Mọi người còn đang đắm chìm trong cuộc chiến, biến cố thình lình xảy ra khiến họ không kịp phản ứng.
"Buông tao ra! Mày muốn làm gì?"
Trương Nghị phẫn nộ gầm lên, đồng thời không kiểm soát được nỗi sợ hãi.
Lúc bị Dung Thời bắn, hắn đoán sự việc đã bại lộ. Nhưng hắn không hiểu, vì sao lại nhanh thế!
Dòng họ Trần vốn được dòng họ Trương nâng đỡ, chắc chắn sẽ không phản bội hắn!
Tống Du vẫn bước, giọng lười biếng: "Trạng thái tinh thần của mày có vấn đề nên tao mang tới khoa thần kinh xem thử, không cần phải cảm ơn."
Trương Nghị đá chân, liều mạng giữ khung cửa, nhưng vẫn bị lôi ra ngoài một cách dễ dàng.
"Tao chẳng có vấn đề gì hết!"
Tống Du cười nhạt: "Bệnh nhân tâm thần nào cũng nói vậy."
Trong phòng thi mọi người hai mặt nhìn nhau, rồi đồng loạt ngó Lục Minh.
Ai cũng biết Trương Nghị là người của Lục Minh, hiện giờ hắn bị Tống Du lôi đi, mà sao Lục Minh chẳng tỏ thái độ gì?
Trên thực tế Lục Minh sắp bùng nổ.
Hắn không biết Trương Nghị làm gì mà chọc giận Tống Du, bởi ra tay với em trai Dung Thời thì cậu đâu tức giận tới mức đó.
Chuyện của Tưởng Tinh Trạch còn bày ra trước mắt, hắn chẳng muốn xung đột chính diện với cậu.
Tống Du không quay đầu lại: "Tần Lạc, lái xe."
Tần Lạc nhanh chóng đuổi theo.
Tuy chẳng biết chuyện gì xảy ra, nhưng dáng vẻ tựa như bị kích động.
"Tống Du? Em làm gì thế?" Thầy giám thị trông thấy, bước nhanh tới, lên tiếng ngăn cản.
Nhưng sao Tống Du chịu nghe lời ông nói, cậu kéo người khỏi phòng thi, rảo bước tới thang máy để xuống tầng.
Lối đi nhỏ chật cứng thí sinh mà không một ai dám ngăn cản.
Thầy giám thị quay đầu, thấy Dung Thời thu dọn xong bước ra ngoài, bèn giữ chặt hắn.
"Dung Thời, Tống Du mang người đi rồi, sao em không ngăn cậu ấy lại?"
Dung Thời mặt vô cảm: "Thưa thầy, với tư cách là bạn đời, em chẳng có quyền cấm đoán cậu ấy giao lưu bạn bè. Với tư cách là chủ tịch, em chẳng có quyền hạn chế hành vi của người khác khi chưa có chuyện gì xảy ra."
Thầy giám thị: "..."
Những người khác: "..."
Mẹ kiếp đó là giao lưu bạn bè hả?
Thoáng thấy Lục Minh trừng mắt, Dung Thời bèn nhìn lại, lạnh nhạt bảo: "Đại thiếu gia hơi bạo lực, kỳ thực tấm lòng lương thiện, vô cùng đáng yêu."
Mọi người: "..." Thương nhau củ ấu cũng tròn!
Nửa tiếng sau, Trương Nghị bị Tần Lạc kéo ra khỏi xe, hắn phát hiện mình đang đứng trên ngọn đồi nào đó ở vùng ngoại ô.
Bên cạnh là hai chiếc xe bay màu đen khác, lại là kiểu dáng hắn chưa từng thấy.
Nhìn Tống Du ung dung bước xuống, Trương Nghị cảnh giác lùi ra sau: "Mày... mày muốn làm gì? Mày dám động vào người của thiếu tướng Lục à?"
