Không để rốn thêm thời gian ở trong nơi tối tăm hệt như ngục tù này. Dạ Minh Triết cầm chiếc ghế gỗ đập thật mạnh vào cánh cửa cứng ngắt như tượng đá bị dây xích khoá lại. Tiếng đập "đùng đùng" cứ vang dội khắp phòng, chiếc ghế chẳng thể chịu nổi sức ép liền vỡ tan sau cú đập tiếp theo. Dạ Minh Triết máu như sôi sùng sục lên não mà dùng chân đạp một cú bằng cả sức bình sinh
Thật tuyệt vời khi cánh cửa đã hé mở ở chỗ ổ khoá. Tình hình bắt đầu khả quan hơn một chút nhưng lúc này sức lực Dạ Minh Triết sắp đạt đến giới hạn mất rồi. Nhược Khê thấy anh hết mình để bảo vệ cô, gắng hết sức để cả hai có thể ra ngoài an toàn
Nhược Khê lấy tay gạt toàn bộ nước mắt cứ ứ đọng mãi khoé mi. Cô lấy đà rồi dùng cụi trỏ giáng cho cánh cửa một cái thật mạnh làm nó lại hé mở thêm một chút
"Lúc nãy em đã..tuyệt vọng nhưng cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu rỗi em vào lúc ấy, chúng ta sẽ cùng nhau thoát khỏi nơi địa ngục này"
"Ừm" - Dạ Minh Triết tươi cười
Thế là cả hai hợp sức cùng nhau hết giáng cho cánh cửa liền tù tì những cú đá, cụi trỏ đến đau nhức. Dạ Minh Triết thậm chí tức đến độ còn lẩm nhẩm chửi thề cánh cửa chết tiệt rằng mày quá cứng đầu đi. Trước khi cánh cửa bị phá vỡ hoàn toàn thì Dạ Minh Triết đã nói
"Sau khi cánh cửa chết tiệt này bị phá, chắc chắn sẽ có rất nhiều tên tay sai đang rình rập chúng ta, anh sẽ đánh lạc hướng bọn chúng ngay lúc đó em phải chạy thật nhanh đi cầu cứu mọi người ở nhà họ Dạ đến đây nghe chưa, gọi cả cảnh sát luôn"
"Không đâu, tại sao anh cứ thích để bản thân thành mồi nhử để cứu người khác trong khi chính bản thân anh còn không xoay sở được, sao anh ngốc vậy ?!"
Dạ Minh Triết cười mỉm rõ ràng vừa đạp cửa vừa nói thật ân cần
"Anh muốn một người như em chỉ vừa thoát khỏi bị thương tận hưởng hạnh phúc với quãng đời còn lại, mẹ anh cũng đã qua đời lúc anh 5 tuổi, đối với anh bà ấy là người quan trọng nhất trên đời này nhưng bây giờ lại có em, anh không muốn người quan trọng của anh chịu khổ thêm đâu"
Nhược Khê dù không cam tâm nhưng đành phải gật đầu. Sau lần bàn luận ấy thì cánh cửa đã giơ cờ trắng đầu hàng trước ý chí sinh tồn của hai con người bên trong, nó đã bị phá vỡ hoàn toàn nhưng đây không phải lúc ăn mừng
Lập tức có mấy tên vệ sĩ đã nghe thấy tiếng động liền chạy đến bao vây. Dạ Minh Triết đứng dậy dùng thân thủ của mình hạ gục một tên rồi cướp súng của hắn ta
"Ngay lúc này, mau chạy đi !!"
Nhược Khê không nỡ để anh ở lại một mình nhưng chỉ còn duy nhất cách này mà thôi. Cô luồn lách qua dàn vệ sĩ rồi tẩu thoát bằng cửa chính. Cùng lúc ấy vô vàn vệ sĩ được kêu gọi đến để bắt giữ cả hai nhưng Nhược Khê tận dụng thân hình nhỏ bé của mình luồn lách qua hết tên này đến tên khác. Còn Dạ Minh Triết cũng đối phó ác liệt với dàn vệ sĩ, anh hết dùng súng đến dùng đòn đánh vật lí nên tạm thời đã bớt bị bao vây
Nhược Khê hít một hơi thật sâu rồi trèo qua hàng rào sắt để trốn chạy gọi giúp đỡ. Đỗ Giang Thế còn đang ở phòng nhạc tận hưởng những món ngon và rượu vang quý, đột nhiên liền tù tì các vệ sĩ bị đánh bầm dập vào báo cáothì ở lại nh
"Thưa ông chủ, Nhược Khê đã tẩu thoát khỏi biệt thự và Minh Triết thì đánh bầm dập những tên vệ sĩ khác, chúng ta phải làm sao đây ?"
"Mày nói cái gì ?! Sao chúng nó tẩu thoát được cơ chứ !?"
Đỗ Giang Thế giật nảy mình đến rơi cả ly rượu vang xuống đất. Ông ta nổi giận đùng đùng thẳng tay dùng chân đạp vào người tên vệ sĩ kia mà trách móc
"Lũ ăn hại !! Có mỗi hia người mà cũng không canh gác được, mau tóm thằng oắt đấy lại cho tao !!!"