Bà Xã Muốn Trốn Tôi Sao? Mơ Đi!

Bà Xã Muốn Trốn Tôi Sao? Mơ Đi! - Chương 4




Sáng ngày hôm sau , tôi bị ánh sáng từ cửa chiếu vào làm cho tôi thức giấc , cơ thể cựa quậy một chút liền thấy cảm giác đau đớn vô cùng . Tôi mở mắt nhìn quanh , thì ra hôm qua là sự thật không phải mơ . Nước mắt chợt rơi ra , too đã từng nói với lòng gần tôi sẽ giữ gìn cái trinh tiết đầu đời mình cho người mà tôi luôn yêu thầm – Vương Khắc Anh . Mà bây giờ…



Đang suy nghĩ mông lung thì cánh cửa nhà tắm mở ra , Khắc Hàn cởi trần chỉ quắn khăn phía dưới , anh nhìn tôi rồi đi lại tủ quần áo lấy đồ .



-Tỉnh rồi à ! – Anh cất tiếng hỏi



- Tôi không ngờ anh có thể đê tiện như vậy ? – Minh Hạ tức giận nắm chặt khăn hét lên



- Đê tiện à !



Khắc Hàn nhìn tôi qua gương , anh chỉnh chu chiếc áo sơ mi rồi tiến lại gần tôi . Đưa tay lên áp lên má tôi một cách dịu dàng nhưng lời nói thì rất uy nghiêm lạnh lùng :



-Nếu em muốn , anh còn có thể đê tiện hơn thế nữa đây !



Tôi nhìn anh tức giận , hất tay anh ra khỏi mặt mình .



-Đã thế tôi cũng không thèm để ý .. nhưng một khi tôi thoát khỏi tầm mắt anh , dù chỉ là một giây tôi nhất định không làm anh tìm thấy tôi đâu!



Tôi nói trong lòng đầy căm phẫn , Khắc Hàn mỉm cười rồi lại tủ lấy áo vest và cà vạt ra mặc.



Và cứ thế trôi qua , hôm nay chính là ngày cưới của tôi và anh . Tôi nhìn vào gương , gương mặt xinh đẹp hoàn hảo cùng với bộ váy cưới trắng tinh khôi và những bộ trang sức tinh tế làm cho cô như một nàng công chúa xinh đẹp .



-Con gái !



Tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ ngẩng đầu lên nhìn bà , rồi nói lạnh :



-Các cô ra ngoài đi !



-Dạ , thiếu phu nhân ! – các nhân viên liền đi ra ngoài



Tôi nhìn bà cô nở một nụ cười tự nhiên , rồi nói :



-Mẹ !



- Sao vậy con ? Chẳng phải con rất yêu Khắc Hàn sao ?



Tôi gượng cười nhìn bà , cuộc hôn nhân này làm cho tôi cảm thấy đau đớn và sợ hãi , nó không có ý nghĩa gì cả . Bà Bách mỉm cười xoa đầu tôi rồi nói dịu dàng :



-Con yêu , con có biết khoảnh khắc hạnh phúc nhất của ba mẹ là gì không ?




Tôi ngước nhìn bà trong gương , bà Bách mỉm cười đặt tay lên vai tôi nói :



-Là khoảnh khắc chúng ta nhìn thấy các con bước lên lễ đường với gương mặt cùng tâm trạng hạnh phúc!



Tôi nhìn mẹ mình , tôi ôm chầm lấy nước mắt lúc này không kiềm được rơi ra . Bà Bách chỉ mỉm cười dỗ dành con gái yêu mình rồi lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi . Lúc này cánh cửa mở ra , Khắc Hàn bước vào :



-Khắc Hàn , được rồi ! 2 con nói chuyện rồi nhanh ra làm lễ nhé mọi người tới đông đủ rồi đấy !



-Vâng !



Khắc Hàn cúi đầu , bà Bách mỉm cười bước đi ra ngoài . Tôi quay mặt nhìn vào gương , Khắc Hàn bước tới đặt tay lên vai cô nói nghiêm nghị :



-Yên tâm , em sẽ không hối hận đâu ! Hôm nay em đẹp lắm !