Tống Du ngồi trên mũi xe, rút một cây kẹo mút từ trong túi.
Ngón tay thon dài ung dung bóc giấy gói.
"Lục Hữu Khải à?" Cậu cười nhạo: "Ông ta là thứ gì?"
Tám người mặc đồ đen bước xuống từ hai chiếc xe, tay cầm côn sắt vây quanh Trương Nghị.
Trương Nghị hoảng sợ, tim đập thình thịch, cổ họng khô khốc: "Nếu tao thiếu một cọng tóc thì tuyệt đối nhà họ Lục sẽ không tha cho mày!"
Tống Du liếm cây kẹo mút, cảm thấy vị khá ngon, bèn nhét vào trong miệng.
"Vậy thì thử xem."
Cậu vẫy tay, tám người áo đen giơ côn sắt lên.
"Đừng đánh chết." Tống Du ngậm kẹo cười: "Giữ lại một hơi rồi kéo đi ngâm nước lạnh, để hắn từ từ hưởng thụ."
Tiếng kêu thảm thiết của Trương Nghị vang vọng, kèm theo âm thanh trầm đục khi côn sắt nện xuống cơ thể.
Thấy hắn hộc máu mồm, Tần Lạc vội quay đi.
"Anh, hắn đã làm gì thế?"
Tống Du liếc nhìn Trương Nghị bê bết máu trên mặt đất.
"Hắn tìm người giội nước lạnh vào Dương Dương, may mà thằng nhóc ấy khỏe như trâu con, không thì tôi chẳng biết phải ăn nói với chú ba thế nào."
"Dương Dương?" Tần Lạc chống cằm ngẫm nghĩ: "Coca con chú ba nhà anh hả?"
Thấy Tống Du gật đầu, vẻ mặt Tần Lạc như gặp quỷ, thầm đốt nến cho Trương Nghị.
Đối phó ai không chịu lại đi đối phó cậu bé.
Cha Tống Dương là tam vương gia, ở rể nhà họ Cố, nhưng rất mực khiêm nhường, trừ vài gia tộc cũng có mấy vị ở rể ra thì người ngoài chẳng ai biết.
Ông kết hôn với một Omega rất tài giỏi, nắm trong tay nguồn súng ống đạn dược khổng lồ, hàng năm giao dịch với quân đội bằng con số thiên văn, tài sản giàu có bậc nhất Đế Quốc.
Tống Dương lại là con một, từ nhỏ đã được cưng chiều, cuộc sống thoải mái hơn cả vương tử.
Ai đối phó cậu bé tức là kẻ thù của vương thất họ Cố, vậy liệu còn đường sống sao?
Tần Lạc lắc đầu, líu lưỡi: "Sống đàng hoàng không chịu lại nhất định đâm đầu vào chỗ chết."
Tới lúc tám người kia dừng tay, Trương Nghị đã hấp hối quỳ rạp xuống mặt đất, xương cốt trên cơ thể gãy hơn nửa, thân mình đẫm máu, chẳng còn hơi sức mà kêu rên.
Tống Du thưởng thức trong chốc lát, vui vẻ bảo: "Ngâm nước lạnh rồi mang đến bệnh viện, đừng để lại vết thương."
"Dạ!"
Một người mặc đồ đen kéo Trương Nghị tựa đống bùn nhão lên xe.
Tần Lạc khó hiểu: "Sao đánh xong lại chữa trị cho hắn?"
Tống Du khẽ cười: "Nhân tài dùng tốt như vậy, đương nhiên phải bảo tồn chứ."
Tần Lạc: "..."
Lại định tính kế ai đây.
Tống Du tìm chỗ đánh người không thèm giấu giếm, ai muốn biết thì đều biết.
Tống Kha được cấp dưới báo cáo khi đang ôm ấp một Omega.
"Chó của Lục Hữu Khải dám động tới vương thất à?" Cứ như hắn vừa nghe thấy một câu chuyện hài lớn, cười ha hả không ngừng.
