng gặp Tô Mộc Nhiễm ở bãi đậu xe, đột nhiên đúng lúc này lại gặp được nàng.

"Chu Nguyên." Nghe được tiếng Tô Mộc Nhiễm, lúc đó Chu Nguyên định lách qua hàng xe đạp ngay ngắn chỉnh tề để đi đến mở khóa xe của mình, nàng nhìn qua thì thấy Tô Mộc Nhiễm đang ôm một chiếc hộp thật to, yêu kiều đứng cách nàng năm bước.

Thấy Tô Mộc Nhiễm chân mang giày cao gót, tay ôm chiếc hộp trông khá cực khổ, Chu Nguyên bất tự giác nhíu mày, đổi hướng đi về phía Tô Mộc Nhiễm.

"Chào lão sư." Chu Nguyên đến trước mặt nàng, vươn cánh tay rảnh rang ra, "Em cầm giúp cho."

"À, không sao, cái này không nặng lắm." Tô Mộc Nhiễm ôm hộp lắc đầu từ chối, "Em phải về nhà sao?"

Tóc mai của nàng có vài sợi rơi xuống, thế nhưng do hai tay phải ôm chiếc hộp nên không cách nào vén lên được, cho nên sợi tóc ấy cứ theo gió nhè nhẹ lay động, lay động đến Chu Nguyên nhoẻn khóe môi lên. Nghe nàng từ chối, Chu Nguyên trực tiếp tiến đến, dễ dàng cầm lấy chiếc hộp nàng đang ôm, "Ừm, phải về nhà. Xe của lão sư ở đâu?" Dứt lời liền nhấc chân đi.

Lúc vật nặng trên tay bị Chu Nguyên lấy đi, Tô Mộc Nhiễm bị hành động của nàng làm kinh ngạc, nhìn tình hình này, Tô Mộc Nhiễm chỉ biết chiếc hộp đó chỉ có thể để Chu Nguyên ôm. Nhìn bóng lưng Chu Nguyên đi về phía bãi đậu ô tô, Tô Mộc Nhiễm cảm thấy bó tay. Con bé này, nên nói em ấy ga lăng hay là cố chấp đây...

Giẫm giày cao gót bước theo sau, Tô Mộc Nhiễm có hơi vội vã bước về phía Chu Nguyên, "Cám ơn em đã giúp cô khiêng đồ, lát nữa cô đưa em về nhà?"

"À, không cần, em đi xe đạp, lát nữa còn phải đến nhà trẻ đón Nhuận Nhuận, không làm phiền lão sư." Nghe được câu hỏi của người phía sau, còn kèm theo tiếng bước chân gấp gáp, Chu Nguyên cũng ý thức được mà bước chậm hơn. Cơ thể nàng cao, bước chân cũng dài, Tô Mộc Nhiễm thấp hơn nàng một chút, lại đi giày cao gót đương nhiên theo không kịp, cho nên bước chậm lại vẫn là nên làm.

"Vậy à..." Bước chân Chu Nguyên chậm lại khiến Tô Mộc Nhiễm nhận ra, nàng cũng thả chậm nhịp chân vội vã của mình.

"Ừm, sao một mình lão sư phải cầm nhiều đồ như thế? Sao không gọi học sinh hỗ trợ?" Chu Nguyên có hơi nghi hoặc nhìn Tô Mộc Nhiễm mang giày cao gót còn thấp hơn nàng 5cm. Ở trường đại học, lão sư muốn mang cái gì thường trực tiếp gọi học sinh là được, rất ít lão sư giống như nàng ôm một chiếc hộp lớn đi nơi nơi, huống chi nàng lại là lão sư được yêu thích như vậy.

"Tan học rồi, các em ấy cũng có chuyện của mình, huống chi những thứ này đều là vài tư liệu cùng đồ dùng trong phòng làm việc, không phải rất nặng." Tô Mộc Nhiễm đi theo bên cạnh Chu Nguyên, nhẹ nhàng ôn nhu đáp lại lời nàng.

"Ừm." Chu Nguyên gật đầu.

"Đến rồi Chu Nguyên." Tô Mộc Nhiễm gọi để Chu Nguyên ngừng bước, sau đó đi đến bên xe của mình. Màu sắc rõ ràng đối lập với chiếc xe kiêu ngạo đỏ sậm của Dung Thanh, màu xe của Tô Mộc Nhiễm là màu lạnh. Nhưng mà, có câu như thế nào nhỉ, hương xa mỹ nhân*. Đem đồ bỏ vào trong, Chu Nguyên nhìn Tô Mộc Nhiễm đứng bên cạnh chiếc xe, thật lòng cảm thấy những lời này hợp cảnh.

*Hiểu đơn giản thì là người đẹp và xe xịn

Không thể không nói, Tô Mộc Nhiễm và xe của nàng rất hợp với nhau, cả hai tương xứng thì mù mặt như Chu Nguyên cũng cảm thấy thích thú ngắm nhìn.

Tô Mộc Nhiễm ôm cánh tay nhìn Chu Nguyên, giọng điệu ôn hòa, "Thật sự không về cùng cô sao? Kỹ thuật lái xe của lão sư có thể nói là không tệ, sẽ không vứt em xuống dọc đường đâu."

"Không được, em thật sự phải đi đón Nhuận Nhuận về." Chu Nguyên khoát tay, mím môi từ chối.

"Được rồi, vậy em đi đường cẩn thận." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, kéo mở cửa xe khom người tiến vào.

Chu Nguyên vẫy tay với nàng, "Vâng, lão sư đi đường cẩn thận." Mím môi, lại nói thêm một câu, "Nếu như sau này lão sư cần mang nhiều đồ như vậy, có thể gọi điện cho em."

Tô Mộc Nhiễm nhìn biểu tình nghiêm chỉnh của nàng, thả lỏng hai hàng chân mày, nhẹ giọng trả lời, "Được." Sau đó dưới ánh mắt dõi theo của Chu Nguyên, lái xe ra ngoài.

Chiếc xe lướt qua con đường cây, Tô Mộc Nhiễm đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu, cơ thể cao gầy của Chu Nguyên vẫn ở đấy, vẫn lưng đeo balô đứng thẳng tắp, tay phải giơ ở trước ngực nhè nhẹ lay động về phía xe của Tô Mộc Nhiễm, im lặng nói bái bai.

Tô Mộc Nhiễm nhìn động tác của Chu Nguyên sau gương chiếu hậu, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thấy nàng rất đáng yêu...

Thời đại này, sao còn có người nghiêm chỉnh đến đáng yêu như thế.

===

Xe của Dung mama màu đỏ, nhưng mông lại trắng ◔_◔ Hừm... còn tưởng nhầm lẫn gì, nhưng không có hen 'w'