Tôi nhìn gương mặt khinh sắc khinh thành của anh rồi nói dõng dạc :



-Dù thế nào tôi quyết cũng sẽ trốn khỏi anh !



-Đó chính là lúc anh không còn trên đời này nữa !




Khắc Hàn trả lời tôi một cách chân thật , rồi mỉm cười đưa tay ra . Minh Hạ nhìn anh rồi đặt tay lên , bàn tay này đã khác trước .. nó đã ấm áp hơn .



Lúc này mọi người đang xôn xao thì cánh cửa mở ra , tiếng nhạc cưới quen thuộc vang lên ..cặp đôi uyên ương có thể nói là tiên đồng ngọc nữ đã xuất hiện…Cả 2 bước đi từng bước tiến gần tới linh mục :



-Vương Khắc Hàn, con có đồng ý cưới Bách Minh Hạ làm vợ dù cho khó khăn gian khổ hay giàu sang sung sướng vẫn thề sẽ luôn yêu thương và bảo vệ cô ấy ?



- Con đồng ý ! – Khắc Hàn mỉm cười trả lời



- Bách Minh Hạ , con có đồng ý lấy Vương Khắc Hàn làm chồng dù cho khó khăn gian khổ hay giàu sang sung sướng vẫn thề sẽ luôn yêu thương và bên cạnh cậu ấy ?



- Con..! – Tôi nhìn anh rồi nhìn ba mẹ tôi đang mỉm cười hạnh phúc



-Con..con đồng ý !



Khắc Hàn mỉm cười , khẽ nắm chặt lấy tay tôi.



-Hai con hãy trao tín vật cho nhau ! – linh mục nói




Khắc Hàn lấy trong hộp ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đeo vào tay đeo vào tay tôi , Minh Hạ lấy trong hộp ra chiếc nhẫn chạm khắc tinh tế đeo vào tay anh .



-Ta xin tuyên bố kể từ hôm nay hai con chính thức là vợ chồng ! Chú rể có thể hôn cô dâu !



Khắc Hàn mỉm cười lấy tay nâng cằm tôi lên đặt vào môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng . Cả khán phòng vỗ tay nhiệt liệt , họ vỗ tay chúc phúc cho cặp đôi uyên ương nà . Tôi khẽ đẩy anh ra , lúc này ông bà Bách bước tới :



-Chúc hai con hạnh phúc ! – bà Bách nói



-Cố gắng chăm sóc vợ con nhé ! – ông Bách nói



- Nếu cậu dám làm cho Tiểu Hạ nhà chúng tôi khóc , chúng tôi nhất định không tha cho cậu ! – Minh Hoàng nhìn cậu nói



- Em cứ khéo lo , không sao đâu , cố gắng sống hòa thuận nhé em rể ! – Minh Khánh nói



- Anh cả , anh ba ! – Tôi ôm chầm lấy hai người



- Ngoan đi , em giờ là Vương thiếu phu nhân rồi đấy ! Anh hai không còn bảo vệ em nữa rồi , có chồng em lo rồi đấy ! – Minh Khánh nói



- Nhưng mà anh hai không tới sao ? – Minh Hoàng nhìn xung quanh



Tôi nhìn quanh , khẽ mỉm cười .



-Anh ấy đến rồi !



Cánh cửa mở ra , Minh Phong lịch lãm bước vào . Tôi mỉm cười nhìn anh , trong ba người anh của tôi , người khiến cô phải kính trọng như cha mẹ thì người đó là Minh Phong .



-Tiểu Hạ ! – Minh Phong bước tới



- Anh hai ! Cám ơn anh đã tới ! – Tôi ôm lấy anh



Minh Phong mỉm cười xoa đầu cô em bé nhỏ , rồi nhìn qua Khắc Hàn .



-Chăm sóc nó tốt nhé , em rể !



-Anh hãy yên tâm !



Khắc Hàn nói lạnh lùng , nếu nói ra Minh Phong cũng làm cho anh để mắt tới bởi tài năng lãnh đạo của anh , rất đáng làm đối thủ của anh trong lĩnh vực kinh doanh .