Trợ lý đặc biệt: "Nghe nói người hắn muốn đối phó chính là em trai Dung Thời, ai ngờ lại nhầm lẫn."
Tống Kha hừ lạnh: "Người cần đối phó cũng chẳng nhận rõ, loại chó này chả ai cần."
Ở nơi khác, Lục Hữu Khải vừa họp xong thì nghe tin, đứng ngẩn ngơ mất ba giây.
"Cậu nói con trai Trương Tùng ra tay với ai?"
Cấp dưới đáp khẽ: "Tống Dương, em họ Tống Du, hiện giờ đã bị đưa đến khoa tâm thần của bệnh viện tinh cầu Học Phủ."
"Mẹ kiếp! Nó muốn chết à?"
Lục Hữu Khải phẫn nộ, một quyền đập vỡ mặt bàn.
Cấp dưới tưởng ông ta mắng Tống Du, lại nói: "Chúng ta đã chụp được toàn bộ quá trình Trương Nghị bị đánh, chỉ cần kiểm soát tốt dư luận là có thể ép Tống Du nghỉ học."
"Buộc cậu ta nghỉ học?" Lục Hữu Khải tức đến bật cười: "Nghỉ học thì có ích gì?"
Hiện giờ Tống Du chỉ là một vương tử thất thế, chẳng gợn nổi sóng, tuy nhiên sau lưng Tống Dương là cả dòng họ Cố và tam vương gia!
Nếu nhúng tay vào mà làm không khéo thì còn kéo cả nhà họ Lục theo!
Cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ, Trương Tùng vội vã chạy vào: "Thủ trưởng, con trai tôi suýt bị đánh chết, việc này không thể để yên được!"
Lục Hữu Khải đấm vào mặt ông ta: "Chết cũng xứng! Đỡ liên lụy tới họ Lục!"
Trương Tùng không phòng bị, ngã xuống, ôm mặt, ngẩn người.
Chưa kịp suy nghĩ, thiết bị đầu cuối bỗng vang lên.
Mở ra thì thấy một dãy tin nhắn của người nhà.
Toàn bộ họ hàng thân thích đang làm việc trong quân đội đều bị đình chỉ công tác để điều tra, ngay cả ông ta cũng nhận được thông báo tạm thời cách chức, lý do là bị tình nghi gây nguy hiểm tới an ninh quốc gia.
Đầu ngón tay run rẩy, Trương Tùng sợ hãi ngồi bệt xuống.
"Thủ... thủ trưởng! Rốt cuộc con trai tôi đắc tội ai vậy?"
Họ Trương kinh doanh đã nhiều năm, mặc dù kém những gia tộc lớn như họ Lục, nhưng vẫn có chút danh tiếng.
Lẽ nào bây giờ sẽ bị nhổ bỏ tận gốc ư?
Lục Hữu Khải cực kỳ phiền não, không ngờ tam vương gia nhanh như vậy, mong rằng hậu quả đừng lan tới nhà họ Lục!
Ban đêm ông ta nhận được tin tức.
"Cậu nói bằng họ Tần ra tay ư?" Lục Hữu Khải không dám tin.
Mật thám báo cáo: "Đúng vậy, đích thân Tần Trì ra lệnh."
Lục Hữu Khải chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, một lúc lâu vẫn chẳng nói gì.
Nếu là họ Tần, vậy phía sau không có khả năng là tam vương gia.
"Lẽ nào là ông ta?" Chẳng biết Lục Hữu Khải nghĩ tới ai, vẻ mặt kinh ngạc: "Không có khả năng, thời điểm này sao ông ta dám?"
Một lát sau lại lẩm bẩm: "Không đúng, ông ta dám."
Dù Tống Du mượn cớ hay thực sự trút giận cho em họ mình, thì qua sự việc này chắc chắn sẽ được tam vương gia hỗ trợ.
Từ khi Tống Du không còn tranh giành ngai vàng, áp lực biến mất nên dòng họ Tần chẳng có gì phải băn khoăn, cứ thế phát triển thế lực ngày càng hùng mạnh.
Trước đó không lâu Tống Du vừa nhờ Tần Trì bác bỏ đơn xin thăng chức của Lâm Phong, ai ngờ nhanh như thế đã tới lượt mình.
Tất cả đều chẳng phải dấu hiệu tốt đẹp.
Đêm đó, Lục Minh không thấy Trương Nghị trở về.
Thiết bị đầu cuối yên tĩnh cả ngày, nhưng hắn chẳng thể nào bình tĩnh nổi, cứ mơ hồ cảm thấy đây là khoảng lặng trước cơn bão táp.
Hôm sau, tất cả mọi người đều xôn xao về thành tích thi tháng, bởi vậy lớp học thiếu một người cũng chẳng ai phát hiện.
"Cao hơn người đứng thứ hai 300 điểm, anh chàng sâu lười lại vớ được vị trí số một."
"Tui xem đi xem lại chiêu thức của chủ tịch cả đêm, mẹ ơi đẹp trai quá mức!"
"Tui cũng đang xem này! Chơi dao thuần thục như phường trộm cướp! Nhưng mà kỹ thuật bắn còn tuyệt hơn, suýt dọa Trương Nghị đái ra quần, ha ha ha ha..."
Hàng trăm viên đạn sượt qua người, chuẩn tay súng thiện xạ, nếu là sinh viên bình thường thì có lẽ cơ thể đã thủng lỗ chỗ, chết đi chết lại.
Tần Lạc trợn mắt, oán thầm.
Đắc tội ai cũng đừng đắc tội Dung Thời, quá thảm.
Trong văn phòng trưởng khoa, giáo viên đang tụ tập xem video mô phỏng thực chiến.
Thiên Phàm không nhịn được cong khóe miệng: "Thằng nhóc này rõ ràng có thể làm tốt, nhưng mà không chuyên tâm!"
"Đừng có suốt ngày khoe nữa, không tôi đến đỏ mắt với thầy mất." Trịnh Hải giọng chua lòm.
Thầy dạy lý luận quân sự Trương Bác líu lưỡi: "Nói thật, đề thi lần này rất khó, cậu ấy thi được 60 điểm khiến tôi cực kỳ ngạc nhiên."
Thiên Phàm cười lạnh: "Ngạc nhiên gì chứ, vẫn từng đó điểm, giá cậu ấy thi được 61 điểm thì tôi đã chẳng tức giận đến thế."
Trịnh Hải cười to: "Tháng sau tới lượt tôi ra đề, để xem cậu ấy còn được 60 điểm nữa hay không!"
Chuông vào học kêu vang, Trịnh Hải và Trương Bác có tiết bèn lên lớp trước.
Thiên Phàm ngồi một mình trong văn phòng, vui vẻ xem video, trông có biết bao nhiêu là thư thái.
Thiết bị đầu cuối chấn động, ông bèn mở ra, phía trước xuất hiện hình ảnh ảo của một người.
"Cha gọi cho con có việc gì thế?"
Thiên Lí năm nay hơn chín mươi, chưa thấy dấu hiệu tuổi tác, vóc dáng cao lớn, mái tóc hoa râm được chải chuốt tỉ mỉ, mơ hồ có thể nhìn ra phong thái khi còn trẻ.
"Gần đây trường học có xảy ra chuyện gì lớn không?"
Thiên Phàm khó hiểu: "Không có chuyện gì lớn cả, bình thường mà."
Thiên Lí thờ ơ gật đầu, mắt thoáng thấy trong cửa sổ ảo lơ lửng, một cậu thanh niên chạy vài bước rồi nhảy lên, động tác đâm dao găm xuống vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác.
Thấy vậy, Thiên Phàm bèn giới thiệu: "Đây là sinh viên trường con, tên Dung Thời."
Giọng Thiên Lí hồn hậu trầm thấp, mang theo vài phần hoài niệm: "Đã lớn như vậy rồi..."
-
Trương Nghị biến mất tới ngày thứ ba, cuối cùng cũng có người phát hiện.
"Chẳng lẽ thật sự bị cá sấu đuổi đến mức thần kinh nảy sinh vấn đề?"
"Tao nghe người nhà kể họ Trương trong quân đội đều bị cách chức trong vòng một đêm!"
"Chết tiệt! Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?"
"Cụ thể không rõ lắm, chỉ nghe nói đắc tội người khó lường."
Lục Minh sắc mặt tối tăm, nhanh chóng trở lại ký túc rồi liên lạc với Lục Hữu Khải.
Trên màn hình, Lục Hữu Khải xoa huyệt thái dương, dáng vẻ mỏi mệt.
"Con đừng làm gì cả."
Tim Lục Minh nhảy thình thịch: "Vậy Trương Nghị..."
"Đừng nhắc tới thằng nhóc ngu xuẩn ấy!" Lục Hữu Khải hung hăng hít một hơi thật sâu: "Cha hỏi con, nó gọi người đối phó Tống Dương là ý của con hay của nó?"
Lục Minh không biết tới cái tên kia: "Lúc trước nó có đề cập với con về chuyện đối phó em trai Dung Thời nhưng con không đồng ý, đại khái nó đã gạt con làm gì đó."
Lục Hữu Khải dựa vào ghế, lúc lâu sau mới nói: "Thời gian này đừng làm gì cả, không người ta lại lấy cớ để đối phó chúng ta."
Lục Minh: "Ai cơ?"
Nhưng Lục Hữu Khải chẳng nói gì mà cúp máy.
Trong ký túc xá khác, Tần Lạc ngắt liên lạc, mặt mày rạng rỡ chạy tới gõ cửa phòng Tống Du.
"Anh, xong rồi! Mấy vị trí quan trọng đã thuộc về người của chúng ta."
"Ừ." Tống Du thờ ơ.
Tần Lạc cầm táo ngồi trên thảm gặm: "Sao anh không vui?"
Vị trí của dòng họ Trương tuy không cao nhưng mấu chốt, Lục Hữu Khải tốn nhiều năm mới xếp được người của mình vào, thế mà bị cách chức trong vòng một đêm, không chừng bây giờ đang đóng cửa tìm chỗ nào đó khóc lóc.
Tống Du làm bài tập vật lý, thuận miệng hỏi: "Báo cáo của Lâm Đang và Lâm Mạt thế nào?"
Tần Lạc: "Chẳng muốn nhắc tới nữa, Lâm Phong nói dòng họ Lâm nhà hắn toàn Omega cao quý, nên mời chuyên gia của Bệnh viện Quân khu số 1 ở tinh cầu Đế Đô tới kiểm tra cho họ. Ai chẳng biết bệnh viện kia đều là người nhà hắn chứ!"
"Bệnh viện Quân khu số 1 ư?" Tống Du ngẩng đầu: "Chẳng phải chúng ta cũng có người ở đó sao?"
Tần Lạc: "Hả?"
Tống Du: "Bác sĩ ở cục quân y thuộc Bệnh viện Quân khu số 1 là người họ Trương còn gì."
Tần Lạc dừng nhai nuốt, vỗ đùi, mắt sáng lên: "Đúng vậy! Chúng ta có người ở đó!"
Tống Du kéo thú bông Thỏ Thỏ ở đầu giường sang rồi ôm lấy: "Cậu nói xem, liệu Thỏ Thỏ có thích kiểu người như Dung Thời không?"
Tần Lạc đang phấn khích, đề tài bỗng quay ngoắt một trăm tám mươi độ: "Gì cơ?"
Có liên quan với nhau à?
Tống Du nắm tay thỏ, chơi đùa: "Tuy rằng tôi tự tin thắng được Dung Thời, nhưng nếu Thỏ Thỏ thích hắn thì tôi thua chắc rồi."
Tần Lạc: "...Thực ra em cảm thấy suy xét mấy vấn đề này còn quá sớm."
"Ngây thơ thật." Tống Du biểu cảm nghiêm túc: "Tâm tư Dung Thời quá sâu, có thể bắt mất Thỏ Thỏ bất cứ lúc nào."
Tần Lạc: "...Nhưng Thỏ Thần là Beta hay Omega anh cũng chẳng biết, vậy thì cạnh tranh thế nào."
Ngực Tống Du bị tên bắn trúng, cậu đờ đẫn.
Dung Thời là bạn nối khố của Thỏ Thỏ, còn cậu thì chưa từng gặp mặt!
Vậy nhẫn nhịn sao được?
Tần Lạc định nói chỉ là bạn trên mạng đừng nên nghiêm túc quá, không chừng Thỏ Thần lại là một ông chú hói đầu cũng nên.
Nhưng cậu ta không dám nói, sợ điện hạ xé xác mình.
Đang vắt óc tìm lời an ủi thì thấy Tống Du quẳng thú bông lên giường, hấp tấp đi ra ngoài.
Tần Lạc cuống quít gọi lại: "Muộn thế này anh còn định đi đâu?"
Tống Du: "Tìm tình địch tâm sự nhân sinh."
Tần Lạc: "..."
Trong ký túc, Dung Thời đang viết lại chương trình cho 01 thì cánh cửa phòng bị gõ ầm ầm.
Hắn nhăn mày, coi như không nghe thấy.
Tiếng đập cửa vang lên một lát, sau đó thiết bị đầu cuối chấn động.
【Mau mở cửa! Có báo cáo kiểm tra của Lâm Đang và Lâm Mạt.】
Ánh mắt Dung Thời biến đổi, chân dài rảo vài bước ra tới cửa.
"Chậm chết đi được." Tống Du xỏ túi thong thả ung dung đi vào.
Tầm nhìn của Dung Thời dừng trên quần áo cậu, hắn chớp mắt.
Tống Du mặc đồ ngủ bằng lụa rộng thùng thình, kiểu dáng áo cộng thêm chiếc quần dài tôn lên dáng vóc cực chuẩn.
Nhưng đó không phải trọng điểm.
Vì sao trên đồ ngủ in dày đặc hình con thỏ thế kia?
Nhìn kỹ, con thỏ giống hình tượng ảo của hắn như đúc!
"Gì mà nhìn chằm chằm tôi vậy, ghê tởm chết đi được." Tống Du ngồi xuống quầy bar, tỏ ra ghét bỏ.
Dung Thời: "..."
"Trên người cậu là hoa văn kỳ quái gì thế kia?" Dung Thời biết, nhưng không thể dời nổi tầm mắt.
Hình tượng ảo của mình bị in lên đồ ngủ tình địch, mẹ nó thái quá.
"Ngay cả cậu ấy mà anh cũng không biết ư?" Tống Du định chế nhạo hắn nhưng đột nhiên tỉnh táo lại.
Không đúng, Dung Thời thích Thỏ Thỏ, mà hình tượng ảo của Thỏ Thỏ cũng không biết, vậy điều đó có nghĩa gì?
Mẹ kiếp, thế nghĩa là họ chưa từng chơi game với nhau đúng không?
Lớn lên với nhau từ nhỏ nhưng chưa từng chơi game với nhau, vậy điều đó có nghĩa gì?
Thế nghĩa là họ chẳng thân thiết như cậu nghĩ đúng không?
Nghĩ đến đây, Tống Du cảm thấy mình có thể.
Cậu hơi đắc ý: "Cái này ấy hả, là đại thần mà tôi hâm mộ nhất đấy, còn ông già chẳng biết chơi game như anh thì chắc chắn không biết đâu."
Dung Thời: "..."
Bị tình địch hâm mộ, má nó càng kỳ quái hơn.
Dung Thời ngẫm nghĩ, cảm thấy không thích hợp.
Tống Du thích Meo Meo mà lại hâm mộ hắn, vậy điều đó có nghĩa gì?
Thế nghĩa là Meo Meo thường xuyên nhắc tới hắn trước mặt Tống Du phải không?
Dung Thời cảm thấy mình có thể.
Hắn rộng lượng pha cà phê cho tình địch: "Cậu nghe cậu ấy kể à?"
Tống Du cầm cốc, chớp mắt rồi nhìn xuống, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển.
Chẳng lẽ Thỏ Thỏ cố tình không cho Dung Thời biết tài khoản?
Loại cảm giác về sự ưu việt "Tôi biết sự thật còn anh chẳng biết gì" khiến tâm trạng Tống Du vui vẻ.
"Đúng vậy, thường xuyên đề cập tới, anh chưa từng nghe cậu ấy kể sao?"
Thường xuyên đề cập...
Trước mắt Dung Thời hiện lên hình ảnh Bé Mèo khoa tay múa chân, cố gắng biểu đạt cho cậu biết hắn lợi hại tới mức nào.
Thật đáng yêu.
Nghĩ vậy, tâm trạng Dung Thời vui vẻ.
"Báo cáo kiểm tra Lâm Đang và Lâm Mạt đâu?"
Tống Du chống cằm cười: "Muốn biết hả? Từ bỏ cậu ấy đi, tôi sẽ cho anh xem."
Dung Thời đặt tách cà phê xuống: "Trái tim cậu ấy không đặt ở chỗ cậu, dù tôi có từ bỏ thì cậu ấy cũng chẳng thuộc về cậu."
Tống Du oán thầm, cười đáp: "Tôi không biết trái tim cậu ấy có ở chỗ tôi hay không, nhưng chắc chắn không ở chỗ anh, anh mau biến đi."
Dung Thời tâm trạng tốt, không so đo với cậu: "Cậu ấy hoạt bát rộng lượng, còn cậu thì sao, đầu óc nặng nề lại điên cuồng, không thích hợp."
Tống Du: "Anh độc miệng với mặt liệt thì thích hợp chắc?"
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Còn lâu mặt tôi mới liệt."
Tống Du cười lạnh: "Vậy anh cười cho tôi xem nào?"
Dung Thời: "Sao tôi phải cười cho cậu xem?"
Tống Du: "Thế chẳng phải mặt liệt à?"
Dung Thời: "..."
Thấy đàm phán không xong, Tống Du tung đòn chí mạng: "Lần trước cho anh xem báo cáo, anh bảo sẽ dạy tôi hẹn hò, còn nhớ rõ không?"
Dung Thời: "..."
Dạy tình địch hẹn hò, kẻ ngốc cũng không làm.
Tống Du: "Lần trước cộng thêm lần này là anh nợ tôi một ân tình, tôi chẳng cần gì, chỉ cần anh rời khỏi cậu ấy thôi."
Dung Thời: "Còn lâu."
Tống Du xoay đầu ngó hắn: "Anh nhìn lại mình xem, lúc chiến đấu anh ngược đãi người ta như vậy, tôi chỉ lo cậu ấy ở bên anh sẽ bị bạo hành gia đình."
Dung Thời nhìn lại: "Nhắc đến thủ đoạn ngược đãi người thì cậu phải thành thạo hơn tôi chứ nhỉ? Cậu cũng là cao thủ bạo hành gia đình đấy."
Tống Du: "Người như anh còn lâu mới lấy được vợ."
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Như nhau cả thôi, góa phụ nhỏ."
Tống Du: "..." Đệt.